Châu Chi Mai là người rất coi trọng không khí ngày lễ.
Gần đến Tết Âm lịch, cô bắt đầu bận rộn đủ thứ việc: dán hoa cửa sổ, mua đồ Tết, trang trí nhà cửa và sân vườn ngập tràn không khí rộn ràng. Đến mức mỗi ngày, Châu Sách đều phải ra đầu làng kéo về một xe nhỏ đầy hàng chuyển phát, rồi lại dọn đống rác mà Châu Chi Mai tạo ra.
Trái ngược hoàn toàn là bên phía Heveto, vắng lặng và lạnh lẽo.
Điều này khiến Heveto nhớ lại năm ấy đón Giáng sinh ở nước M, Châu Chi Mai cũng chăm chút trang trí trong nhà, không những mua một cây thông siêu to khổng lồ mà còn vì thế mà ngã một cú đau điếng. Nhưng hôm sau, cô lại chuẩn bị một bất ngờ còn lớn hơn cho Heveto, khiến anh gần như phát điên.
Heveto vốn không có hứng thú với bất kỳ dịp lễ nào. Không chỉ vậy, anh là người nhạt nhẽo, chẳng có mấy đam mê, thậm chí động lực kiếm tiền cũng tụt dốc nhanh chóng.
Giờ đây, ít nhiều anh đã hiểu vì sao Châu Chi Mai lại thích sống ở vùng quê hẻo lánh này, nơi không lo không nghĩ, cuộc sống chậm rãi và không tranh đoạt. Nuôi một con thú cưng, hay nảy sinh sở thích với một điều gì đó, hướng mặt về ánh nắng ấm áp, gần như là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong đời người.
[Bố em lát nữa sẽ gọi anh sang ăn trưa, anh để ý một chút.]
Giữa buổi sáng, Châu Chi Mai gửi cho Heveto một tin nhắn như vậy.
Heveto nhìn chằm chằm vào mấy chữ đó thật lâu, đầy bực bội mà đáp lại: [Để ý gì cơ?]
Châu Chi Mai: [Tất nhiên là để ý đừng để bố em phát hiện chuyện gì.]
Hai người đã ở bên nhau, nhưng lại giống như vẫn chưa hoàn toàn là của nhau.
Châu Chi Mai luôn giữ thái độ nửa lạnh nửa nóng, không muốn công khai hoàn toàn. Nhưng khi ở cạnh Heveto, cô lại giống như một hồ ly tinh quyến rũ.
Khi Heveto bước sang nhà bên cạnh, anh mới phát hiện hôm nay còn có một vị khách nữa — Trần Gia Niên.
Trần Gia Niên mặc một chiếc áo lông vũ màu đen, trang phục đơn giản, đang đứng ở cửa hút thuốc. Anh định hút xong điếu thuốc này sẽ vào nhà, bởi cả hai cha con nhà họ Châu đều không thích mùi khói thuốc lá.
Người không thích ngửi khói thuốc lá, còn có Heveto.
Khi Trần Gia Niên dập tắt điếu thuốc, ngẩng đầu lên thì đúng lúc bắt gặp Heveto. Người đàn ông lai có khuôn mặt vô cùng tuấn tú, khoác áo khoác đen, vai rộng chân dài, ngoại hình gần như không có chỗ nào để chê.
Trần Gia Niên tự nhiên thân thiện, chủ động chào hỏi: “Châu Bàn.”
Biểu cảm trên mặt Heveto rất bình thản, chỉ khẽ gật đầu, không mở miệng nói gì.
Hai người gần như cùng lúc bước vào sân nhỏ.
Ánh nắng mùa đông rực rỡ, Châu Sách kê một cái bàn ăn ở giữa sân, vừa phơi nắng vừa ăn uống.
Tính ra, hôm nay là đêm cuối năm ở miền Nam.
Trần Gia Niên chủ động giúp bưng món, lấy bát đũa, vừa làm vừa trò chuyện với Châu Sách: “Dạo này cứ mưa liên tục, người cũng muốn mốc luôn rồi.”
