historybs.com - Đọc truyện online

Chương 4: Chương 4

Chương 4: Bị Bắt

Chỉ cần chờ Thẩm Nam Âm bắt hết yêu quái đưa vào Trấn Yêu Tháp, bọn họ sẽ khởi động trận pháp, hợp lực với hắn hoàn thành việc sửa chữa, mọi chuyện coi như xong xuôi.

Vào lúc này, Ngọc Bất Nhiễm đương nhiên không thể tùy tiện rời khỏi vị trí mắt trận, bị Phó Tinh Hoa nhắc nhở, sắc mặt hắn cũng không được tốt lắm.

Hắn dừng lại một lúc lâu, ngữ khí khó đoán nói: “Thánh nữ gọi ta bằng đạo hiệu, lại gọi đại sư huynh là sư huynh, có phải hơi phân biệt đối xử không?”

Phó Tinh Hoa cười khẽ nhìn hắn, không có ý định trả lời.

Ngọc Bất Nhiễm cuối cùng tự mình tìm bậc thang xuống: “Cũng được, ta muốn xem xem sư huynh của ngươi có thể dùng sức của mình bắt hết đám yêu quái đang chạy loạn trong tông môn hay không.”

“Theo ta, cứ trực tiếp giết hết là được, bày một sát trận liên quan đến Trấn Yêu Tháp gì đó, giết hết toàn bộ, chẳng phải nhẹ nhàng hơn nhiều so với bây giờ sao?”

Ngọc Bất Nhiễm lẩm bẩm, ngược lại nhận được câu trả lời của Phó Tinh Hoa.

Nàng ôn hòa nói: “Trong Trấn Yêu Tháp không phải tất cả đều là yêu nghiệt tội ác tày trời, mấy ngàn năm trôi qua, nếu trong đó có người hướng thiện, nguyện tu hành chính đạo, trực tiếp giết chẳng phải là tạo nghiệp sát sao?”

Ngọc Bất Nhiễm cười lạnh: “Thánh nữ quả nhiên là đệ tử Vô Dục Thiên Cung, lòng dạ nhân từ. Nhưng ta thấy nhiều yêu ma, lại không thấy yêu nào hướng thiện. Cho chúng cơ hội tu hành chẳng khác nào gieo rắc tai họa ngầm cho tương lai. Năm xưa nếu tổ tiên có thể xử lý đám yêu ma này giống như Ma tộc bây giờ, đày chúng vào nơi khốn khổ, ngày ngày chịu tội, tu vi bị hủy, thì chúng sẽ không có cơ hội chạy ra khỏi Trấn Yêu Tháp.”

“Nếu không phải mấy ngàn năm trôi qua chúng vẫn còn mang lòng oán hận thì hôm nay làm sao có thể gây ra hỗn loạn như vậy?”

Ngọc Bất Nhiễm hùng hổ dọa người, Phó Tinh Hoa không nói gì.

Ý kiến bất đồng, nói nhiều cũng vô ích, Ngọc Bất Nhiễm cũng im lặng.

Nói gì thì nói, kế hoạch đã được thực hiện, vẫn phải kiên định tiến về phía trước, tất cả đều phụ thuộc vào việc đêm nay Thẩm Nam Âm có thể bắt được bao nhiêu yêu quái.

Bắt yêu vào rọ, cho dù đối thủ là đại yêu ngàn năm, Thẩm Nam Âm cũng không phải hoàn toàn không có nắm chắc, chỉ là tốn thêm chút thời gian mà thôi.

Đồng hồ cát chảy hết lại lật ngược, lặp đi lặp lại vài lần, trời đã sáng, nhưng vẫn không có tin tức gì về Thẩm Nam Âm.

Phó Tinh Hoa ngồi không yên.

Tuy rằng đã nghĩ đến việc sẽ tốn chút thời gian, nhưng cũng không đến mức không có tin tức chứ?

Sao truyền âm mãi mà không liên lạc được?

Trong hang động tối tăm ẩm ướt, truyền âm phù của Thẩm Nam Âm sáng lên rồi tắt, không ai trả lời.

Trình Tuyết Ý ngồi một bên nhìn cái tên Phó Tinh Hoa không ngừng nhấp nháy trên đó, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khó hiểu.

Nàng ngẩng đầu nhìn người đang dần dần tỉnh lại trong bóng tối, lười biếng gọi: “Huynh tỉnh rồi? Muốn thêm một lần nữa không?”

Trong bóng tối, hai tay Thẩm Nam Âm bị trói bằng xích sắt, nước nhỏ giọt xuống rơi vào đuôi lông mày hắn mang theo một cơn đau nhói.

Vết thương ở miệng bị nước thấm vào càng thêm đau đớn.

Hắn nhắm mắt lại, chút đau đớn này chả đáng kể, nhưng thân thể cứng đờ tê liệt, ý thức mơ màng, trạng thái thân thể như vậy khiến người luôn có khả năng tự chủ cực mạnh như hắn không thể chấp nhận được.

Hắn lại thử giãy giụa thoát khỏi xiềng xích, nhưng lại thất bại vì linh lực tạm thời biến mất.

