historybs.com - Đọc truyện online

Chương 153: Chương 153

Hồng mai sa vào tuyết, đảo mắt đã tới năm mới.

Ngày trừ tịch, trong cung khắp nơi treo đèn kết hoa, nơi nào cũng có đèn hoa, cửa sổ vàng lan can ngọc, đẹp không tả xiết.

Tiệc cung đình rượu chè linh đinh, nâng ly đối chén.

Cung nhân mặc toàn lăng la tơ lụa, hai tay bưng khay gỗ sơn, ở giữa bữa tiệc qua lại như con thoi.

Các vũ cơ mặc váy sa mỏng đỏ thẫm, nhảy múa theo nhịp trống.

Ngu Ấu Ninh hai má đỏ hây hây, một tay chống cằm, đôi mắt đẹp lấp lánh, tám phần men say.

Trên tay nàng cầm chiếc cốc mã não hai quai trống rỗng, sái một chút lên bàn.

Ngu Ấu Ninh lẩm bẩm: “Này, ta làm đổ cốc rượu rồi sao? Sao không thấy rượu nữa?”

Ngu Ấu Ninh vốn tửu lượng yếu, vừa mới lén uống một ngụm rượu tùng hoa của Thẩm Kinh Châu, giờ đây say khướt, đôi mắt mê ly không phân biệt được phương hướng.

Nàng tiến tới, thấy cả mặt sắp chạm vào cốc.

Bỗng, một bàn tay từ bên cạnh vươn ra, che lên cốc rượu trống rỗng.

Ngu Ấu Ninh “đùng” một tiếng va vào mu bàn tay Thẩm Kinh Châu, đôi mày liễu thanh tú nhíu lại không vui.

Trong tầm nhìn m.ô.n.g lung, một dáng người cao ráo hiện ra trong mắt Ngu Ấu Ninh.

Thẩm Kinh Châu mặc áo choàng thêu hoa văn thụy thú màu đỏ thẫm, thân cao như ngọc, phong độ xuất chúng.

“Thẩm, Thẩm Kinh Châu.”

Ngu Ấu Ninh chống bàn đứng dậy, loạng choạng ngã vào lòng Thẩm Kinh Châu.

Tiệc cung đình vui mừng cảnh thái bình, tiếng đàn sáo xa dần ở phía sau.

Hai bên lối đi trải đá xanh trồng đầy hồng mai, như màu son tỏa hương như lan.

Trong không khí chập chờn bóng hoa mai, mùi hương hoa quẩn quanh.

Ngu Ấu Ninh đi đường không vững, lúc thì chê Thẩm Kinh Châu đi quá nhanh, lúc thì lại chê đối phương chậm chạp.

Rõ ràng là mình không thể đi nhanh như Thẩm Kinh Châu, Ngu Ấu Ninh lại “ác nhân cáo trạng trước”.

Đôi môi đỏ mọng bĩu lên, Ngu Ấu Ninh vừa giả bộ giận vừa trách móc nhìn Thẩm Kinh Châu.

Không hài lòng phàn nàn: “Thẩm Kinh Châu, chàng chậm quá.”

Nàng vỗ vai Thẩm Kinh Châu, khẩu xuất cuồng ngôn, “Ta, ta phải phạt chàng.”

Chưa từng có ai dám nói như vậy với Thẩm Kinh Châu.

Thẩm Kinh Châu cong môi mỉm cười: “Điện hạ muốn phạt ta điều gì?”

Ngu Ấu Ninh mắt say lờ đờ, thân thể lắc lư, hơi thở mang theo mùi rượu.

“Chàng, chàng ngồi xổm xuống.”

Thẩm Kinh Châu khẽ nhướng mày.

Một lát sau, cũng làm theo.

Ngu Ấu Ninh cười khúc khích, dựa vào lưng Thẩm Kinh Châu, lại vỗ vỗ bờ vai chàng.

“Được rồi, đi, đi thôi.”

 

 

Ngu Ấu Ninh nói không rõ ràng, lắp bắp, “Về cung.”

Đa Phúc gấp gáp theo sau hai người, tay cầm đèn lồng dương giác lắc lư, ánh nến trải đầy đất, lấp lánh như vàng.

Đa Phúc cung kính cúi người hỏi: “Bệ hạ, liễn ở phía sau…”

“Không cần.” Thẩm Kinh Châu nói nhẹ nhàng, nhận lấy đèn lồng dương giác từ tay Đa Phúc.

Hắn nhấc mí mắt, “Đi xuống đi.”

Hành lang tối tăm uốn lượn, giữa bầu trời tuyết trắng.

Ánh nến lấp lánh chậm rãi chiếu qua song hoa hình bát giác, Ngu Ấu Ninh nửa nhắm mắt, đôi mắt hổ phách theo ánh nến mà lưu chuyển.

