historybs.com - Đọc truyện online

Chương 9: Chương 9

Suốt một tuần sau đó, Lê Thâm Việt luôn ở bên cạnh Ngao Minh An.

 

Từ khi bắt đầu làm streamer, Ngao Minh An không còn ăn đủ ba bữa một ngày nữa. Y thường ngủ vào lúc hai, ba giờ sáng, thức dậy vào khoảng hai, ba giờ chiều. Tỉnh dậy, y rửa mặt, gọi đồ ăn, ăn xong thì vừa kịp giờ lên sóng. Giờ đây có Lê Thâm Việt bên cạnh, mỗi sáng y đều được dỗ dành dậy ăn sáng, ăn xong lại ngủ tiếp, đến trưa tỉnh dậy ăn trưa, rồi chiều lại ngủ.

 

Ngao Minh An ngủ, Lê Thâm Việt ngồi ở mép giường, một tay nắm tay y, tay kia dùng máy tính làm việc. Ngao Minh An không ngủ, Lê Thâm Việt ôm y vào lòng, khi thì yên lặng, dịu dàng hôn y, khi thì ôm y làm việc.

 

Nhiều ngày như vậy, bé mèo vẫn không thân thiết với Lê Thâm Việt, nó chỉ thích ở bên cạnh Ngao Minh An, hoặc là nằm trong ổ, hoặc ngồi dưới đất, lặng lẽ nhìn Ngao Minh An. Ngao Minh An lên sóng, thỉnh thoảng nó lại ngậm một viên kẹo đến, đặt lên bàn, rồi tha những điếu thuốc mà Lê Thâm Việt chưa kịp cất của Ngao Minh An về ổ.

 

Một buổi tối nọ, Lê Thâm Việt ôm Ngao Minh An từ phòng tắm ra, bé mèo đang ngồi ngay ngắn trong ổ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn.

 

“Nó tên gì?” Lê Thâm Việt ôm Ngao Minh An, sấy tóc cho y, cúi đầu hỏi.

 

Ngao Minh An cả người mềm nhũn, dựa vào cổ Lê Thâm Việt. Một lúc lâu sau, y mới tiếp nhận được thông tin. “…Hả?”

 

“Con mèo ấy.”

 

“À, nhặt được… Không đặt tên.” Ngao Minh An nhắm mắt, giọng mềm mại.

 

“Vậy cứ gọi là mèo thôi à?”

 

“Ừm.”

 

Lê Thâm Việt khẽ cười, “Vậy à.”

 

“Anh muốn ăn kẹo.” Ngao Minh An dùng chút sức, nhẹ nhàng sờ vào eo Lê Thâm Việt.

 

“Được.” Lê Thâm Việt tắt máy sấy, kéo ngăn kéo ra, lấy một viên kẹo, bóc vỏ, đút cho Ngao Minh An. Ngao Minh An ăn kẹo, tay phải sờ lên mu bàn tay trái của Lê Thâm Việt.

 

“Tiếp tục nhé?” Ngao Minh An ngẩng đầu lên.

 

Lê Thâm Việt khựng lại, yết hầu chuyển động, thấp giọng hỏi: “Anh không lên sóng à?”

 

“Anh muốn tiếp tục.” Ngao Minh An quỳ lên, đặt tay lên vai Lê Thâm Việt, cúi đầu, khẽ nói.

 

“Được.” Lê Thâm Việt vùi mặt vào bụng Ngao Minh An, giọng khàn khàn đáp.

 

 

“Sao thế?” Lông mi Ngao Minh An lấm tấm mồ hôi, thở hổn hển hỏi Lê Thâm Việt đang nhíu mày suy nghĩ bên cạnh tủ đầu giường.

 

“Hết đồ rồi.”

 

“Hả? Em mua bao nhiêu?”

 

“Hai chai, ba hộp.”

 

“Vậy cũng không thể dùng nhanh thế được.”

 

“Ừm.”

 

“Vậy… thôi không làm nữa.”

 

Lê Thâm Việt quay lại, nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt Ngao Minh An.

 

“Cho vào trong em, anh có muốn không?” Lê Thâm Việt giọng khàn khàn hỏi.

 

Ngao Minh An khẽ chớp mắt, “Không tốt cho em.”

 

“Chỉ đơn giản là vậy thôi à?” Lê Thâm Việt cười.