“Đúng vậy, khó khăn lắm mới có nắng.”
“Dự báo thời tiết nói là sắp tới toàn là ngày nắng.”
Còn Heveto thì rất biết ý coi mình là khách, không chủ động giúp đỡ, cũng lười giả vờ thân thiết.
Lúc Châu Chi Mai xuống lầu, nhìn thấy Heveto đang đứng trong sân nhà cô, ngẩn người nhìn chậu cây xấu hổ. Cô nhìn quanh thấy bố và Trần Gia Niên không ở gần, bèn bước đến bên cạnh Heveto, chìa ngón trỏ ra chọc nhẹ vào hông anh.
Heveto có chút nhột, theo phản xạ bắt lấy tay Châu Chi Mai, theo bản năng định kéo cô vào lòng.
Châu Chi Mai vội vàng gạt tay anh ra, lùi lại cách một khoảng.
“Anh lại định đầu độc cây xấu hổ của em nữa hả?” Châu Chi Mai vẫn chưa quên, năm ấy ở căn hộ bên nước M, Heveto đã làm hỏng một chậu cây xấu hổ của cô.
Heveto cũng nhớ chuyện này, nhướng mày đầy bất lực: “Em vẫn còn trách anh sao?”
“Em đâu có nhỏ mọn đến vậy.” Châu Chi Mai vừa nói vừa ngồi xuống, dùng ngón trỏ chạm vào một chiếc lá, chẳng mấy chốc, chiếc lá được chạm vào khép lại.
Heveto thấy vậy cũng cúi người theo. Chỉ thấy anh đưa tay lên, cả bàn tay đè xu.ống chậu cây, trong chớp mắt, toàn bộ lá cây hoảng sợ mà khép hết lại.
Châu Chi Mai trợn mắt kinh ngạc, quay sang trách Heveto: “Anh không thể nhẹ nhàng một chút được sao!”
Heveto hiếm khi lộ ra dáng vẻ bất cần và lêu lổng như vậy, nhún vai một cái.
Nói thật, đôi khi Châu Chi Mai cảm thấy Heveto đúng là trẻ con thật.
Lần sinh nhật trước của Heveto, Châu Chi Mai đã tỉ mỉ làm tặng anh một chiếc bánh kem. Anh miệng thì nói không hứng thú với bánh kem, nhưng khi nhìn thấy vệt kem dính nơi khoé môi cô, trong đầu anh đã nảy ra những ý nghĩ khác. Dù sao hôm đó cũng là sinh nhật anh, Châu Chi Mai khó lòng từ chối mong muốn của Heveto, đành cắn răng đồng ý với yêu cầu vô lý của anh.
Ngay sau đó, Heveto từng chút một bôi kem lên da cô, rồi bắt đầu thưởng thức chiếc “bánh sinh nhật” của riêng mình. Anh cúi người, dùng đầu lưỡi lướt từ má cô xuống tận ngón chân, từng chút, từng tấc, li.ếm sạch sẽ không sót lại gì. Vô cùng thoả mãn mà bình luận: “Yummy, yummy.”
Đặc biệt là ở những nơi ngọt ngào đang rỉ mật, đầu lưỡi anh dừng lại rất lâu, chỉ đến khi cô không chịu nổi phải dùng tay níu lấy tóc anh cầu xin, anh mới luyến tiếc rời đi, ngẩng đầu hỏi: “Giờ thì kỹ thuật của anh thế nào?”
Châu Chi Mai biết ngay tên keo kiệt này vẫn còn để bụng câu nói trước đây của cô, tức giận đến mức đá thẳng vào mặt anh, định hất anh ra.
Kết quả là, kẻ mặt dày này lại nâng chân cô lên, hôn lấy hôn để.
Heveto vốn sở hữu khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, nhưng thật ra chỉ là vỏ bọc. Khi ở riêng, anh đúng là người chẳng biết xấu hổ, chơi bời không biết điểm dừng.
