Chương 5: Tuy lúc ẩn lúc hiện nhưng lại kéo dài cả đêm
“Trải qua đại nạn mà không chết, đại sư huynh còn vui mừng cho ta, huynh cũng đã quên rồi sao?”
“Người ta nói đại nạn không chết ắt có hậu phúc, ta nhặt được một lọ Đào Hoa Tuý trong trận hỗn chiến đó, thấy nó lợi hại nên tham lam giữ lại không nộp lên. Ta vốn định dùng nó để tự vệ, thật không ngờ lại dùng lên người huynh.”
Đây là lời nói dối, nàng lấy Đào Hoa Tuý chính là để đối phó hắn.
Nụ cười lập lòe của Trình Tuyết Ý trong bóng tối thật rõ ràng, Thẩm Nam Âm bỗng nhiên chán ghét thị lực tốt của mình.
Hắn dứt khoát nhắm mắt lại, tỏ rõ dù là Đào Hoa Tuý hay Lan Hoa Tuý cũng đừng hòng khiến hắn khuất phục.
Trình Tuyết Ý nói nhiều như vậy, hắn chỉ đáp lại bốn chữ.
Hắn nói: “Ta không biết.”
Trình Tuyết Ý dùng “Huynh biết đấy” để mở đầu, hắn liền dùng “Ta không biết” để kết thúc.
Hắn vẫn giữ thái độ xa cách như trước.
Trình Tuyết Ý chậm rãi đến gần.
Nút thắt vỏ sò trên bím tóc nàng ánh lên, đôi mắt to xinh đẹp liếc xéo hắn.
“Đến lúc này rồi mà còn giả vờ không quen biết ta?”
Trình Tuyết Ý nói nhỏ: “Huynh sẽ biết làm như vậy là sai lầm lớn đến mức nào.”
Giọng nói vừa dứt, đai ngọc bên hông Thẩm Nam Âm bị mạnh mẽ kéo ra, ngọc bội vỡ vụn rơi xuống đất phát ra tiếng leng keng.
Vị đại sư huynh vẫn luôn nhắm mắt đột nhiên nhìn về phía nàng, gằn từng chữ, giọng nói tuy căng thẳng cứng nhắc nhưng vẫn giữ được lý trí.
“Nếu muội muốn là điều này.” Thẩm Nam Âm khàn giọng nói: “Người chịu thiệt chính là muội.”
Hắn là nam nhân, không tu Thuần Dương Chi Thể, cũng không tu Vô Tình đạo, nếu thật sự xảy ra chuyện gì cũng không phải không thể chấp nhận.
Chỉ là ——
“Ta còn có việc quan trọng trong tông môn cần xử lý, bất kể sư muội vì sao khẳng định quen biết ta, còn nói ra nhiều chuyện cũ như vậy đều có thể chờ sau khi ta xong việc rồi nói. Nếu Thẩm mỗ thật sự có chỗ nào đắc tội với sư muội, nhất định sẽ chịu phạt nhận lỗi, hết sức bồi thường cho sư muội. Mong sư muội cởi bỏ xiềng xích để ta đi xử lý việc quan trọng trong tông môn trước.”
Hắn nói từng chữ, khi nhắc đến chuyện trong tông môn, trong lòng lại nhớ đến chuyện của Trấn Yêu Tháp, suy đoán có lẽ tình huống của Trình Tuyết Ý cũng có liên quan đến yêu quái chạy thoát, nàng bị mê hoặc mới trở nên cực đoan như vậy.
Nếu đúng, hắn quả thật có trách nhiệm, nếu không phải Trấn Yêu Tháp thất thủ, nàng cũng sẽ không bị lừa.
Trước đó vì tránh gây ra khủng hoảng nên chuyện này không thể để người ngoài biết, tất cả đều được tiến hành trong bóng tối.
Đến nước này, không thể không nói rõ sự thật, nhưng khi hắn định mở miệng giải thích, Trình Tuyết Ý đã không cho hắn cơ hội nói chuyện.
“Cái miệng này trước kia nói lời dễ nghe bao nhiêu, bây giờ lại đáng ghét bấy nhiêu, huynh ngay cả xiềng xích tầm thường cũng không thoát ra được, còn sức lực đâu mà xử lý chuyện quan trọng trong tông môn? Thôi đừng nói nữa, cứ kêu đi.”
Sự phủ nhận cứng đầu của hắn có chút kỳ lạ khiến Trình Tuyết Ý không khỏi sinh nghi.
Nhưng nhìn khuôn mặt với dáng vẻ bị c.ưỡ.ng b.ức của hắn, d.ục v.ọng trong lòng nàng lại bùng lên, khó mà dập tắt được.
Dục niệm thiêu đốt lý trí, che mờ sự tỉnh táo của nàng.
Trình Tuyết Ý ngẩng mặt lên, vẻ mặt ngây thơ vô tội nhưng lại ra tay tàn nhẫn bịt miệng hắn, cười nói: “Ta đã bao giờ nói muốn làm hại huynh chưa?”
“Huynh nghĩ ta muốn ngủ với huynh à? Đó không phải là phần thưởng cho huynh. Ta mạo hiểm như vậy, chính là muốn trả thù.”
Trình Tuyết Ý đưa tay nắm lấy đệ đệ hắn, cảm nhận thân thể hắn lập tức căng cứng, vật trong tay nàng đã không còn chịu sự khống chế của lý trí mà đưa ra phản ứng bản năng.
“Ta muốn trừng phạt huynh thật nặng, khiến huynh từ nay về sau nhìn thấy nữ nhân liền sợ hãi.”
Nữ tử cười nói ra những lời độc ác, chuông bạc bên hông theo động tác cánh tay của nàng mà lay động va chạm.