 

Không hiểu sao người kia lại hỏi vậy, Ngao Minh An vẫn ngơ ngác gật đầu, “Ừm.”

 

“Được, vậy tiếp tục thôi.” Môi Lê Thâm Việt lướt trên cần cổ ửng hồng của Ngao Minh An.

 

“Hả?” Ngao Minh An ngẩng cằm lên.

 

“So với cơ thể của em và anh, em muốn anh hơn.” Tay Lê Thâm Việt theo đường cong eo của Ngao Minh An trượt xuống, véo nhẹ.

 

Ngao Minh An: 6 năm trước em ấy có nói như vậy không nhỉ?

 

Tối qua ngủ hơi muộn, sáng hôm sau Lê Thâm Việt không gọi Ngao Minh An dậy. Hắn dậy rửa mặt xong, hâm nóng qua loa đồ ăn tối hôm trước. Đổ thức ăn cho mèo, Lê Thâm Việt thoáng thấy trong ổ mèo dường như giấu thứ gì đó.

 

Chờ mèo ra ngoài ăn, hắn đưa tay vào, lấy đồ vật ra. Nhìn thấy thứ trên tay, Lê Thâm Việt dở khóc dở cười: đó là thứ tối qua không tìm thấy.

 

Mèo quay lại nhìn thấy hắn, đôi tai đang dựng đứng lập tức cụp xuống, rồi nó bất mãn, khẽ kêu “Meow” một tiếng.

 

“Mày biết kêu cơ à.” Lê Thâm Việt ở cùng Ngao Minh An một tuần, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy mèo kêu. Hắn đưa tay qua định chạm vào bé mèo, nhưng nó nhanh nhẹn né tránh. Rồi bé mèo bỏ cả đồ ăn, xoay người uyển chuyển, nhẹ nhàng nhảy lên giường, ngồi bên cạnh Ngao Minh An, đôi mắt mèo tròn xoe, sâu thẳm nhìn chằm chằm Lê Thâm Việt.

 

Lê Thâm Việt nhìn bé mèo, buồn cười gói lại thứ kia, ném vào thùng rác dù sao sau này cũng không dùng đến nữa. Điện thoại trên bàn rung lên, nhìn thấy người gọi, nụ cười trên môi Lê Thâm Việt tắt dần. Hắn cầm điện thoại lên, đi đến mép giường, cúi đầu hôn lên trán Ngao Minh An, rồi ra khỏi phòng.

 

Cuộc gọi được kết nối, giọng nam từ đầu dây bên kia vang lên.

 

[Tìm được cậu ta rồi à?]

 

“Tìm được rồi.” Lê Thâm Việt lạnh nhạt trả lời, đối phương lại nói tiếp, nghe được một câu nói nào đó, Lê Thâm Việt cười nhạt, lạnh lùng nói: “Ông nghĩ ông có tư cách gì để gặp anh ấy? Hay nói cách khác, ông dựa vào đâu mà nghĩ tôi sẽ để ông gặp anh ấy?”

 

“Trong công ty, những việc cần làm tôi đều đã làm, ông cũng đã thấy và hài lòng. Giờ ông còn muốn tranh thủ cái gì? Tranh thủ lấy lòng anh ấy trước mặt tôi, để anh ấy dễ dàng mềm lòng, tha thứ cho quá khứ, rồi cam tâm đổi cách xưng hô sao?” Lê Thâm Việt cười nhạt, nét mặt lạnh băng, mỉa mai nói: “Tôi khuyên ông nên làm như không có chuyện gì xảy ra, ngồi xuống uống trà cho yên thân. Người của tôi bị ông làm cho lạc mất 6 năm, tôi không nghĩ mình có thể nhân từ đến mức để anh ấy vào cửa gọi ông một tiếng ba.”

 

“Đau lòng lắm, đúng không?”

 

Đối phương nhất thời không nói nên lời.

 

“Còn nữa, ông nên cảm thấy may mắn, vì bao năm qua anh ấy không trách ai cả, anh ấy chỉ trách bản thân năm đó đã dễ dàng rời xa người mình yêu.” Nói đến đây, Lê Thâm Việt dừng lại, ánh mắt dần tối sầm. Một lúc sau, hắn mới tiếp tục.

