historybs.com - Đọc truyện online

Chương 3

Không biết có phải tôi ảo tưởng không, nhưng hình như Lý Văn Kinh dễ chịu hơn hồi tôi mất trí nhớ nhiều.

Xuân ở Ngu Thành vẫn còn se se lạnh. Ra khỏi bệnh viện, tôi vấp phải bậc thang. Trong lòng tôi oán trách Lý Văn Kinh kinh khủng. Tại anh hết! Nếu không phải diễn kịch với anh, tôi đâu cần lết đến bệnh viện, giờ còn bị đau chân nữa.

Tôi đứng im trên bậc thang, vênh mặt lên: “Cõng em.”

“Em nói cái gì?” Lý Văn Kinh nhìn tôi, nhíu mày.

Tôi khoanh tay, nhấn mạnh từng chữ: “Em! Muốn! Anh! Cõng!”

Tôi cứ tưởng anh lại mỉa mai tôi, ai ngờ đâu anh quay người lại, ngồi xổm xuống rồi vẫy tay: “Lên đi.”

Ủa? Tính tình anh thay đổi 180 độ rồi hả ta?

Tôi nửa tin nửa ngờ leo lên lưng anh, nhìn chằm chằm vào tóc mai sau tai anh. Cánh tay anh chắc nịch, cõng tôi đi xuyên qua đám đông ở bệnh viện, mái tóc đen bay trong gió. Nhìn anh lúc này thật tình… giống con chó hoang.

“Muốn đi đâu chơi không?” Lý Văn Kinh đột nhiên hỏi, làm tôi giật mình.

“Hả? Anh không cần bàn chuyện làm ăn à?”

Anh tỉnh bơ: “Thất bại rồi.”

Nghe vậy, tôi hả hê trong lòng, lại giả vờ bất mãn: “Kẻ khốn nào dám cướp mối làm ăn của anh… á…”

Đùi tôi đau nhói, tôi suýt cắn phải lưỡi.

Lý Văn Kinh khẽ cười, nới lỏng tay một chút: “Đúng là rất khốn nạn, khốn nạn không có giới hạn.”

Tôi không dám giỡn nữa, nằm im thin thít trên lưng Lý Văn Kinh, bắt đầu nghĩ về những gì Ngô Hội nói. Bảo Lý Văn Kinh làm ăn nhiều năm không có điểm yếu, tôi không tin lắm. Nhưng bảo anh làm chuyện phạm pháp, đánh cắp bí mật thương mại thì cũng không đáng tin. Sợ rằng muốn tóm Lý Văn Kinh không được, ngược lại tự đào hố chôn mình.

Trời sập tối, Ngu Thành đón một đợt khách du lịch đông như kiến, chuẩn bị cho lễ hội đèn lồng ban đêm. Tôi cũng bị kéo ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn.

Hai bên đường toàn hàng quán ăn vặt, làm con phố cổ thêm phần sống động. Tôi tụt xuống khỏi lưng Lý Văn Kinh, mắt tròn mắt dẹt nhìn hết bên này đến bên kia, tại kiểu phố cổ này là lần đầu tiên tôi được đi.

Xúc xích đỏ rực nằm trong chảo dầu, thơm nức mũi. Chị bán hàng niềm nở: “Mười tệ ba xiên, em ăn thử không?”

Lý Văn Kinh trả lời thay tôi luôn: “Không.”

Thấy mặt tôi xị xuống, anh nói thêm: “Không sạch đâu, đi thôi.”

Tôi cố gắng lắm mới không đảo mắt. Xuất thân không ra gì mà bày đặt chảnh!

Đến trước quán mì, tôi mệt quá, ngồi bệt xuống cái ghế ngoài sân. Lý Văn Kinh nhíu mày, chưa kịp lôi tôi dậy thì nhân viên đã bưng bát đũa ra: “Quét mã để gọi món nha.”

Sợ Lý Văn Kinh lại lên cơn chảnh, tôi vội vàng móc điện thoại ra quét mã.

Anh ngồi xuống, gọi một bình nước nóng, rồi cẩn thận rửa bát đũa cho tôi.

Tôi nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ: “Sao anh không rửa của anh?”

Lý Văn Kinh tỉnh bơ: “Anh không cầu kỳ như vậy.”

Lần này thì đến lượt tôi đực mặt ra. Hoá ra anh nói không sạch… là vì tôi?

Tôi sực nhớ lại vụ tiêu mười triệu của anh trong nửa tháng, đúng là Lý Văn Kinh có lý do để nghĩ tôi tiêu xài hoang phí, khó chiều.

Mì cua được bê lên. Tôi ăn được nửa bát thì ngưng, ăn còn chậm hơn cả Lý Văn Kinh.