Quần áo xộc xệch, người và trán đầy mồ hôi, hơi thở của Thẩm Nam Âm nặng nề chưa từng thấy, không thể không nhìn nữ tử đang ngồi xem kịch một bên.

Linh lực của hắn chỉ tạm thời biến mất chứ không phải trở thành phàm nhân nên thị lực vượt trội vẫn còn đó.

Hắn có thể nhìn rõ vẻ mặt tươi cười ngây thơ vô tội của Trình Tuyết Ý trong bóng tối.

“Sư muội còn muốn thế nào?”

Hắn mở miệng nói chuyện, giọng khàn đặc đến cực điểm.

“Chưa chơi chán sao?”

Trình Tuyết Ý nghe vậy cười khẽ, nàng vỗ tay, mang theo cả người ẩm ướt đi tới, cúi đầu nhìn con cưng của trời bị trói bằng xích sắt, ép quỳ ở đó, thản nhiên nói: “Chơi?”

“Huynh cho rằng ta đang đùa giỡn với huynh? Vậy ta muốn hỏi một chút.”

Trình Tuyết Ý ngồi xổm xuống, nắm lấy cằm hắn, hỏi: “Bây giờ huynh có nhận ra ta không?”

Đại sư huynh cao cao tại thượng cho dù bị nhốt trong ngục, linh lực biến mất, mất hết mặt mũi, vẫn không hề tỏ ra chật vật.

Trên người hắn pha trộn giữa thần thánh và từ bi, bất kể trong hoàn cảnh nào cũng ôn hòa mà cứng cỏi, rất dễ chịu.

Đây cũng là lý do Trình Tuyết Ý bị hắn lừa gạt.

Con người luôn mê đắm những thứ mình thiếu, cho dù lòng dạ bất chính, mục đích không thuần khiết nhưng nàng thật sự đã dành chút chân tình.

Nếu không lấy chân tình đổi chân tình, làm sao có thể bắt được một thiên kiêu như vậy?

Tuy nàng không trông mong có kết quả tốt đẹp gì với hắn, nhưng cũng không muốn sự việc mới đi được nửa đường đã chết một cách vô ích.

Tóm lại ——

Nhìn đôi mắt mê man của Thẩm Nam Âm, hắn nhìn nàng như nhìn một kẻ điên với ảo tưởng hão huyền.

Trình Tuyết Ý mất kiểm soát lực đạo trên tay, suýt nữa bóp nát cằm hắn.

Thẩm Nam Âm khẽ nhíu mày, cảm giác bàn tay đang bóp cằm mình buông ra, giọng nói trong trẻo của nữ tử kia lại vang lên.

“Huynh định giằng co với ta đến khi nào? Ở đây có ai khác đâu, thật không hiểu huynh còn cố chấp cái gì, nhưng cũng không sao.” Trình Tuyết Ý chậm rãi nói: “Huynh càng cứng đầu, ta càng thích.”

“Vậy thì làm lại một lần nữa.”

Trình Tuyết Ý áp sát lại, kéo y phục của hắn ra.

Toàn thân Thẩm Nam Âm run lên, tiếng chuông bạc leng keng trên người nàng khi đến gần bên tai hắn lập tức kéo hắn trở về cơn ác mộng vô tận đêm qua.

Hắn thật sự không thể tưởng tượng nổi, tại sao mọi việc đã được thực hiện theo kế hoạch, cuối cùng lại thành ra như thế này.

Cảm nhận được khí tức khác thường xuất hiện trong tông môn, hắn nhanh chóng phản ứng, lần theo dấu vết đến khu rừng sau núi, định bắt nó về trấn yêu tháp. Không ngờ đến nơi này, yêu quái không thấy một con, chỉ thấy một cô nương bị thương.

Vẫn là cô nương mà hắn vừa gặp ban ngày.

Ánh trăng chiếu sáng khuôn mặt xinh đẹp của nàng, đôi mắt to kia luôn đẫm nước nhìn người khác, hơi nước ngưng tụ trên người nàng trong đêm lạnh, nàng ngã xuống đó, mắt cá chân toàn là máu, bước chân của Thẩm Nam Âm đang lần theo yêu khí đột nhiên dừng lại.

“Đại sư huynh.”

Trình Tuyết Ý chủ động phá vỡ sự im lặng, nước mắt lưng tròng nói: “Có yêu nghiệt lẻn vào tông môn, chạy về phía trước, ta muốn ngăn cản nó nhưng lực lượng mỏng manh, không thể thành công, còn bị thương…”

Thẩm Nam Âm bình tĩnh nhìn nàng hồi lâu như đang phán đoán lời nói của Trình Tuyết Ý là thật hay giả.

Trình Tuyết Ý thản nhiên không hề chột dạ, đúng là trời giúp nàng, khi nàng định lấy mình làm mồi nhử Thẩm Nam Âm đến đây lại thật sự gặp một con yêu quái hoành hành ở sau núi.

Nhưng con yêu quái đó cũng không làm hại nàng, thậm chí còn tránh nàng đi.