 

“Lê tiên sinh, tôi vất vả lắm mới tìm lại được người, tôi hy vọng ngài đừng làm phiền anh ấy nữa, nếu không, tôi không chắc mình có thể làm ra chuyện gì.” Nói xong, Lê Thâm Việt lạnh lùng nói thêm, “Trong thời gian ngắn tôi sẽ không về, hãy chăm sóc mẹ tôi cho tốt, đừng để bà ấy thay ông làm kẻ ác nữa.”

 

“Đừng trách tôi nói khó nghe, muốn trách thì trách quyết định năm đó của ông, và cả việc ông đã sinh ra một đứa con trai máu lạnh giống mình.”

 

Không đợi đối phương đáp lại, Lê Thâm Việt liền ngắt máy. Đối phương gần như ngay lập tức nhắn tin lại, Lê Thâm Việt mặt lạnh tanh, không trả lời một chữ, chặn luôn người kia. Tắt điện thoại, Lê Thâm Việt khẽ thở hắt ra.

 

“Thâm ca.”

 

Giọng nói khàn khàn vang lên từ phía sau, bàn tay trắng nõn đồng thời ôm lấy eo hắn. Lê Thâm Việt ngay lập tức xoay người, cất điện thoại đi, bế y lên.

 

“Tỉnh ngủ rồi à? Em đi làm bữa sáng cho anh.”

 

Ngao Minh An rõ ràng là chưa tỉnh ngủ hẳn, y mơ màng lắc đầu: “Không thấy em đâu. Em đang gọi điện cho ai thế?”

 

“Người không quan trọng.” Lê Thâm Việt nhẹ giọng, “Ngủ tiếp không? Em ngủ cùng anh.”

 

“Được.”

 

Lê Thâm Việt cúi đầu hôn lên tai Ngao Minh An, rồi ôm y trở về phòng ngủ.

 

Trong phòng ngủ kéo rèm, ánh nắng ban mai xuyên qua tấm rèm không che hết được ánh sáng, mang đến cho căn phòng một mảng ấm áp. Điều hòa trong phòng chạy êm ru, yên tĩnh, mát mẻ. Bé mèo đã rời khỏi giường, lại ngồi vào ổ của mình. Ngao Minh An lim dim mắt, ngơ ngác ngồi trên giường, không nằm xuống. Lê Thâm Việt đi theo ngồi xuống giường, y mới đưa tay ôm lấy hắn. Lê Thâm Việt cười, hôn lên khóe miệng Ngao Minh An, rồi ôm y nằm xuống.

 

Hai người ngủ đến hơn một giờ chiều mới tỉnh, rửa mặt xong, Lê Thâm Việt nắm tay Ngao Minh An vào bếp nấu cơm.

 

Lê Thâm Việt không cho Ngao Minh An động tay, Ngao Minh An liền đứng lơ ngơ bên cạnh xem, thường xuyên khen Lê Thâm Việt đảm đang. Nhìn một hồi lâu, Ngao Minh An ghé sát lại, ngẩng đầu hôn lên cằm Lê Thâm Việt, rồi nhỏ giọng nói: “Cục cưng, anh ra ngoài một lát.”

 

“Được.” Lê Thâm Việt quay đầu, hôn nhẹ lên trán Ngao Minh An.

 

Ra khỏi cửa phòng bếp, Ngao Minh An lại quay người nhìn người trong bếp, sau đó bước nhanh vào phòng ngủ. Đóng cửa cẩn thận, Ngao Minh An nhìn chằm chằm vào ngăn kéo trên cùng của tủ đầu giường, đi tới kéo ra. Hai hàng thuốc lá được xếp ngay ngắn trong ngăn kéo, bên cạnh rải rác mấy cái bật lửa. Ngao Minh An lấy ra một bao thuốc và một cái bật lửa, đi ra ban công.

 

Mở bao thuốc, lấy ra một điếu, Ngao Minh An bật lửa, rồi hơi cúi đầu châm thuốc. Hít sâu một hơi, Ngao Minh An cả người đều thư thái. Y nheo mắt, làn khói trắng nhạt từ từ bay ra từ khoang mũi. Lúc này mèo đã đi tới, dụi đầu vào ống quần y. Ngao Minh An kẹp điếu thuốc bằng những ngón tay thon dài, lỏng lẻo, y ngồi xổm xuống, dùng tay còn lại gãi cằm mèo.

 

“Đừng để em ấy biết.”

 

Bé mèo li3m li3m tay y. Ngao Minh An cười, vuốt v3 mèo, lại rít một hơi thuốc.