Phục vụ đứng kế bên buôn dưa lê với đồng nghiệp: “Hôm nay đông người dữ ha. Nghe nói lan can cầu Danh Trại bị sập, có mấy người rơi xuống rồi.”

Lý Văn Kinh liếc đồng hồ: “Ăn xong rồi đi, hôm nay đông người, nguy hiểm.”

Tôi vừa đứng dậy thì bị ai đó huých mạnh một cái, suýt nữa thì sấp mặt, may mà Lý Văn Kinh nhanh tay lẹ mắt đỡ tôi. Anh nhìn ra đường, mặt nghiêm trọng hẳn lên.

“Đừng đi, hình như có chuyện chẳng lành.”

Tôi nhìn theo hướng mắt anh. Dòng người lúc nãy còn nhích từng chút một, giờ thì bị chặn cứng lại.

Chỉ trong vòng nửa phút, người đông nghịt, chen chúc nhau ở các hàng quán ven đường. Tiếng la hét, tiếng khóc lóc bắt đầu vang lên từ xa, rồi lan ra khắp nơi như một cơn bão. Ai nấy đều hoảng loạn.

Dòng người quá tải, chen lấn xô đẩy nhau giữa phố. Quán mì đóng sầm cửa kính lại, chặn dòng người hỗn loạn bên ngoài.

Vài giây sau, tôi bị Lý Văn Kinh đẩy mạnh vào một con hẻm nhỏ giữa hai tòa nhà.

“Dựa vào tường, đừng nhúc nhích!”

Anh đứng chắn trước mặt tôi, hai tay chống tường.

Chẳng mấy chốc, đám đông cuồn cuộn tràn tới chỗ chúng tôi. Tôi nghe thấy tiếng người ngã xuống đất, tiếng thở dốc, tiếng ai đó bị dẫm lên ngực, cả tiếng nôn mửa nữa.

Kinh khủng khiếp!

Mặt Lý Văn Kinh tái mét, nhưng vẫn đứng vững như bàn thạch, cúi đầu không nói gì. Giữa đám đông hỗn loạn, anh cố gắng che chắn cho tôi một khoảng không gian nhỏ nhoi.

Tôi muốn đưa tay ôm anh, nhưng bị quát: “Sau lưng có người đó, muốn bị đè nát tay thì cứ thử!”

Tôi biết anh đã tới giới hạn rồi, nói chuyện cũng khó khăn. Tôi nắm chặt áo anh: “Lý Văn Kinh, anh có chết không…”

Anh thở dốc: “Cầu cho anh may mắn đi, em muốn làm quả phụ hay sao mà hỏi vậy…”

Cảnh tượng hỗn loạn cứ tiếp diễn mãi. Phải một lúc lâu sau, đám đông mới bắt đầu tản đi. Đường phố ngổn ngang người ngã, tiếng khóc la vang lên khắp nơi.

Lý Văn Kinh quỳ sụp xuống bên tường, ngã vào lòng tôi. Tôi ôm lấy anh, thấy ánh đèn xe cứu thương loé lên trước mắt.

Tôi cuống quýt gọi: “Bác sĩ ơi! Bác sĩ ơi! Ở đây!”

Hơi thở của Lý Văn Kinh yếu ớt, đầu ngón tay lạnh ngắt. Trên mu bàn tay có một vết thương sâu hoắm, như bị vật sắc nhọn cứa vào. Lòng bàn tay thì nát bươm vì cọ xát với tường. Tôi không dám chạm vào tay anh.

Trên đường đến bệnh viện, tôi cứ nhìn chằm chằm vào màn hình theo dõi, người lạnh toát. Bác sĩ nói Lý Văn Kinh có thể không qua khỏi. Anh được đẩy vào phòng cấp cứu, bác sĩ chặn tôi lại: “Cô là người nhà của bệnh nhân?”

“Là người yêu…”

“Đây là giấy cam kết nguy kịch, cô ký vào đây.”

Tôi ký tên mình vào tờ giấy, nhìn cánh cửa phòng cấp cứu đóng sầm lại. Một cảm giác kỳ lạ, khó tả ập đến khiến tôi bật cười.

Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy… Lý Văn Kinh liều mạng cứu tôi? Năm đó nhà tôi cháy, ngay cả bố mẹ tôi cũng không cứu tôi… vậy mà Lý Văn Kinh lại…

Tên ngốc này! Đồ chó ngốc! Dễ bị lừa gạt!

Một bé gái đứng nép sau lưng mẹ, chỉ tay về phía tôi: “Mẹ ơi, chị kia vừa khóc vừa cười, đáng sợ quá!”

Người mẹ vội bịt miệng con bé: “Đừng có chọc vào người bệnh tâm thần! Đi nhanh lên!”

Đêm dần buông xuống. Tôi đợi đến mức người cứng đờ mới thấy bác sĩ xuất hiện.

