historybs.com - Đọc truyện online

Chương 10: Chương 10

Hôm nay hai điếu thuốc đã hết, buổi tối lên sóng Ngao Minh An chỉ còn cách ăn kẹo.

 

Vừa ngậm kẹo trong miệng, Ngao Minh An mở giao diện phát sóng, ảnh đại diện và biệt danh quen thuộc liền tặng quà. Ngao Minh An khựng lại, rồi quay sang nhìn người ngồi bên cạnh.

 

“Sao em còn tặng nữa, cục cưng?”

 

Giọng nói của y đồng thời vang lên ở điện thoại của Lê Thâm Việt và trên sóng của y, Ngao Minh An ngây người, chợt nhận ra micro của mình chưa tắt. Ngao Minh An quay lại, vội vàng tắt micro. Nhưng bình luận đã bùng nổ.

 

[?]

 

[?]

 

[?]

 

 

[Lý Minh anh??]

 

[Cái gì cơ, cục cưng gì cơ??]

 

[Chắc chắn không phải gọi chúng ta rồi]

 

[Giọng vang lên hai lần, nghe rõ rồi nhé, cục cưng của anh ấy chắc đang ở bên cạnh]

 

[Lý Minh! Anh lén anh em thoát kiếp FA đấy à!!]

 

[Mới vào, cục cưnglà cái quái gì thế?]

 

[Cho chị dâu lên sóng đi Lý Minh]

 

[Tặng quà gì cơ? Chị dâu tặng quà cho Lý Minh à?]

 

[Chị dâu là ai? Trên bảng donate, người tặng quá mười tệ cũng chẳng có mấy, toàn mấy ông tướng thôi]

 

[Nếu là quà tặng, mà lại hợp với câu “Sao còn tặng” này, thì chỉ có A ca thôi]

 

[Vậy chắc là chị dâu đang xem ké video]

 

[Lý Minh có người yêu rồi, sốc thật!]

 

[Thảo nào mấy hôm nay Lý Minh chưa đến 12 giờ đã tắt live, hóa ra là bị chị dâu quản]

 

[Mở đầu làm điếu thuốc, xong việc làm điếu thuốc cũng không có, chắc chắn là có chị dâu thật rồi]

 

[Lý Minh, cho bọn này xem mặt chị dâu đi]

 

[Lý Minh, cho xem mặt chị dâu]

 

 

Bình luận rần rần hỏi về người bên cạnh Ngao Minh An, Ngao Minh An cắn viên kẹo, có chút ngượng ngùng nhìn Lê Thâm Việt. Lê Thâm Việt chỉnh điện thoại về chế độ im lặng, đối diện với ánh mắt của Ngao Minh An.

 

“Có nghiêm trọng lắm không?” Lê Thâm Việt hỏi.

 

Ngao Minh An lắc đầu, “Bình thường thôi, không có gì to tát.”

 

Cùng lắm thì sẽ có fan cắt ghép, chỉnh sửa một chút, nhưng chắc cũng không có nhiều người để ý.

 

Lê Thâm Việt khẽ thở phào, “Được.”

 

Ngao Minh An đưa tay nắm lấy tay Lê Thâm Việt, lòng bàn tay vuốt v3 chữ “An” trên mu bàn tay hắn, cười nói: “Không cần tặng nữa đâu Thâm ca, nền tảng nó ăn chia phần trăm, tốn tiền lắm.”

 

Lê Thâm Việt nắm ngược lại tay Ngao Minh An, môi khẽ chạm vào ngón tay y, “Không sao, coi như tăng thêm độ nổi tiếng cho anh.”

 

Nhắc đến chuyện này, Ngao Minh An gửi một tin nhắn cho fan.

 

[[Streamer] Sáng Sớm: Có chút việc, dừng một lát, tí nữa quay lại]

 

Gửi xong, y quay sang nhìn Lê Thâm Việt, “Anh quên khuấy đi mất, Thâm ca, sao em tìm được anh?”

 

Lê Thâm Việt buông điện thoại xuống, đưa tay ôm Ngao Minh An vào lòng.

 

“Anh biết Trường An không? Cái cậu chơi e-sport ấy.”

