Chương 10: Giận nhiều thương tâm, bình định nổi sóng
Quỷ Thị làm việc đương nhiên quỷ quyệt không có điểm dừng, không phải Càn Thiên Tông không dám trêu chọc, chỉ là hơi kiêng dè mà thôi.
Trình Tuyết Ý đâu có trong sạch gì, lại còn phải làm việc quần quật ở ngoại môn Càn Thiên Tông, không có cơ hội vào Quỷ Thị thật sự, lần trước khó khăn lắm mới gặp được người của bọn họ, nắm được nhược điểm của một người trong số đó, đâu chỉ lấy được Đào Hoa Túy, còn lấy được không ít thứ thú vị hay ho.
Thẩm Nam Âm nói gì mà dừng lại kịp thời, là muốn nàng trả lại sao?
Quỷ mới nghe lời hắn.
Trình Tuyết Ý chậm rãi nắm chặt tấm phiếu vào cửa trong tay, tấm phiếu và trên tay nàng vẫn còn lưu lại hơi ấm của hắn, nàng nhíu mày, chui vào trong chăn cùng với hơi ấm đó.
Tuy rằng không đau nhưng vẫn rất mệt, nàng phải ngủ một giấc, nghỉ ngơi dưỡng sức mới có thể làm nên chuyện lớn.
Nhắm mắt chưa được bao lâu, nàng bỗng nhiên mở mắt ra, chợt nhớ đến Thẩm Nam Âm nói một hồi nhưng dường như từ đầu đến cuối đều không trả lời trực tiếp câu hỏi đầu tiên của nàng.
Nàng đã hỏi gì nhỉ?
“Nếu hôm nay là người khác không đi lấy Bổ Khí Đan, đại sư huynh có đích thân đưa đến không?”
Không trả lời thì thôi.
Dù sao cũng không quan trọng.
Từ đạo tràng, Thẩm Nam Âm đi về phía tĩnh thất, trong đầu vẫn không ngừng hiện lên ánh mắt của Trình Tuyết Ý.
Hắn rất ít khi nói vòng vo, những câu hỏi có thể trả lời đều sẽ trả lời, nếu không thể trả lời cũng sẽ nói thẳng.
Lần đầu tiên trong đời hắn né tránh một câu hỏi.
Kỳ thật câu hỏi này cũng không khó trả lời, chỉ là không biết vì sao hắn lại không mở miệng được.
Nếu hôm nay là người khác không đi lấy Bổ Khí Đan, hắn có đích thân đưa đến không?
Sẽ không.
Tìm ai đi đưa cũng được cả.
Tình huống của nàng không giống những người khác.
Thẩm Nam Âm đứng giữa đạo tràng, lần đầu tiên hắn gặp Trình Tuyết Ý là ở nơi này.
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, chất vấn hắn và Phó Tinh Hoa vì sao lại qua đêm cùng nhau, vì sao không đến gặp nàng, vì sao không giải thích.
Đôi mắt minh diễm rực rỡ ấy khiến người ta khó quên.
Những gì đã xảy ra trong hang động đêm hôm đó càng khiến hắn khắc cốt ghi tâm.
Giận nhiều thương thân.
Bình địa nổi sóng.
Còn chưa bước vào tĩnh thất, Thẩm Nam Âm đã nhận được truyền âm của sư tôn.
Tĩnh Từ Pháp Tông gọi hắn đến, nói rằng Ngọc Bất Nhiễm đã trở về.
Hàng linh lẽ ra phải kéo dài ba ngày, vậy mà chưa đến hai ngày sư đệ đã đột ngột trở về, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.
Thẩm Nam Âm lập tức chạy đến Thanh Hư Các, Thanh Hư Các là nơi bế quan của Tĩnh Từ Pháp Tông, chỉ có mình Thẩm Nam Âm được tự do ra vào mà không cần qua kết giới phòng ngự. Vừa bước vào trong, hắn đã cảm nhận được bầu không khí căng thẳng.
Liếc nhìn mọi người ở đây, ngoài sư tôn ra, còn có ba vị sư đệ đã cùng Ngọc Bất Nhiễm đến Phệ Tâm Cốc hàng linh.
Ba người đều bị thương nhưng linh tức ổn định, Thẩm Nam Âm không thấy Ngọc Bất Nhiễm trong Thanh Hư Các.
“Đại sư huynh.”
Ba vị sư đệ nhìn thấy Thẩm Nam Âm liền cúi đầu hành lễ, tự động báo cáo tình hình của Ngọc Bất Nhiễm.
“Nhị sư huynh vì cứu chúng ta mà bị thương, hiện đang nằm ở Bích Thủy Cung không thể cử động.”
“Đã xảy ra chuyện gì ở Phệ Tâm Cốc?” Thẩm Nam Âm trực tiếp hỏi.
Sắc mặt ba vị sư đệ hoảng sợ, môi mấp máy, không ai dám nhớ lại chuyện đã xảy ra.
Cuối cùng, Tĩnh Từ Pháp Tông xuất hiện giải thích mọi chuyện.
“Phong ấn của Phệ Tâm Cốc đã xảy ra vấn đề, có dấu vết bị mạnh mẽ phá vỡ.”