“Chồng cô hiện tại đã ổn định, cần tiếp tục theo dõi, qua cơn nguy kịch sẽ chuyển sang phòng bệnh thường.”

Sau khi cảm ơn bác sĩ, tôi bắt đầu một cuộc chờ đợi dài đằng đẵng.

Thực ra tôi cũng chẳng biết nên liên lạc với ai. Gia đình Lý Văn Kinh tôi mù tịt, anh có bà con họ hàng gì tôi cũng không rõ. Vụ tai nạn này như sợi dây vô hình, buộc chặt tôi với anh lại với nhau.

Mấy hôm sau, Lý Văn Kinh được chuyển sang phòng bình thường.

Ngô Hội gọi điện cho tôi: “Tổng giám đốc La, tin tức Khương Mộc đưa hoàn toàn đáng tin cậy, tin tôi đi!”

Tôi nhìn Lý Văn Kinh đang nằm nhắm mắt trên giường bệnh, dặn dò: “Đợi tôi về rồi nói. Không có lệnh của tôi thì đừng manh động.”

Ngô Hội có vẻ không vui lắm, nhưng cũng không nói gì thêm.

Chiều hôm đó, Lý Văn Kinh tỉnh lại.

Trong phòng bệnh yên tĩnh, nắng chiều ấm áp rọi lên chậu lan bên cửa sổ. Tôi mệt quá, gục xuống ngủ quên lúc nào không hay.

Lý Văn Kinh cử động tay, vô tình đánh thức tôi. Anh nhìn thấy điện thoại công việc tôi để bên cạnh, ánh mắt trầm xuống, không nói gì. Anh biết tôi đã nhớ lại tất cả rồi.

Tôi nhào tới ôm chầm lấy anh, mặt mũi méo xệch, nước mắt cứ thế tuôn rơi.

Lý Văn Kinh lúc này mới dịu dàng đỡ lấy eo tôi: “Chưa bị người ta đè chết, nhưng giờ suýt bị em đè chết ngạt rồi.”

Tôi chỉ biết khóc nấc lên, không nói nên lời.

Cuối cùng, Lý Văn Kinh vỗ nhẹ lưng tôi: “Gọi bác sĩ giúp anh, anh cần biết tình trạng của mình.”

Lý Văn Kinh đúng là “chó hoang” mà! Tỉnh lại rồi, anh hồi phục nhanh như vũ bão. Cả hai chúng tôi đều ngầm hiểu, không ai nhắc đến chuyện tôi đã khôi phục trí nhớ.

Ngày về được ấn định vào ngày cuối của kỳ nghỉ.

Lên máy bay, Lý Văn Kinh xách theo một đống đồ, chủ yếu là mấy thứ tôi cố tình mua bằng tiền của anh. Ngồi trên máy bay, nhìn Ngu Thành nhỏ dần, nhỏ dần rồi chìm nghỉm vào biển mây, tôi có cảm giác như vừa trải qua một giấc mơ vậy.

Trở về chiến trường của tôi và Lý Văn Kinh, mới thực sự là trở về hiện thực. Tôi chưa bao giờ là vợ anh, mà là một đối thủ muốn tiễn anh lên đường.

“Ghép có được không?” Giọng Lý Văn Kinh vang lên bên cạnh, kéo tôi về thực tại. Một mô hình cây hoa anh đào bằng gỗ nằm gọn trên đùi anh, là món tôi mua rồi nhờ anh ghép cho chơi.

Tôi nhận lấy, ôm vào lòng rồi ừ một tiếng.

Lý Văn Kinh nhìn tôi mấy lần, không nói gì, gấp bản vẽ lại, chờ máy bay hạ cánh.

Sau kỳ nghỉ, sân bay đông nghẹt người. Chúng tôi đẩy xe hành lý, loay hoay mãi mới đến được lối ra. Tôi thấy Ngô Hội, hiểu rằng vở kịch cũng đến lúc hạ màn.

Ngẩng đầu nhìn Lý Văn Kinh, tôi định lên tiếng. Anh bất ngờ kéo tôi vào lòng: “Còn nhớ tối hôm đó anh nói gì với em không?”

Câu nói đầy vẻ hăm dọa, hung dữ đó sao? Tim tôi đập thình thịch, như bị thứ gì đó kéo lại, hơi chua xót.

Lý Văn Kinh nói: “Đợi em nghĩ xong muốn nói gì với anh thì hãy đến tìm anh.” Nói rồi, anh đẩy tôi vào đám đông, về phía Ngô Hội.

Ngô Hội cười với tôi: “Tổng giám đốc La, không phụ lòng mong đợi, tôi đã đưa cảnh sát đến.”

Nghe hai chữ “cảnh sát”, máu trong người tôi như đông cứng lại. Phía sau Ngô Hội, vài cảnh sát bước ra, đưa giấy tờ cho Lý Văn Kinh một cách lịch sự.