 

“Biết.” Ngao Minh An gật đầu, cái cậu thiếu gia mà không vô địch giải đấu thế giới thì phải về nhà kế thừa gia sản ấy.

 

“Anh trai cậu ta, Lâm Quan, thiên tài giới kinh doanh, em với hắn có hợp tác vài lần. Có một lần dự tiệc, Trường An ngồi cạnh Lâm tiên sinh xem livestream, em với Lâm tiên sinh nói chuyện, vô tình nghe được giọng anh từ điện thoại của cậu ta.”

 

Tuy giọng Ngao Minh An trầm hơn rất nhiều, nhưng Lê Thâm Việt vẫn nhận ra ngay đó là người hắn tìm kiếm suốt 6 năm. Đó là lần đầu tiên hắn mất bình tĩnh trong mấy năm qua, giọng hắn khàn đặc, gần như không nói nên lời, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, hỏi Trường An thông tin về Ngao Minh An.

 

“…Thật á?” Trường An thiếu gia xem y livestream? Ngao Minh An kinh ngạc đến mức không thốt nên lời, “Chuyện này, chuyện này, xem ra làm streamer cũng có cái lợi.”

 

“Ừm.” Lê Thâm Việt hôn lên xương quai xanh của Ngao Minh An.

 

“Trường An… Anh trai cậu ta có phải kết hôn rồi không?” Ngao Minh An cúi đầu hỏi Lê Thâm Việt.

 

“…Ừ, anh hỏi anh trai cậu ta làm gì?”

 

“Không có gì.” Ngao Minh An bật cười, ghé sát lại, hôn Lê Thâm Việt, “Anh trai cậu ta, người yêu là cái anh diễn viên đóng phim «Phá Cục» đúng không? Tên là… tên là Giang Toàn, anh hay xem phim của anh ấy lắm.”

 

“Ừm.”

 

“Lúc trước họ công khai, anh còn ngạc nhiên, Giang Toàn nhìn không giống người dễ rung động, ai ngờ người ta vừa công khai đã kết hôn ba năm rồi.” Ngao Minh An cảm thán, “Cũng tốt, giống chúng ta, anh ấy với người yêu cũng quen nhau từ hồi cấp ba.”

 

Lê Thâm Việt hơi khựng lại, rồi khẽ “ừm” một tiếng, sau đó lại nói: “Cục cưng, anh…”

 

“Sao thế?”

 

“Không có gì, anh phát sóng tiếp đi.”

 

“Ok.” Ngao Minh An ngồi lại vào ghế, “Anh bật mic nhé cục cưng, đừng tặng quà cho anh nữa.”

 

“Ừm… Được.” Lê Thâm Việt rũ mắt, kìm nén cảm xúc. Điện thoại rung lên vài cái, Lê Thâm Việt cầm lên xem.

 

Người gửi tin nhắn là phó tổng giám đốc mà hắn đã tiến cử, Đơn Ngọc.

 

[Một Củ Khoai Lang To: Lê tổng, hôm nay đã gửi tài liệu quan trọng cho ngài rồi ạ]

 

[Một Củ Khoai Lang To: Lê tổng, cuộc họp ngày 28 và 30 ngài có về không ạ?]

 

[Một Củ Khoai Lang To: Lê tổng, ngài về đi, công ty không có ngài không ổn lắm, hơn nữa dạo này tôi thấy mình có dấu hiệu đột tử rồi]

 

Nhìn thấy tin nhắn cuối cùng, Lê Thâm Việt: “…”

 

[A: Biết rồi]

 

Lê Thâm Việt lại dặn dò Đơn Ngọc một số việc công ty, rồi mới mở máy tính lên, ngồi bên cạnh Ngao Minh An xử lý tài liệu.

 

Mấy ván trôi qua, Ngao Minh An vào top 10, đến thời gian chờ ghép đội, y theo thói quen đưa tay sờ hộp thuốc, nhưng lại chỉ sờ thấy mấy viên kẹo. Ngao Minh An còn chưa kịp cầm kẹo lên, Lê Thâm Việt đã bóc vỏ, đưa kẹo đến trước mặt y.

 

“Cảm ơn cục cưng.” Ngao Minh An cười, khẽ nói cảm ơn. Vui vẻ quay đầu lại, bình luận lại bùng nổ.