Nàng chôn đầu vào cổ Thẩm Kinh Châu, thấp giọng lẩm bẩm: “Thẩm Kinh Châu, chàng đi, đi chậm một chút.”

Mỗi bước mỗi xa

Con ma men lơ mơ, nói năng không đầu không cuối.

“Thẩm Kinh Châu, chàng không được làm ta ngã, nếu chàng làm ta ngã, ta, ta sẽ…”

Thẩm Kinh Châu cười: “Điện hạ sẽ thế nào?”

Ngu Ấu Ninh nhíu mày suy nghĩ, tức giận hừ một tiếng. Ngu Ấu Ninh dõng dạc tuyên bố.

“Ta sẽ khóc!”

Thẩm Kinh Châu bật cười.

Trên không trung, những bông tuyết rơi dần, bỗng từ xa vang lên tiếng pháo.

Hương thơm đầy đất, hoa anh đào rơi rụng.

Ánh sáng bạc nhỏ vụn lấp lánh rơi vào đáy mắt Ngu Ấu Ninh, nàng không giấu nổi sự ngạc nhiên.

Như hoa nở rộ, tiếng pháo vang lên vui tai, cung điện rực rỡ, sáng như ban ngày.

Trong khoảnh khắc ánh sao mờ nhạt, Ngu Ấu Ninh vội vàng vỗ Thẩm Kinh Châu, hoảng hốt.

“Mau ước nguyện!”

Một tiếng pháo nữa vang lên, ánh lửa văng lên khắp nơi, rồi lại trở về yên tĩnh.

Ngu Ấu Ninh lén lút mở một mắt, nàng ghé sát vào tai Thẩm Kinh Châu, đôi môi đỏ chạm vào tai hắn.

“Thẩm Kinh Châu, ta vừa ước nguyện với các vì sao!”

Say rượu, Ngu Ấu Ninh không phân biệt được giữa các vì sao và tiếng pháo, mắt của nàng sáng lên, lại vỗ Thẩm Kinh Châu, ngụ ý.

Thẩm Kinh Châu mỉm cười: “Điện hạ ước điều gì?”

Đôi bông tai ngọc trai Nam Dương lấp lánh dưới ánh đêm, Ngu Ấu Ninh khẽ cười.

Hơi thở ấm áp phả vào cổ Thẩm Kinh Châu.

“Hy vọng Thẩm Kinh Châu bình an, bình an, bình an.”

Say đến mức không biết gì, Ngu Ấu Ninh vẫn lo lắng cho sự an khang của Thẩm Kinh Châu.

Nàng cảm thấy choáng váng.

“Còn nữa—”

“Nguyện bệ hạ từ nay mọi việc như ý, tốt hơn ngày cũ.”

 

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

Bích Đào Ở Nhà Bên - Quy Hưu Hồ Quân
Bích Đào Ở Nhà Bên - Quy Hưu Hồ Quân
Ta muốn cùng phu quân hòa ly. Hiện giờ hắn đã đỗ Thám hoa, đâu còn nhớ đến người vợ tào khang. Hắn muốn cưới công chúa, nạp tiểu thư, thành phò mã, làm rể quý, sao có…
Đè Xong Mới Biết Nhầm Người
Đè Xong Mới Biết Nhầm Người
Đại sư huynh Thẩm Nam Âm của Càn Thiên Tông là con cưng của trời, thần thái thoát tục, là đối tượng mà người người trong tu chân giới ngưỡng mộ. Trình Tuyết Ý chỉ là một đệ…
Nhân Vật Phản Diện Tôi Nuôi Đều Ngoẻo
Nhân Vật Phản Diện Tôi Nuôi Đều Ngoẻo
Trong truyện, qua các thế giới khác nhau, nhân vật nam chính dùng tình cảm cố chấp của mình dần dần lay động được trái tim nữ chính, chữa lành tổn thương tâm lý cho nữ chính, khiến…
Gian Tế
Gian Tế
Ta tặng cho thanh mai trúc mã một cây trâm. Sau đó, phu quân của ta liền tìm tới cửa. “Nghe nói chàng đánh cho công tử nhà họ Tần khóc lóc om sòm?”
Duyên Tận Kiếp Này
Duyên Tận Kiếp Này
Độc đã ngấm vào tận xương tủy, vậy mà ngày ngày vẫn phải hầu Hoàng thượng tuyển tú. Ta nhìn những giai nhân da trắng nõn nà, chân dài eo thon, chỉ âm thầm dặn Ngự Thiện Phòng…
Khom Lưng
Khom Lưng
Truyện Khom Lưng – Bồng Lai Khách có bối cảnh cuối thời Đông Hán, khi quân phiệt các nơi nổi dậy mạnh mẽ hỗn chiến tranh giành bờ cõi, bành trướng thế lực. Nam chính là Quân Hầu…

Historybs.com – Đọc truyện online mới nhất: truyện full, truyện hot