Khi Châu Sách và Trần Gia Niên bưng món cuối cùng ra sân, vẻ dịu dàng trên mặt Heveto đã biến mất, lại trở về với dáng vẻ lạnh nhạt thường ngày.
“Đến ăn cơm nào, đến ăn cơm nào.” Châu Sách hồ hởi gọi.
Châu Chi Mai bước nhanh hơn Heveto, đi tới bàn ăn giúp bày bát đũa. Nghĩ đến việc Heveto mắc bệnh sạch sẽ, cô đã chuẩn bị sẵn đũa gắp chung trên bàn. Không chỉ vậy, con mèo nhỏ cũng bị cô nhốt trong lồng.
Những hành động nhỏ tưởng chừng không đáng kể đó, thật ra đều là sự quan tâm âm thầm dành cho Heveto. Và rất nhanh, Heveto đã để ý đến những chi tiết ấy.
Suốt bữa ăn, Heveto chẳng có mấy hứng thú với đồ ăn, chỉ mải nhìn Châu Chi Mai.
Bàn ăn hình vuông, Châu Chi Mai ngồi đối diện với Heveto, gần như chỉ cần ngẩng đầu là bắt gặp ánh mắt rực lửa của anh. Dưới bàn, cô đá nhẹ vào chân anh, nhắc anh giữ ý tứ, đừng có nhìn cô với ánh mắt như muốn “ăn tươi nuốt sống” vậy.
Châu Sách cũng nhận ra Heveto ăn uống không được bao nhiêu, bèn dùng đũa gắp cho anh một ít sườn, nói: “Nếm thử đi, đây là món sườn chua ngọt mà Chi Chi thích nhất đấy.”
Trần Gia Niên ở bên cũng góp lời: “Châu Bàn vẫn chưa quen đồ ăn ở đây à?”
Heveto mặt không biểu cảm: “Ăn quen rồi.”
Trần Gia Niên: “Vậy thì ăn lớn lên, đàn ông mà, đừng có thanh tao quá.”
Nói rồi, anh còn dùng chính đũa của mình gắp thêm đồ ăn cho Heveto.
Trần Gia Niên là người không câu nệ tiểu tiết, hành xử có phần thô lỗ, dù sao trước đây cũng từng lăn lộn xã hội, nên trong xương tủy vẫn mang chút khí chất giang hồ.
Heveto cúi đầu nhìn đĩa thức ăn trong bát mình, ngẩng lên nhìn Trần Gia Niên, không khí lập tức căng thẳng.
Nhưng rất nhanh, Châu Chi Mai đứng dậy, rút lấy bát của Heveto, đổi lại bộ bát đũa sạch khác cho anh. Suốt quá trình, Heveto ngoan ngoãn ngồi yên, dõi mắt theo từng động tác của cô.
Trần Gia Niên khó hiểu hỏi: “Sao vậy?”
Châu Chi Mai đáp: “Anh tưởng đũa gắp chung của em chỉ để cho đẹp à? Với lại, Châu Bàn có bệnh sạch sẽ.”
“Vậy hả?” Trần Gia Niên cười xuề xoà, nói với Heveto một tiếng xin lỗi, rồi tiếp: “Người Trung Quốc mình ăn cơm nhà ai chẳng vậy, trước đây làm gì có ai xài đũa chung.”
“Trước đây là chuyện trước đây.” Châu Chi Mai hiếm khi nghiêm túc như vậy: “Thật ra, dùng đũa mình ăn rồi gắp thức ăn cho người khác vốn dĩ không hợp vệ sinh.”
Châu Sách cũng góp lời xoa dịu: “Ai cũng có lý cả, trước đây ăn cơm đúng là chẳng ai dùng đũa gắp riêng, nhưng giờ quảng cáo trên TV cũng toàn kêu gọi dùng đũa chung, coi như mình làm gương theo chủ trương nhà nước.”
Trần Gia Niên cười cười, không nói thêm gì nữa.
