Chương 50:
Rất nhiều việc vốn nên do Thẩm Nam Âm giải quyết, đều không cần hắn tốn công tốn sức.
Nhưng thật sự có người đạo hạnh còn thấp, khi lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này mà không hề sợ hãi sao?
Loại không sợ hãi quen thuộc đó phải do trải qua trăm trận chiến mới có thể rèn luyện được.
Có lẽ kiến thức hắn nông cạn.
Xuyên qua từng làn ma khí nhàn nhạt, Trình Tuyết Ý phất tay xua tan chúng, giống như đang vén tấm màn lụa vậy.
Thẩm Nam Âm khẽ động tay, Hồng Trần Kiếm trong tay phát ra tiếng kêu, hắn nhìn lên mái nhà của Hóa Phách Lâu, những ma nữ ăn mặc mát mẻ cười quỷ dị nhìn xuống, dáng người uốn éo cùng tiếng nhạc kỳ quái vô cùng phù hợp, Trình Tuyết Ý đứng ở cửa định bước vào, lại bị một kết giới vô hình đẩy ra.
Nàng không khỏi nhìn sang bên cạnh, thấy Thẩm Nam Âm dễ dàng bước vào.
Nàng ngẩn người, nghĩ là do tu vi thấp nên mới bị cản, còn định thử lại, hoặc là nhờ Thẩm Nam Âm giúp đỡ, nhưng hắn đã mở miệng nói: “Nơi này là thanh lâu.”
“Nữ tử không được vào.”
Trình Tuyết Ý đột nhiên mở to hai mắt, vẻ mặt kinh ngạc khó có thể chấp nhận.
Thanh lâu???
Nhân lúc nàng đi vắng, mở thanh lâu ở Phệ Tâm Cốc??
Ai mà to gan thế!
Trình Tuyết Ý đá một cước vào kết giới, tóc dài, ống tay áo và làn váy bay phần phật vì hơi thở nóng bỏng tỏa ra xung quanh.
“Vậy không làm nữ tử nữa, làm linh long.” Trình Tuyết Ý ấn vào đan điền: “Ta có Hoả Linh Long Đan, kết giới này phân biệt nữ tử dựa vào Kim Đan, vậy thì dùng nó để phân biệt.”
Loại pháp thuật cấm chế này, cơ bản đều dựa vào Kim Đan để phân biệt giới tính, thông thường nó đáng tin cậy hơn so với việc nhiền bề ngoài, sẽ không bị pháp khí dịch dung lừa gạt.
Trình Tuyết Ý vừa lúc có một viên linh đan, lấy ra thử nghiệm trên kết giới, quả nhiên thành công.
“Đại sư huynh, Hoả Linh Long mà huynh bắt được là giống đực đấy nhé~”
Trình Tuyết Ý vừa nói xong, bỗng nhiên bị người ta nhẹ nhàng nắm lấy cằm.
Nàng lập tức hít một hơi, bên tai truyền đến tiếng thở dài nhỏ xíu của nam nhân, lực đạo nắm cằm cũng nhẹ hơn một chút.
“Nói chuyện không thấy đau à?”
Trình Tuyết Ý ngẩn người, ánh mắt nhìn xuống thấy bàn tay đẹp như ngọc của Thẩm Nam Âm đang nhẹ nhàng vu.ốt ve chỗ xương hàm bị nứt của nàng, bạch quang nhu hòa làm dịu vết thương, cơn đau lập tức tan biến.
Làm xong, bàn tay kia chậm rãi rời đi.
Đến rồi đi, cũng là chuyện nên làm, nhưng lòng bàn tay mềm mại ấm áp lướt qua cằm nhọn của nàng, rõ ràng là một hành động thừa thãi.
Vết thương đã khỏi rồi, còn vu.ốt ve gì nữa?
Trình Tuyết Ý hơi nhíu mày, nghe Thẩm Nam Âm ôn tồn nói: “Còn chút máu.”
Hắn đưa lòng bàn tay ra trước mặt, giọng nói bình tĩnh, vết máu nhàn nhạt trên đó rõ ràng có thể nhìn thấy.
“…” Thì ra là vậy.
Đúng là như thế.
Làm sao đại vương lại lưu luyến cằm của nàng chứ.
Trình Tuyết Ý ngẩn người một lát, không khí xung quanh nhanh chóng thay đổi, tiếng nhạc đột nhiên im bặt, ma nữ đang nhảy múa biến mất không thấy tăm hơi, từng làn ma khí nhàn nhạt quấn quanh bay lên, hai người cùng ngẩng đầu, cuối cùng cũng nhìn thấy Phó Tinh Hoa đã mất tích từ lâu.