 

Hút đến điếu thứ ba, bàn tay quen thuộc đang xoay chiếc bật lửa của Ngao Minh An bị nắm nhẹ. Ngao Minh An cứng đờ người, rồi từ từ quay đầu lại. Điếu thuốc trên tay bị lấy đi, dập tắt, Ngao Minh An chột dạ cúi đầu. Một viên kẹo được đưa đến bên miệng, Ngao Minh An ngẩn ra, há miệng ăn, rồi lại giơ tay ôm lấy Lê Thâm Việt, đối phương cũng ôm chặt y.

 

“Anh… anh không nhịn được.” Ngao Minh An ngẩng đầu, nhỏ giọng giải thích.

 

“Ừm, em biết.” Lê Thâm Việt cúi đầu, hôn lên môi Ngao Minh An.

 

Mùi sữa hòa quyện với mùi thuốc lá xộc vào khoang mũi, xúc cảm trên môi mềm mại lại ướt át, Lê Thâm Việt siết chặt eo Ngao Minh An, sức lực lớn đến mức như muốn hòa y vào trong cơ thể mình.

 

Ngao Minh An bị hôn đến mức hô hấp càng sâu, càng gấp. Không thở nổi, y đưa tay chống lên vai Lê Thâm Việt, cúi đầu, ngắt quãng nụ hôn. Lê Thâm Việt bế y lên, đi trở về phòng.

 

“Một ngày nhiều nhất hai điếu, được không?” Lê Thâm Việt đặt Ngao Minh An lên giường, nhìn người vành mắt ửng đỏ, cúi người hỏi.

 

“Năm điếu.” Ngao Minh An thở hổn hển, cố gắng mặc cả với Lê Thâm Việt.

 

Lê Thâm Việt véo cằm Ngao Minh An, khuỵu chân, đè người xuống.

 

“Cục cưng, em đau lòng.”

 

Lê Thâm Việt vừa tung chiêu này, Ngao Minh An không còn sức chống cự, lập tức thỏa hiệp: “Được rồi, hai điếu.”

 

Lê Thâm Việt cong khóe miệng, hôn lên cổ Ngao Minh An.

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

Hình Như Bạn Trai Của Tôi Không Phải Người
Hình Như Bạn Trai Của Tôi Không Phải Người
Khi Giang Mạt mở mắt ra, cô phát hiện mình đang ngồi trong một quán cà phê. Kỳ lạ là cô không còn nhớ gì cả, toàn bộ ký ức đã bị xóa sạch. Ngồi đối diện cô…
Chiến Binh Bất Bại - Long Thiên
Chiến Binh Bất Bại - Long Thiên
Trong nhận thức của Long Thiên, ông bố của anh chắc chắn bị bệnh thần kinh. Người đàn ông ngoài kiếm tiền mua vàng thỏi mua nhà mua công ty của người khác ra thì tất cả việc…
36 Chiêu Ly Hôn
36 Chiêu Ly Hôn
Kết hôn bốn năm, tôi chưa từng nghĩ tới, ông xã yêu lại nói với tôi, chúng ta ly hôn đi! Được rồi, nếu muốn ly hôn, vậy ly hôn đi! Nhưng vì sao, khi tôi muốn ly…
Mật Ngọt Trong Tim Anh - Khước Nha
Mật Ngọt Trong Tim Anh - Khước Nha
Mật Ngọt Trong Tim Anh – Khước Nha là truyện ngôn tình hay về mối tình thầm lặng của Ngu Vãn và Lục Thức. Nhà họ Ngu và nhà họ Giang thân nhau mấy đời. Ngu Vãn từ…
Lửa Trong Mưa
Lửa Trong Mưa
Bảy năm trước, con gái nuôi của cha mẹ tôi, em gái thứ hai của tôi, Mạnh Nhược Thi, đã gây tai n*n khi lái xe trong tình trạng say rượu rồi bỏ trốn. Cha mẹ tôi, cả…
Ốc Sên Nhút Nhát
Ốc Sên Nhút Nhát
Tỉnh dậy sau tai nạn, chuyện làm tôi ngỡ ngàng nhất là mình đã cưới anh, người tôi từng thương thầm. Nhưng cưới nhau rồi, “tôi” lại ghét anh cay đắng, còn bám riết lấy em trai anh.

Historybs.com – Đọc truyện online mới nhất: truyện full, truyện hot