Lý Văn Kinh chỉ bị điều tra ba ngày rồi được thả ra. Bạn của anh, Khương Mộc, đột nhiên phản bội. Anh ta khăng khăng là Ngô Hội bịa đặt chứng cứ.
Ngô Hội mặt cắt không còn giọt máu, chạy đến cầu xin tôi: “Tổng giám đốc La, tôi thực sự không biết Khương Mộc lại chơi tôi một vố như vậy.”
Tôi đã dặn anh ta phải cẩn thận rồi. Nhưng tham vọng của anh ta lớn quá, bị đồng tiền che mờ mắt. Tôi mới mất tích có nửa tháng, anh ta đã như ngựa bất kham, muốn làm gì thì làm.
Tôi ngồi bên cửa sổ, nhìn những toà nhà cao tầng san sát nhau, lòng nặng trĩu. Lý Văn Kinh bắt đầu ra tay trả thù, anh lợi dụng việc Ngô Hội tố cáo sai sự thật, đẩy La Thị vào khủng hoảng uy tín.
Các cơ quan chức năng vào cuộc điều tra. Một loạt các chiêu trò của anh khiến giá trị thị trường của công ty tụt dốc không phanh. Chỉ sau một đêm, mọi thứ rối tung lên hết. Văn phòng của tôi, người ra người vào, đèn sáng trưng cả đêm.
Mấy ngày sau, thư ký mặt mày tái mét báo cáo: “Tổng giám đốc La, Lý Văn Kinh đang tấn công chúng ta. Chúng ta không chống đỡ nổi nữa. Anh ta nói… nếu muốn bảo vệ công ty thì chị phải tự mình đến cầu xin anh ta.”
…
Mấy ngày nay làm việc quần quật, tôi bị cảm nặng. Đến khi lê lết được đến văn phòng Lý Văn Kinh thì thư ký bảo anh đang họp, phải đợi. Xung quanh lại chẳng có cái ghế nào để ngồi, tôi đành phải đứng ngoài cửa. Trời lạnh, hành lang lại mở cửa sổ, gió lùa vào rét buốt. Tôi khó chịu, dựa người vào tường kính văn phòng của anh.
Không biết bao lâu sau, cánh cửa bật mở. Khuôn mặt lạnh như tiền của Lý Văn Kinh xuất hiện trước mắt tôi. Anh lạnh lùng nói: “Sao? Sự chân thành của cô La chỉ đáng giá thế này thôi sao?”
Tôi không chịu nổi nữa, ngã vào vai anh. Tay Lý Văn Kinh siết chặt lại, làm tôi đau điếng. Giọng anh lạnh lùng, đầy vẻ căm ghét: “Tránh ra! Tôi trông giống người dễ dãi lắm hả?”
“Lý Văn Kinh…” Tôi ngắt lời anh, giọng nghèn nghẹt: “Em mệt, cho em dựa một chút thôi.”
Căn phòng bỗng chốc im phăng phắc. Tôi sốt cao, người nóng như lửa đốt, lại còn bị gió lạnh tạt vào nữa nên run cầm cập. Lý Văn Kinh bế tôi vào phòng nghỉ của anh.
Lúc bác sĩ đo nhiệt độ cho tôi, Lý Văn Kinh và Khương Mộc đứng ngoài.
“Lý Văn Kinh, mày bị điên à? Hành lang lạnh lắm đấy?”
“…”
“Vừa nãy cô ấy còn nôn nữa, đừng nói là có thai đấy nhé?”
“…” Lý Văn Kinh đẩy cửa vào: “Bác sĩ, em ấy…”
“Ra ngoài.”
Lý Văn Kinh đóng cửa lại, giọng hơi bực bội: “Im đi được không?”
“Tổng giám đốc Lý, làm nghề này thì kỵ nhất là yêu…”
“Cút.”
Cổ họng tôi khô rát vì sốt, giọng nói cũng khàn. Bác sĩ kê đơn thuốc. Uống xong, tôi nằm nghiêng trên giường, thiếp đi lúc nào không hay.
Trong mơ, tôi lại thấy vụ cháy năm đó. Tôi nhìn bố mẹ rời xa mình qua khung cửa sổ, khóc đến khan cả giọng. Rồi họ nói: “Đừng trách bố mẹ, gia sản lớn thế này, phải có người gánh vác chứ.”
Với họ, tôi ngày ấy chỉ là đứa trẻ vô dụng, không đáng để họ liều mạng cứu. Từ đó, tôi chỉ biết sống vì lợi ích, cái gì cũng phải tính toán thiệt hơn. Chuyện gì lỗ, tôi không bao giờ làm.
Tôi tỉnh dậy. Căn phòng mờ tối, đồng hồ ở góc phòng vẫn chạy đều đều. Người tôi ướt đẫm mồ hôi, khó chịu kinh khủng, bèn lết xuống giường.
Bên ngoài là văn phòng của Lý Văn Kinh. Anh đứng trước cửa sổ kính, ánh đèn neon hắt lên mặt trông mờ mờ ảo ảo, chẳng hiểu đang nghĩ gì.
Lý Văn Kinh quay lại, nhìn tôi chằm chằm, y như chó sói nhìn con mồi vậy.
“Tôi khuyên em nên ở yên trong phòng hai ngày.”