Tiếng chuông hỗn loạn vang vọng khắp hang động, tuy lúc có lúc không, nhưng suốt đêm không ngừng.
Chuông bạc bên hông Trình Tuyết Ý có hình dáng mộc mạc đơn giản, là đồ trang trí hết sức bình thường.
Nhưng tiếng chuông của nó lại trong trẻo linh hoạt, hơn xa tất cả những tiếng chuông mà Thẩm Nam Âm từng nghe.
Tần suất rung động, âm sắc dài ngắn của nó dường như đều có quy luật nào đó khiến trái tim ngay cả Đào Hoa Tuý cũng không thể hoàn toàn khống chế dần dần bị lạc trong tiếng chuông này.
Đại sư huynh của Càn Thiên Tông là mây cao ngạo, là gió tự do, chưa từng ai thấy dáng vẻ hắn bất an, khuất phục.
Bây giờ Trình Tuyết Ý đã thấy.
Mỗi khi đến thời khắc mấu chốt, nàng ta sẽ dừng lại chờ tất cả qua đi rồi lại tiếp tục.
Cứ như vậy lặp đi lặp lại, nhìn hắn bị tra tấn trong sự giằng xé giữa tỉnh táo và chìm đắm, quả thật là một hình phạt tàn nhẫn.
Nàng khiến Thẩm Nam Âm nhục nhã muốn chết, đau đớn muốn chết.
Hắn hoàn toàn bị nàng nắm giữ, từng tấc da thịt trên người đều trải qua sự “tẩy lễ” của nàng, cho đến khi thương tích đầy mình, không còn chút riêng tư nào.
Nàng vẫn mặc quần áo chỉnh tề, mặt mỉm cười, đôi mắt to nhìn chằm chằm hắn không hề chớp mắt, không bỏ qua bất kỳ khoảnh khắc nào hắn gắng gượng chịu đựng rồi bùng nổ.
Đó thật sự là một hình ảnh tuyệt đẹp.
Trình Tuyết Ý quá khích, dần dần mất kiểm soát, thậm chí khiến hắn bị thương.
Thẩm Nam Âm mồ hôi như mưa, trong hang động tối tăm cố gắng nhìn thẳng vào mắt nàng, dù vậy, hắn vẫn nhớ rõ kế hoạch của mình, sứ mệnh của mình, dùng hết sức lực duy trì giọng nói tỉnh táo.
“Nếu muội đã trút giận xong thì thả ta đi.”
Thẩm Nam Âm gằn từng chữ, cực kỳ khó khăn nói: “Sắp đến giờ hừng đông rồi.”
Trình Tuyết Ý đại khái đoán được lúc này hắn vẫn canh cánh trong lòng chuyện gìđó.
Nàng gặp yêu quái, lại còn là yêu nghiệt hoành hành ở Càn Thiên Tông, vừa nhìn đã biết không phải đám yêu tộc bị nô dịch sai khiến kia.
Bất kể chúng làm sao vào được Càn Thiên Tông, kết quả cũng chỉ có hai loại.
Hoặc là bị giết, hoặc là bị nhốt vào Trấn Yêu Tháp.
Nghĩ đến mục đích đến Càn Thiên Tông ngủ đông năm năm của mình, Trình Tuyết Ý dần dần lấy lại lý trí, ánh sáng đã xuất hiện ở phía chân trời bên ngoài hang động, có một số việc nên dừng lại.
Nếu chơi quá trớn, cho dù thân phận không bị bại lộ, e rằng cũng không thể yên ổn ở lại Càn Thiên Tông nữa.
“Đến nước này rồi mà huynh còn muốn nói không quen biết ta sao?”
Trình Tuyết Ý chậm rãi áp sát, kỳ thật cũng không còn quá bận tâm đến vấn đề này nữa.
Tuy có chút chân tình, nhưng cũng không nhiều lắm, hơn nữa đã trút giận đủ rồi.
Trút giận xong liền nghĩ đến những nghi ngờ trước đó của mình.
Nàng cẩn thận quan sát, đưa tay vu.ốt ve vết thương trên mặt hắn, với nhãn lực của nàng không nhìn ra bất kỳ dấu vết ngụy trang nào trên khuôn mặt này, quả thật là một khuôn mặt thật.
Nàng đã cẩn thận kiểm tra khuôn mặt này, nhưng chưa từng nhìn kỹ khuôn mặt của người đã ở cùng mình đêm qua.
Khuôn mặt đẹp như vậy bị thương thì thật đáng tiếc, nhưng cũng không sao, chỉ là một chút vết thương ngoài da, hắn chỉ cần dùng linh lực là có thể chữa khỏi ngay.
Ánh mắt chuyển xuống đôi mắt hắn, trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Trình Tuyết Ý nhận ra sự khác biệt.
Đôi mắt.
Đôi mắt này thật không tầm thường.
Tuy rằng đồng tử và lông mi nhìn không khác gì người mà nàng thấy ban ngày, nhưng ánh mắt lại khác.
Ban ngày thì sáng tỏ, ban đêm thì mờ ảo, trời đất đều hư không.
Ánh mắt của hắn là loại ánh mắt dù là tù nhân, dù bị nàng trêu đùa nhục nhã vẫn có thể thản nhiên chấp nhận, không đến mức xấu hổ giận dữ muốn chết rồi đắm chìm trong đó.
Hắn vẫn có thể tìm được nơi mình nên đến, nên đi.
Điều này khiến cho khoái cảm mà nàng vất vả tra tấn hắn có được giảm đi không ít.
Không thể trở thành ác mộng của hắn thật đáng tiếc.
Nhưng mà ——
Trình Tuyết Ý ngồi dậy, che mắt Thẩm Nam Âm.