Nàng ta bị người khác thay quần áo, dùng lụa mỏng màu đỏ che mắt, lộ ra vẻ đẹp lạnh lùng quyến rũ khác hẳn ngày thường.
Danh hiệu mỹ nhân đệ nhất thiên hạ quả nhiên danh bất hư truyền, ngay cả khi bị bịt mắt cũng toát lên vẻ quyến rũ khó cưỡng, đến Trình Tuyết Ý là nữ nhân nhìn còn thấy động lòng, huống chi là nam nhân.
Nàng lập tức nhìn sang Thẩm Nam Âm bên cạnh, quả nhiên Thẩm Nam Âm đang nhìn nàng ta không chớp mắt, Trình Tuyết Ý cau mày, bước lên cầu thang trước một bước, nhanh chóng đi lên.
Rõ ràng Thẩm Nam Âm nên ở phía sau nàng, nhưng khi nàng đến tầng cao nhất, cách đó vài bước, lại thấy Thẩm Nam Âm đã đến từ trước.
Bạch y của hắn dính máu nhưng vẫn phong độ ngời ngời, Hồng Trần Kiếm đã được tra vào vỏ, sau khi xác nhận Phó Tinh Hoa là thật, hắn liền tiến đến cứu người.
Lời nhắc nhở Trình Tuyết Ý định nói ra lại nghẹn lại trong cổ họng.
Thánh nữ hai mắt nhắm nghiền, thân thể cứng đờ, nhìn là biết không tỉnh táo.
Muốn đưa nàng ta đi trong trạng thái này, chắc chắn phải ôm vào lòng.
Thẩm Nam Âm cúi người xuống, tay vừa chạm vào ống tay áo của Phó Tinh Hoa, nàng ta liền ngã vào lòng hắn.
Trình Tuyết Ý nhích chân, định tự mình đi đỡ người, nhưng nghĩ đến việc sau khi ra ngoài, hai người họ có thể sẽ thành thân, vậy thì nàng không cần phải làm việc thừa.
Nàng không có tư cách hay lý do gì để ngăn cản sự tiếp xúc giữa hai người họ.
Bớt việc thì tốt hơn.
Còn việc nàng nhìn ra có bẫy dưới chân Phó Tinh Hoa, nàng nghĩ với đầu óc của Thẩm Nam Âm không thể nào không phát hiện ra, chỉ là Thánh nữ chân chính đang ở ngay trước mắt, cho dù có bẫy, hắn cũng phải đi cứu, cho nên từ đầu đến cuối mới không hề do dự.
Trình Tuyết Ý dứt khoát quay mặt đi, không nhìn sự tiếp xúc của hai người họ, đợi đến khi có biến cố xảy ra thì sẽ ra tay giúp đỡ.
Biến cố nhanh chóng xảy ra.
Hồng Trần Kiếm bay đến trước mặt nàng, kiếm ý dâng trào giống như chủ nhân của nó, nghiêm nghị không thể xâm phạm.
Nàng nhận ra điều gì đó, kinh ngạc quay đầu lại, thấy Thẩm Nam Âm đang đỡ Phó Tinh Hoa đang bất tỉnh đứng dậy, đầu Phó Tinh Hoa nghiêng sang một bên, nhưng cũng không chạm vào vai hắn, toàn bộ quá trình tiếp xúc của hai người đều cách một lớp vải, hơn nữa đều là ở những nơi không mạo phạm như cánh tay và vai.
“Trình sư muội, muội đã nói nếu cần giúp đỡ thì kêu Hồng Trần Kiếm báo cho muội.”
Giọng nói của Thẩm Nam Âm vọng lại, trầm thấp như gió mát: “Nếu còn giữ lời, mong muội đến giúp đỡ.”
Lúc nhận lấy Phó Tinh Hoa, Trình Tuyết Ý ngây người ra.
Nàng đặt đầu Thánh nữ lên vai mình, thân thể nhỏ bé cõng mỹ nhân to lớn, lẩm bẩm nói: “Đại sư huynh, huynh không ôm, lại để ta ôm?”
Thẩm Nam Âm sau khi cứu người thì không nhìn thêm một cái nào, chỉ chăm chú nghiên cứu nơi Phó Tinh Hoa vừa ngồi.
“Chuyện này ta làm không thích hợp.” Hắn đáp lại một câu.
Trình Tuyết Ý thật sự khó hiểu: “Huynh làm không thích hợp?” Miệng nàng nhanh hơn đầu óc: “Vừa rồi ở dưới lầu, ánh mắt huynh nhìn Thánh nữ say đắm như vậy, ta còn tưởng huynh muốn tự mình ôm nàng ta cơ.”
Vừa dứt lời, Thẩm Nam Âm vẫn luôn cẩn thận quan sát trận pháp trên mặt đất bỗng nhiên nhìn lại.