“Anh Lý, theo tố cáo, anh bị nghi ngờ phạm tội thương mại, mời anh về đồn với chúng tôi.”

Chuyện này khiến ai cũng quay lại nhìn. Tôi cũng giật mình quay lại, nụ cười trên môi Lý Văn Kinh vụt tắt.

Cạch! Chiếc còng số tám khóa chặt lấy cổ tay anh, chỗ vết thương chưa lành hẳn. Tôi muốn chạy lại gần anh nhưng bị dòng người xô đẩy, cứ thế trôi xa dần.

“Ra là vậy…” Lý Văn Kinh nhìn tôi, giọng nhẹ tênh.

Tôi lắp bắp: “Không phải em…”

Lý Văn Kinh cúi đầu, cười nhạt: “Cô La giăng bẫy hay thật, em muốn tôi chết sao?”

Ngô Hội chen vào: “Anh Lý làm ăn không ngay thẳng thì đừng trách người khác.”

Lý Văn Kinh ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt sắc lạnh, đúng kiểu lạnh lùng quen thuộc của anh: “Hay lắm! Không ngay thẳng! Vậy lúc cô La giả vờ mất trí nhớ để đùa giỡn tình cảm của tôi thì sao không nghĩ đến từ ‘không ngay thẳng’?”

Tim tôi như bị ai bóp nghẹt, đau nhói, mắt tôi cay xè.

Thấy tôi đỏ hoe mắt, Lý Văn Kinh cười khẩy: “Tôi nói sai sao?”

Tôi cố gắng nói: “Sai! Người báo cảnh sát không phải em!”

“Ba tháng trước, người tìm bạn tôi đòi chứng cứ chẳng phải em sao?”

Tôi câm nín, đúng là tôi đã nghĩ đến chuyện đó. Người tìm bạn anh đòi chứng cứ, cũng đúng là tôi.

Anh cảnh sát đẩy Lý Văn Kinh: “Lên xe đi, đừng lải nhải nữa!”

Lý Văn Kinh loạng choạng, vết thương trên người hình như lại rỉ máu, anh nhíu mày đau đớn. Trước khi lên xe, anh dừng lại, quay đầu nhìn tôi từ xa, nói một câu.

Tôi nhìn khẩu hình anh, anh nói: “La Dạng, đợi tôi về. Tôi sẽ tự tay giết chết em.”

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước
Chương sau


Tiểu thuyết cùng thể loại

Anh đùa đủ chưa
Anh đùa đủ chưa
Truyện ngôn tình sắc Anh đùa đủ chưa : Một mối tình được đính ước từ khi còn rất nhờ, nhưng lời hứa ngây ngô của cô bé đã khắc sâu vào trí nhớ của cậu bé. Liệu…
“Chị Vợ”. Theo Anh Về Nhà Nào
“Chị Vợ”. Theo Anh Về Nhà Nào
Tóm tắt truyện “Chị Vợ”. Theo Anh Về Nhà Nào “Phan Quân Khánh. Chúng ta dừng lại đi. Tôi không có rảnh để tiếp tục cuộc chơi với cậu.” “Anh nhắc lại một lần nữa. Dù anh có…
Anh Ấy Muốn Gương Vỡ Lại Lành
Anh Ấy Muốn Gương Vỡ Lại Lành
Vì bị Omega kích thích tin tức tố nơi công cộng mà đến kỳ mẫn cảm, cậu được anh trai của bạn thân giúp đỡ. Thế là vì ‘hội chứng chim non’, cậu đã theo đuổi người ta…
Anh Đến Cùng Rạng Đông
Anh Đến Cùng Rạng Đông
Đọc truyện ngôn tình Anh Đến Cùng Rạng Đông – Mạch Ngôn Xuyên là một cau chuyện mang tính phiêu lưu mạo hiểm nhưng cũng không kém phần thực tế và sâu sắc của Tưởng Xuyên và Tần…
7 Ngày Ân Ái
7 Ngày Ân Ái
Ba năm trước, ngay đêm trước đám cưới, nàng bị hắn cường bạo. Nàng đau khổ vì bản thân không còn trong sạch, nên bỏ đi biệt tích không lời nhắn gửi. Ba năm sau, nàng gặp lại…
365 Cách Hôn Nồng Nhiệt: Đông Thiếu Chơi Đủ Chưa
365 Cách Hôn Nồng Nhiệt: Đông Thiếu Chơi Đủ Chưa
“Vật nhỏ, lại đây!” “Không muốn!” Vợ tức giận thì làm sao bây giờ? Tổng giám đốc đại nhân tài đại khí thô, mỗi ngày cuồng bày tỏ tình yêu! Hôm nay tặng xe sang, ngày mai tặng…

Historybs.com – Đọc truyện online mới nhất: truyện full, truyện hot