Anh là người thông minh, rất nhanh đã nhận ra điều gì đó, lặng lẽ cúi đầu ăn cơm.
Còn Heveto thì từ đầu đến cuối không nói câu nào, chỉ chăm chăm nhìn Châu Chi Mai.
Một cảm xúc mãnh liệt, kỳ lạ trào dâng trong lòng anh, khiến anh mừng rỡ đến điên cuồng. Nếu có thể, giờ phút này anh thật sự rất muốn ôm chặt lấy cô. Không chỉ vậy, anh còn muốn cắn vào làn da nơi cổ cô, anh đảm bảo sẽ không làm cô đau, chỉ là… muốn chiếm lấy cô thật sâu.
Bầu không khí bữa ăn dần trở nên có chút gượng gạo, chẳng ai nói gì nhiều.
Sau khi ăn xong, vì có việc nên Trần Gia Niên cáo từ rời đi trước. Châu Sách ăn uống no nê, lười biếng nằm dài trên chiếc ghế bập bênh ngoài sân, không buồn nhúc nhích.
Châu Chi Mai đứng dậy vào nhà, không ngờ phía sau lại có Heveto theo sau. Cô cảnh giác quay lại hỏi: “Anh định làm gì đấy? Bố em còn đang ở ngoài kia.”
Heveto chẳng thèm để ý, lập tức kéo tay cô, kéo cô vào sát tường, ép sát cô, áp người lại gần.
Khoảng cách gần đến mức, Châu Chi Mai ngửi thấy hương trái cây nhè nhẹ từ trong miệng Heveto. Buổi trưa anh ăn không nhiều, chỉ toàn uống nước hoa quả.
Châu Chi Mai cẩn thận liếc mắt nhìn ra ngoài, thấy bố vẫn còn nằm trên ghế xếp, bèn mạnh dạn quay lại nhìn Heveto: “Đừng có làm bậy.”
“Muốn hôn em.”
“Không được.”
“Một phút thôi.”
“Anh làm gì mà đột nhiên… Ưm…”
Với kiểu hành động nghĩ gì làm nấy của Heveto, Châu Chi Mai đã quá quen. Có điều, lúc này cô thật sự chẳng có tâm trạng gì để hôn hít.
Chiếc lưỡi thô bạo xông thẳng vào, khuấy đảo lung tung, chẳng có chút đạo lý nào.
Châu Chi Mai chống hai tay lên vai Heveto, bị buộc phải ngửa đầu đón nhận nụ hôn nóng rực ấy.
“Ưm…” Cô định nhắc anh rằng, thời gian một phút sớm đã trôi qua rồi.
Nhưng Heveto lại đắm chìm trong nụ hôn ấy, cứ như càng lúc càng lún sâu hơn. Một tay anh ôm chặt eo cô, tay còn lại thì dùng khẽ khàng đỡ lấy cằm cô, không ngừng đuổi theo nụ hôn này.
“Heveto…” Châu Chi Mai dùng tay đấm vào vai anh.
Cùng lúc đó, Châu Sách đang nằm trên ghế xếp ngoài sân bỗng ngồi dậy, thấy khát nước nên định vào nhà rót chén trà nóng.
Tiếng dép lê của Châu Sách mỗi lúc một gần, như chuông báo động trong đầu Châu Chi Mai. Vì vậy, cô dồn hết sức đẩy mạnh Heveto ra, lấy tay che đôi môi nóng rực của mình rồi vội vã chạy đi.
Về phần Heveto, bị Châu Chi Mai đẩy ra bất ngờ, suýt chút nữa thì đâm sầm vào Châu Sách đang đi tới.
Châu Sách giật mình, theo phản xạ đỡ lấy Heveto, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Người vừa mới hôn xong, quanh miệng vẫn còn ánh nước loáng bóng, môi sưng đỏ cả lên.
Châu Sách không thể không thấy bóng dáng Châu Chi Mai hoảng loạn rời đi, ông cau mày, trong lòng lập tức thấy có điều bất thường.