 

Ngao Minh An: “…”

 

[Cục cưng lại xuất hiện rồi]

 

[Là chị dâu không trượt đi đâu được, tôi nghe rõ rồi, bên cạnh Lý Minh vẫn luôn có tiếng gõ bàn phím]

 

[Lý Minh giải thích cho anh em nghe xem nào]

 

[Lý Minh có dịu dàng với chúng ta như thế không? Suốt mười năm stream thì giọng khàn đặc, đối với chúng ta thì lạnh lùng vô cảm]

 

[Lý Minh! Đến cả viên kẹo anh cũng phải để chị dâu bóc cho đúng không!]

 

[Lý Minh, anh để chị dâu nói chuyện đi]

 

[Là chị dâu, chúng ta được cứu rồi! Tôi đã bảo sao mấy hôm nay Lý Minh lại nói nhiều thế]

 

[Lý Minh, là người một nhà cả, bảo chị dâu chào hỏi bọn này một tiếng đi]

 

[Chị dâu chào]

 

[Chị dâu chào]

 

 

Ngao Minh An: “…Là mọi người muốn nghe mà.”

 

[Nhanh lên]

 

[Lý Minh trước kia có nói nhiều thế này đâu?]

 

[Tôi muốn nghe chị dâu nói chuyện với chúng tôi]

 

Nhìn bình luận, Ngao Minh An quay sang hỏi Lê Thâm Việt: “Em có ngại chào hỏi mọi người một chút không?”

 

Lê Thâm Việt ngẩng đầu lên, “Có thể chứ?”

 

[?]

 

[?]

 

[?]

 

 

“Đương nhiên là được.” Ngao Minh An nhìn bình luận, cười nói.

 

“Xin chào mọi người.” Lê Thâm Việt đơn giản chào hỏi.

 

[…]

 

[Ôi vãi]

 

[Đỉnh (xịn)]

 

[?]

 

[Đỉnh (xịn)]

 

[Lý Minh cậu??]

 

[Mẹ kiếp, Lý Minh anh cũng có bạn trai à]

 

[Anh, anh rể chào?]

 

[Anh rể chào]

 

[Anh rể chào]

 

 

[Choáng váng]

 

[Anh trai, anh với Lý Minh quen nhau khi nào thế?]

 

[A ca không tặng quà nữa, chắc là đau lòng rồi]

 

[Anh em, tôi có một suy đoán táo bạo…]

 

[Trùng hợp thế, tôi cũng có]

 

 

Ngao Minh An nhìn bình luận chạy như bay, chọn trả lời: “6 năm rưỡi, 6 năm rưỡi trước quen nhau.”

 

“Không ai theo đuổi ai cả, nói rõ ràng là yêu nhau thôi.”

 

“Ừm… Tách ra rồi, em ấy đến tìm tôi.”

 

“A ca đúng là em ấy, tôi cũng mới biết một tuần trước thôi.”

 

“Tên á? Sáng Sớm à? Nguồn gốc của cái tên Sáng Sớm đúng là có liên quan đến em ấy.”

 

 

[Chuyện tổng tài bá đạo bỏ trốn cùng vợ phiên bản đời thực đây mà, sốc thật, xem cái livestream mà cũng gặp được]

 

[Ôi, tự dưng có cảm giác như gả con đi vậy]

 

[Lý Minh cũng tốt lên rồi, rõ ràng là anh ấy đang rất hạnh phúc]

 

[Đúng vậy]

 

[Thế là tốt rồi]

 

[Khi nào Lý Minh lộ mặt đây?]

 

[Lần đầu tiên nghe Lý Minh nói nhiều thế này]

 

[A ca, A ca, giúp bọn em dỗ Lý Minh đi, dỗ anh ấy lộ mặt]

 

[Này ông bạn, muốn nhìn Lý Minh như thế, tôi có quyền nghi ngờ cậu có ý đồ mờ ám với Lý Minh đấy]

 

 

“Vào game rồi, không nói chuyện nữa.” Ngao Minh An cười, cầm điện thoại lên, Lê Thâm Việt đưa tay véo cằm y. Bình luận vẫn đang chạy, giục Ngao Minh An lộ mặt, Ngao Minh An tùy ý trả lời một câu “Có cơ hội sẽ lộ mặt”.