Tôi khoanh tay nhìn anh: “Hạn chế tự do cá nhân là phạm pháp đó!”
Mắt Lý Văn Kinh đen sì sì, lạnh tanh như đáy biển. Tôi tưởng anh sẽ phun ra mấy câu kiểu “Em muốn đi đâu thì đi, đừng có chết ở đây là được” chứ. Ai dè đâu…
“Ừ, tôi sẽ nhốt em lại, em có chết cũng phải chết ở đây.”
Nhưng nói vậy thôi chứ anh có nhốt tôi đâu. Ngày nào cũng có bác sĩ đến truyền dịch, theo dõi các kiểu. Tôi cũng lười dây dưa, ở lì ở đó như ở nhà luôn.
Đến lúc Lý Văn Kinh họp hành, tôi còn ngang nhiên mở cửa nghe lén kế hoạch của họ nữa. Mấy người kia ban đầu thì phản đối, sau cũng chai lì luôn. Đến cả Khương Mộc cũng bắt đầu gọi tôi là “chị dâu”, mỗi lần như vậy lại bị Lý Văn Kinh đá ra ngoài.
Nhờ có tôi làm “nội gián” mà tình hình công ty khá lên nhiều, cuối cùng cũng được thở phào nhẹ nhõm.
Mấy ngày nay tôi bận tối mắt tối mũi. Ngô Hội bị tóm rồi, tôi phải đề bạt phó tổng giám đốc mới. Mấy tật xấu của Ngô Hội để lại, một đêm tôi dẹp sạch. Công ty bây giờ như cỏ sau mưa, tươi tốt phơi phới.
Khỏi bệnh cái là tôi tính ngay kế hoạch cho Lý Văn Kinh một đòn, coi như là lời giải thích với toàn thể công ty.
Một buổi chiều yên ả, cửa phòng nghỉ bị đẩy bật ra. Tôi đang nằm lim dim trên ghế cạnh cửa sổ, chưa kịp mở mắt đã bị ôm eo, quăng thẳng lên giường.
Giọng Lý Văn Kinh lạnh tanh: “Cô La, ở dưới mái nhà người khác mà còn dám bày trò, không sợ gãy cổ à?”
Tôi nhìn vẻ mặt hầm hầm của anh, cười tươi rói: “Lý Văn Kinh, giết người là phạm pháp đó!” Nói xong, tôi còn liều mạng đạp cho anh một cái vào bụng.
“Hửm?” Anh lật tôi lại: “Không giết em, nhưng anh có cả đống cách khác để em ‘chết’ đấy.”
Lúc này tôi mới nhận ra ngọn lửa vừa nhen nhóm bỗng chốc bùng lên dữ dội, anh kéo tôi vào lòng. Mùi hương quen thuộc, lạnh lùng đặc trưng của anh, hòa quyện với hơi nóng của cơ thể, trở nên nồng nàn đến lạ. Nó quyện lẫn với mùi hương hoa cỏ thoang thoảng trên người tôi, cứ lan tỏa, quấn quýt.
Tôi hơi hoảng, đẩy anh ra, nhưng tay bị anh giữ chặt.
“Nhận lỗi với anh đi.” Lý Văn Kinh nói.
Cái tôi hiếu thắng nổi lên, tôi ngẩng đầu, giọng điệu đầy thách thức: “Em có lỗi gì chứ? Em lừa anh, anh muốn tin thì lỗi tại anh! Anh hầu hạ em, em còn lời nữa kìa!”
Nụ cười trên môi Lý Văn Kinh vụt tắt. Anh nắm chặt cằm tôi, hôn mạnh bạo: “Được, anh hầu hạ em. Hầu hạ kiểu gì, em cũng phải chịu được đấy.”
Hình như đây là lần đầu tiên chúng tôi “đánh nhau” ở một nơi không phải thương trường. Cả hai đều như đang cố nén một hơi, không muốn đối phương được thoải mái. Trán Lý Văn Kinh lấm tấm mồ hôi, anh nghiến răng: “La Dạng, thả lỏng ra, em muốn thấy anh chết hả?”
Thực ra tôi cũng chẳng còn chút sức lực nào, nước mắt cứ thế trào ra. Nhưng vẫn tức lắm, tôi đấm anh một cái thật mạnh: “Đồ chó má, nhẹ thôi chứ, không biết hầu hạ gì cả…”
Câu chửi thề của tôi đổi lại sự trả thù gấp bội. Lý Văn Kinh cắn mạnh vào tai tôi, gạt những sợi tóc ướt đẫm trên trán tôi, hỏi nhỏ: “Bây giờ thì sao? Cô La thấy thế nào?”
Tôi tức xì khói, cắn lại anh một cái thật mạnh vào vai. Cuối cùng, tôi hết hơi. Lý Văn Kinh cúi xuống, lấy tóc anh cọ vào lòng bàn tay tôi. Thật tình giống chó!
“Nhận lỗi đi.”
Tôi nắm chặt tóc anh, vừa khóc vừa nói: “Anh cầu xin em đi!”
Giọng anh trầm xuống: “Xin em nhận lỗi.”
“Không nhận!”
Rồi… tôi lịm đi. Hình như trước khi ngất, tôi nghe thấy tiếng thở dài bất lực của anh.