Cơ hội đã đến, nàng lập tức nắm bắt, tự làm mình bị thương rồi chờ đợi, quả nhiên rất nhanh đã đợi được Thẩm Nam Âm đến.

Thẩm Nam Âm từng bước đi về phía nàng, dừng lại bên cạnh, cúi người xuống cầm máu vết thương trên mắt cá chân cho nàng.

Hắn còn chưa kịp nói gì, một mùi hương kỳ dị xẹt qua hơi thở, hắn đã ngã xuống người Trình Tuyết Ý.

Trước khi mất đi ý thức, hắn chỉ nghe thấy tiếng chuông bạc leng keng trên người nàng khi đẩy hắn ra.

Khi mở mắt ra lần nữa đã là nửa đêm, hắn bị nhốt trong một hang động tối tăm, linh lực bị phong ấn mặc người xâu xé.

Nếu chỉ là tra tấn thể xác, Thẩm Nam Âm không hề sợ hãi, hắn có đủ tự tin và năng lực để đối phó.

Nhưng điều Trình Tuyết Ý muốn làm căn bản không phải những thứ này.

Mùi hương kỳ lạ trước khi hôn mê vẫn còn quanh quẩn bên người nàng, mùi hương đó khiến hắn toát mồ hôi đầm đìa, toàn thân nóng ran.

“Đào Hoa Tuý.”

Hắn khó khăn duy trì lý trí, đưa ra phán đoán chính xác.

“Là Đào Hoa Tuý.” Trình Tuyết Ý thẳng thắn thừa nhận: “Đào Hoa Tuý thượng hạng trên Quỷ Thị, chỉ cần một chút, dù xương cốt cứng rắn đến đâu cũng sẽ quỳ gối trước mặt ta, trở thành một con chó ngoan ngoãn.”

“Tại sao muội…” Thẩm Nam Âm nói vài chữ lại phải dừng lại, vừa cố gắng khôi phục linh lực, vừa kiềm chế phản ứng bản năng của cơ thể: “Tại sao muội lại có Đào Hoa Tuý?”

Một đệ tử bình thường của Càn Thiên Tông, làm sao lại có Đào Hoa Tuý?

Mặc dù Trình Tuyết Ý muốn trả thù nhưng không muốn bại lộ thân phận sớm, khi dùng Đào Hoa Tuý cũng đã nghĩ ra lý do.

“Còn phải cảm tạ đại sư huynh.” Trình Tuyết Ý cười khẩy nói: “Huynh biết đấy, cách đây không lâu ta cùng các đệ tử ngoại môn xuống núi làm nhiệm vụ cấp thấp, không ngờ lại gặp phải bất trắc, kẻ gây rối không phải tiểu yêu, mà là cao nhân của Quỷ Thị. May mà Minh trưởng lão kịp thời dẫn người đến, nếu không ta đã chết trong trận hỗn chiến đó rồi.” 

 

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

Nhân Vật Phản Diện Tôi Nuôi Đều Ngoẻo
Nhân Vật Phản Diện Tôi Nuôi Đều Ngoẻo
Trong truyện, qua các thế giới khác nhau, nhân vật nam chính dùng tình cảm cố chấp của mình dần dần lay động được trái tim nữ chính, chữa lành tổn thương tâm lý cho nữ chính, khiến…
Duyên Tận Kiếp Này
Duyên Tận Kiếp Này
Độc đã ngấm vào tận xương tủy, vậy mà ngày ngày vẫn phải hầu Hoàng thượng tuyển tú. Ta nhìn những giai nhân da trắng nõn nà, chân dài eo thon, chỉ âm thầm dặn Ngự Thiện Phòng…
Đế Thai Kiều
Đế Thai Kiều
Ngu Ấu Ninh là một tiểu quỷ nhát gan danh xứng với thực, đã lang thang ở nhân gian hàng chục năm. Nàng biết rằng trong mỗi người, ai cũng có tâm sợ yêu ma, có lòng tôn…
Gian Tế
Gian Tế
Ta tặng cho thanh mai trúc mã một cây trâm. Sau đó, phu quân của ta liền tìm tới cửa. “Nghe nói chàng đánh cho công tử nhà họ Tần khóc lóc om sòm?”
Khom Lưng
Khom Lưng
Truyện Khom Lưng – Bồng Lai Khách có bối cảnh cuối thời Đông Hán, khi quân phiệt các nơi nổi dậy mạnh mẽ hỗn chiến tranh giành bờ cõi, bành trướng thế lực. Nam chính là Quân Hầu…
Bích Đào Ở Nhà Bên - Quy Hưu Hồ Quân
Bích Đào Ở Nhà Bên - Quy Hưu Hồ Quân
Ta muốn cùng phu quân hòa ly. Hiện giờ hắn đã đỗ Thám hoa, đâu còn nhớ đến người vợ tào khang. Hắn muốn cưới công chúa, nạp tiểu thư, thành phò mã, làm rể quý, sao có…

Historybs.com – Đọc truyện online mới nhất: truyện full, truyện hot