 

11 giờ rưỡi, Ngao Minh An đúng giờ tắt live, Lê Thâm Việt tranh thủ làm bữa ăn khuya cho y. Ngao Minh An vừa tắt live, Lê Thâm Việt liền ôm y đến phòng khách.

 

Mùi thơm của đồ ăn xộc vào mũi, Ngao Minh An không đói bụng cũng thấy đói.

 

“Thơm quá đi mất.”

 

“Nếm thử xem có ngon không.” Lê Thâm Việt đưa đũa cho Ngao Minh An.

 

Ngao Minh An nhận đũa, gắp một miếng cánh gà sốt bỏ vào miệng, hương vị đậm đà, mọng nước, thịt mềm, vừa cho vào miệng đã tan ra, Ngao Minh An sung sướng nheo mắt, “Ngon lắm, cục cưng.”

 

Ngao Minh An ăn cùng cháo trắng nóng hổi, lại ăn một miếng cà tím nướng tỏi băm, “Ôi, cục cưng, em đảm đang quá.” Nói xong, y gắp cho Lê Thâm Việt một đũa.

 

Lê Thâm Việt cười ăn, Ngao Minh An quay lại, vùi đầu ăn ngấu nghiến, vừa ăn vừa cảm thán. Lê Thâm Việt vẫn ăn chậm rãi, thường xuyên dừng đũa, bóc vỏ tôm cho Ngao Minh An.

 

Vài món ăn gần như đều do Ngao Minh An xử lý, thấy y ăn gần xong, Lê Thâm Việt đứng lên, ôm Ngao Minh An đến sofa.

 

“Thoải mái quá.” Ngao Minh An dựa vào người Lê Thâm Việt, ôm hắn, cong mắt cười.

 

“Ừm, anh thích ăn là tốt rồi.” Tay Lê Thâm Việt sờ lên bụng Ngao Minh An, khẽ véo.

 

“Em làm thì đương nhiên anh đều thích ăn.”

 

Lê Thâm Việt cúi đầu, cười, hôn lên khóe miệng y.

 

“Cục cưng.”

 

“Sao thế?” Ngao Minh An ngẩng đầu lên.

 

“Về cùng em nhé.” Lê Thâm Việt nhìn vào đôi mắt màu nâu nhạt của Ngao Minh An, hắn không kìm được mà ôm chặt y, khẽ hỏi.

 

Ngao Minh An ngây ra vài giây, hỏi: “Về đâu?”

 

Lê Thâm Việt vùi mặt vào xương quai xanh của Ngao Minh An, môi khẽ chạm vào hình xăm trên người y. “Thành phố Z, về nhé?”

 

“Em đã mua nhà cho anh rồi, về đó chỉ có hai chúng ta và mèo thôi, em đảm bảo sẽ không có ai đến làm phiền. Nhà rất rộng, ngay trung tâm thành phố, rất tiện lợi.”

 

“Còn có một căn biệt thự, nếu anh không thích ở nơi ồn ào, chúng ta sẽ ở biệt thự, bên đó rất yên tĩnh, cây cối cũng xanh tốt.”

 

“Hoặc là nếu anh không muốn về, chúng ta có thể ở lại đây.”

 

Hắn có thể mua căn phòng mà Ngao Minh An đang thuê, sau này cùng y ở lại đây. Bất luận ở đâu, hắn đều muốn cho Ngao Minh An một mái ấm ổn định.

 

“Thâm ca, em muốn ở đâu?” Ngao Minh An thăm dò.

 

“Tùy anh, em chỉ muốn ở bên cạnh anh, muốn sau này ngủ đều có thể ôm anh.”

 

Nghe được câu trả lời của Lê Thâm Việt, Ngao Minh An áp sát người vào hắn, nhỏ giọng đáp: “Anh sẽ về cùng em, anh sẽ không đi nữa, anh sẽ ở bên em cả đời, nghe em nói lời ngon tiếng ngọt cả đời, ăn kẹo em bóc cả đời.”