Bốn mắt nhìn nhau, Trình Tuyết Ý kéo Thánh nữ trên vai, chậm rãi nói: “Không thích nghe thì coi như ta chưa nói gì.”
Thẩm Nam Âm khép hờ mắt, hàng mi dài che đi thần sắc trong mắt, đứng dậy nói: “Trình sư muội, ta đúng là có nhìn Thánh nữ, nhưng là để xác nhận thân phận của nàng ta, và xem nàng ta có bị thương hay không.”
“Sư muội dùng từ ‘say đắm’ để hình dung ánh mắt của ta, ta không dám nhận.”
Giọng điệu của hắn rất nghiêm túc, hiếm khi không có chút ôn hòa nào khiến Trình Tuyết Ý cũng phải căng thẳng.
“Được rồi được rồi, ta biết rồi, chỉ là chuyện nhỏ, hung dữ như vậy làm gì.”
Thẩm Nam Âm: “Ta không có hung dữ với muội, đây cũng không phải chuyện nhỏ, ta không muốn bị muội hiểu lầm.”
Trình Tuyết Ý nheo mắt, ôm chặt Phó Tinh Hoa, nói thẳng: “Ta đưa Thánh nữ về chỗ Thánh tử, đại sư huynh xử lý nơi này đi.”
Đây cũng chính là điều Thẩm Nam Âm muốn nói, nàng đã chủ động yêu cầu, đương nhiên không có gì không tốt.
Hắn vừa gật đầu, Trình Tuyết Ý liền xoay người rời đi, chưa đi được mấy bước đã bị Hồng Trần Kiếm chặn đường.
“Trình sư muội sau khi đưa người về nhớ báo cho Thánh tử, việc Thánh nữ tạm thời chưa tỉnh là bình thường, hồn phách của nàng ta không ở trong thân thể, đợi ta tìm về là được, không sao cả.”
Hồn phách không ở trong thân thể, đây là nguyên nhân Phó Tinh Hoa bất tỉnh sao?
Trình Tuyết Ý kiểm tra kinh mạch của nàng ta, quả nhiên trống rỗng.
Lúc trước khi lên lầu, Thẩm Nam Âm nhìn chằm chằm một lúc là vì đã nhìn ra vấn đề này sao?
Trình Tuyết Ý đáp: “Đã biết, đại sư huynh mau cất kiếm đi.”
Thẩm Nam Âm lại nói: “Nó đưa muội về, bên ngoài cổng thành hắc khí dày đặc, muội không nhìn rõ đường.”
Trình Tuyết Ý nhíu mày: “Nhưng huynh không có pháp khí…”
“Không sao.”
Hắn vốn định nói hắn không quan trọng, nhưng nhớ đến lần trước vì câu nói đó mà khiến nàng không vui nên đổi thành “Không sao”.
“Đi thôi.”
Thẩm Nam Âm niệm quyết, điều khiển Hồng Trần Kiếm mở rộng ra, ý bảo Trình Tuyết Ý đưa người lên đó, ngay cả đường cũng không cần nàng tự đi.
Trình Tuyết Ý mang theo Phó Tinh Hoa bước lên, tiên kiếm lập tức bay đi với tốc độ cực nhanh, nàng chỉ kịp nhìn thấy tàn ảnh của Thẩm Nam Âm.
Ba người đến đây, bây giờ chỉ còn lại một mình hắn, ngay cả bản mạng kiếm cũng đưa ra ngoài.
Từ xa còn nghe thấy hắn dặn dò: “Sư muội đi rồi thì không cần quay lại nữa, ở bên ngoài đợi ta.”
Trình Tuyết Ý không đáp lại, xa như vậy, hắn cũng không nghe thấy.
Đường về nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với lúc đến, nàng ôm Phó Tinh Hoa đứng trên bản mạng kiếm của vị Tông chủ tương lai của Càn Thiên Tông, nó bảo vệ nàng an toàn tuyệt đối, không khỏi khiến nàng nghĩ đến việc sau khi sự việc bại lộ, thanh kiếm Thẩm Nam Âm dùng để bảo vệ nàng này liệu có đâm vào ngực nàng hay không.
Cũng có thể hôm nay hắn sẽ chết ở đây cũng nên.
Nàng thuận lợi trở về Tuyệt Tình Tuyền, có thể thấy dù là ảo cảnh hay gì đi nữa, mục tiêu thực sự không phải là Thánh nữ Vô Dục Thiên Cung, người bọn họ muốn bắt chính là Thẩm Nam Âm.
Hắn không có bản mạng kiếm, lại bị thương ở xương bả vai, từng bước từng bước làm suy yếu chiến lực của hắn, cuối cùng để hắn lại một mình ở đó, dễ dàng đối phó hơn rất nhiều.