 

“Được.” Tim Lê Thâm Việt như trút được gánh nặng, hắn ôm chặt Ngao Minh An, giọng khàn khàn nói: “Cảm ơn cục cưng, em mới là người may mắn.”

 

Tim Ngao Minh An vừa mềm mại lại vừa ấm áp, y ngẩng đầu lên, hỏi Lê Thâm Việt: “Khi nào thì về?”

 

Lê Thâm Việt: “Ngày mai có được không?”

 

“Gấp vậy sao?” Ngao Minh An sờ lên khóe miệng Lê Thâm Việt.

 

“Ừm, chủ yếu là… sau khi về còn có một số việc quan trọng phải làm, em không chờ được.” Lê Thâm Việt hơi cúi đầu, môi chạm vào đầu ngón tay Ngao Minh An.

 

“Vậy mai về đi.” Ngao Minh An gật đầu. Ôm một lúc lâu, vành tai Ngao Minh An ửng đỏ, đầu lưỡi li3m lên yết hầu của Lê Thâm Việt, giọng nũng nịu, mềm mại: “Đêm nay… làm không?”

 

Lê Thâm Việt gần như ngay lập tức có phản ứng, hắn bế y lên, đi về phía phòng ngủ. “Được, đừng có kêu dừng.”

 

Ngao Minh An vẫn muốn trêu chọc hắn một chút: “Gọi ông xã thì sao? Ông xã.”

 

Âm cuối của y mềm mại đến lạ, Lê Thâm Việt lại càng thêm c**ng cứng.

 

“Cục cưng, đừng trêu…”

 

“Ông xã.”

 

“Ừm…”

 

Ngày hôm sau, Ngao Minh An tay mỏi, eo đau, chân đau, tỉnh dậy từ trên giường, trừ việc đánh răng, chân y không thể chạm đất. Lê Thâm Việt đút cho y ăn trưa xong, y đã bị cưỡng chế ngồi trên sofa ở phòng khách, nhìn hắn thu dọn đồ đạc từng thứ một. Y vừa đặt chân xuống đất, định cử động một chút, Lê Thâm Việt liền đi tới, vừa hôn vừa ôm y thật chặt. Thu dọn đến phòng cũng vậy, y ngồi trên giường, nhìn Lê Thâm Việt bận rộn, thỉnh thoảng há miệng ăn kẹo hắn đưa.

 

Đồ đạc của Ngao Minh An không nhiều, bốn giờ chiều, Lê Thâm Việt đã thu dọn xong xuôi. Lê Thâm Việt làm thủ tục trả phòng cho Ngao Minh An, nhân viên chuyển nhà cũng vừa đến cửa. Nhìn mấy cái vali lớn được chuyển lên xe tải, Lê Thâm Việt bế mèo, ôm Ngao Minh An vào xe hơi.

 

“Về nhà thôi, cục cưng.” Thắt dây an toàn cho Ngao Minh An xong, Lê Thâm Việt hôn lên trán y.

 

“Ừm.” Ngao Minh An cười, nắm lấy cổ tay Lê Thâm Việt, “Chà, có chút không chân thật.”

 

“Thật mà, yêu anh.” Lê Thâm Việt cúi đầu hôn lên đôi môi hồng nhuận của Ngao Minh An.

 

“Ừm, anh cũng yêu em.”

 

Ngao Minh An có chút hồi hộp, mấy năm trước y đã về vài lần, muốn lén nhìn Lê Thâm Việt một chút, nhưng lần nào cũng không gặp được, sau đó y cũng ít khi về. Giờ đây trở lại, cảm giác vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc dâng lên trong lòng.

 

“Thâm ca, về rồi, có thể mỗi ngày bám lấy em không?”

 

“Đương nhiên là được, cục cưng có muốn cùng em ở văn phòng không?”

 

“Muốn.”

 

“Được.”

 

Từ thành phố W đến thành phố Z mất gần mười ba tiếng đi xe, Lê Thâm Việt và Ngao Minh An 5 giờ chiều mới xuất phát. Gần 7 giờ tối, trên đường cao tốc bằng phẳng, rộng lớn, Ngao Minh An nhìn thấy ráng chiều đỏ rực cả một khoảng trời, mặt trời lặn vàng rực như lửa.

 

Ngao Minh An dựa vào ghế xe, vẻ mặt thư thái ngắm nhìn ráng chiều phía chân trời. Sắc cam hồng của ráng chiều nhuộm lên người y, khiến những sợi tóc màu nhạt của y ánh lên sắc vàng trắng. Đôi mắt màu nâu nhạt của y ánh lên một mảng vàng hồng mềm mại, lãng mạn, đôi môi cong lên cũng ửng hồng.

 

Nhạc trên xe chuyển đến một bài hát tiếng Anh dịu dàng, chữa lành. Nhạc dạo vừa vang lên, Ngao Minh An liền nhận ra đây là bài hát mà y đã nghe không biết bao nhiêu lần trong những đêm nhớ Lê Thâm Việt.

 

Hốc mắt không biết từ bao giờ đã đỏ hoe, giai điệu quen thuộc và ca từ nhẹ nhàng vang lên, gợi lại 6 năm nhung nhớ, rồi lại từ từ, dưới ánh hoàng hôn vàng rực, nói lời tạm biệt cuối cùng.

 

Khúc nhạc kết thúc, nỗi buồn man mác trong ký ức cũng tan biến theo gió.

 

Ngao Minh An hơi ngẩng mặt lên, không để nước mắt rơi xuống. Nhìn ánh hoàng hôn bao la trước mắt, Ngao Minh An thở hắt ra, từ từ cong khóe miệng.

 

Lần này nhất định là kết thúc, cũng nhất định là khởi đầu mới.

 

“Thâm ca.”

 

“Hửm, cục cưng?”

 

“Thật hạnh phúc.”

 

“Em sẽ làm cho cục cưng của em luôn hạnh phúc.”

 

“Được.”

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Còn 2 chương nữa là kết thúc, ha ha! Xong truyện này tôi sẽ bắt đầu viết 《Trúc Mã》, một câu chuyện nhẹ nhàng, he he.

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

36 Chiêu Ly Hôn
36 Chiêu Ly Hôn
Kết hôn bốn năm, tôi chưa từng nghĩ tới, ông xã yêu lại nói với tôi, chúng ta ly hôn đi! Được rồi, nếu muốn ly hôn, vậy ly hôn đi! Nhưng vì sao, khi tôi muốn ly…
Lửa Trong Mưa
Lửa Trong Mưa
Bảy năm trước, con gái nuôi của cha mẹ tôi, em gái thứ hai của tôi, Mạnh Nhược Thi, đã gây tai n*n khi lái xe trong tình trạng say rượu rồi bỏ trốn. Cha mẹ tôi, cả…
Mật Ngọt Trong Tim Anh - Khước Nha
Mật Ngọt Trong Tim Anh - Khước Nha
Mật Ngọt Trong Tim Anh – Khước Nha là truyện ngôn tình hay về mối tình thầm lặng của Ngu Vãn và Lục Thức. Nhà họ Ngu và nhà họ Giang thân nhau mấy đời. Ngu Vãn từ…
Chiến Binh Bất Bại - Long Thiên
Chiến Binh Bất Bại - Long Thiên
Trong nhận thức của Long Thiên, ông bố của anh chắc chắn bị bệnh thần kinh. Người đàn ông ngoài kiếm tiền mua vàng thỏi mua nhà mua công ty của người khác ra thì tất cả việc…
Hình Như Bạn Trai Của Tôi Không Phải Người
Hình Như Bạn Trai Của Tôi Không Phải Người
Khi Giang Mạt mở mắt ra, cô phát hiện mình đang ngồi trong một quán cà phê. Kỳ lạ là cô không còn nhớ gì cả, toàn bộ ký ức đã bị xóa sạch. Ngồi đối diện cô…
Ốc Sên Nhút Nhát
Ốc Sên Nhút Nhát
Tỉnh dậy sau tai nạn, chuyện làm tôi ngỡ ngàng nhất là mình đã cưới anh, người tôi từng thương thầm. Nhưng cưới nhau rồi, “tôi” lại ghét anh cay đắng, còn bám riết lấy em trai anh.

Historybs.com – Đọc truyện online mới nhất: truyện full, truyện hot