Tĩnh Từ Pháp Tông nhíu mày nói: “Đêm qua ta đã xem thiên tượng, thấy có một ngôi sao họa giáng xuống Tu chân giới, mấy ngày nay Trấn Yêu Tháp thất thủ, phong ấn Phệ Tâm Cốc bị phá, tất cả đều có liên quan đến ngôi sao họa này.”
“Phong ấn của Phệ Tâm Cốc bị phá vỡ?” Thẩm Nam Âm lập tức nói: “Không thể nào, quý trước ta mới đến hàng linh, đã kiểm tra phong ấn cẩn thận, không có sơ hở nào cả.”
Tĩnh Từ Pháp Tông chậm rãi nói: “Có lẽ sau khi ngươi rời đi mới xảy ra chuyện, từ khi Phệ Tâm Cốc được xây dựng đến nay, chưa từng có người trong tu chân giới đặt chân vào, không biết tình hình cụ thể bên trong ra sao, có lẽ thật sự có người chịu đựng được nỗi đau hàng linh phệ tâm, giữ lại được sức mạnh để phá vỡ phong ấn.”
Thẩm Nam Âm bỗng nhiên thất thần, không biết vì sao lại nghĩ đến Trình Tuyết Ý mà hắn vừa mới gặp.
Nỗi đau phản phệ mà nàng phải chịu đựng rất giống với nỗi đau do hàng linh gây ra.
Nhưng nàng là Nhân tu, kinh mạch trong cơ thể không có bất kỳ ma khí nào, vì vậy hắn cho rằng nàng đã đi đường tắt nên mới bị tâm pháp phản phệ.
“Nam Âm?”
Thẩm Nam Âm giật mình hoàn hồn: “Đệ tử có mặt.”
“Ngươi đang nghĩ gì vậy?”
Thẩm Nam Âm trầm mặc nói: “Không có gì, sư tôn, đệ tử muốn đến Phệ Tâm Cốc một chuyến để xác nhận tình huống của phong ấn.”
Tĩnh Từ Pháp Tông nói: “Ta cũng đang có ý này. Chuyện này ngay từ đầu không nên giao cho sư đệ của ngươi làm, nếu lần này là ngươi đi, tuyệt đối sẽ không bị thương nặng như vậy. Hắn cứ khăng khăng đòi làm, giờ thì nằm liệt giường ở Bích Thủy Cung, Tô trưởng lão nói còn cần thêm một vị thuốc nữa mới có thể luyện thành đan dược để đánh thức hắn.”
“Sư đệ cần dược liệu gì, sau khi trở về từ Phệ Tâm Cốc, đệ tử sẽ đi tìm cho sư đệ.”
Dược liệu mà ngay cả Càn Thiên Tông cũng không có, chắc chắn vô cùng quý hiếm, nhưng Thẩm Nam Âm nói với giọng điệu kiên định bình tĩnh khiến người ta hoàn toàn tin tưởng rằng hắn có thể tìm được dược liệu đó.
“Là Tu Nguyệt Thảo. Trong tay ngươi không phải có phiếu vào cửa phiên chợ Quỷ Thị tiếp theo sao? Tu Nguyệt Thảo chính là vật phẩm đấu giá chính của phiên chợ Quỷ Thị lần tới, dù có tốn bao nhiêu tiền, ngươi cũng phải mua về chữa thương cho Bất Nhiễm.”
Tu Nguyệt Thảo có tác dụng cải tử hoàn sinh, tái tạo linh mạch, ngàn năm khó gặp.
Vết thương của Ngọc Bất Nhiễm cần dùng đến Tu Nguyệt Thảo, có thể thấy tình hình vô cùng nguy cấp.
Thẩm Nam Âm nghe vậy khựng lại, sau vài giây mới gật đầu đồng ý.
Ra khỏi Thanh Hư Các, Thẩm Nam Âm không dừng lại mà trực tiếp rời khỏi tông môn, đi thẳng đến Phệ Tâm Cốc.
Phệ Tâm Cốc nằm ở biên giới tu chân giới, với tốc độ của Thẩm Nam Âm cũng phải mất một ngày một đêm mới đến nơi.
Hắn cố ý lên đường, đến lúc trời tối đen đã đến nơi.
Càn Thiên Tông trăng sáng trong trẻo, bốn mùa rõ ràng.
Phệ Tâm Cốc âm u lạnh lẽo, chỉ có mùa đông giá rét.
Tuyết rơi lất phất dưới ánh sáng mờ ảo, tiếng r.ên rỉ không biết là từ trong cốc vọng ra hay là do gió thổi mang theo.
Thẩm Nam Âm liếc mắt một cái đã phát hiện ra vấn đề của phong ấn, ma khí oán niệm tản ra ngập trời, người có đạo tâm không vững chắc khi đứng ở đây sẽ lập tức bị ma khí khống chế.
Thẩm Nam Âm đương nhiên không có phiền não này, hắn lập tức củng cố phong ấn, ép ma khí trở lại khe hở, cắn đầu ngón tay, lấy máu kết ấn, dùng huyết trận để bổ sung những chỗ bị hư hại của phong ấn.
Mọi việc hoàn tất, trời đã sáng, Phệ Tâm Cốc không thấy ánh mặt trời, ánh sáng vẫn như lúc đêm qua, Thẩm Nam Âm tiêu hao quá nhiều linh lực, khi di chuyển thân thể lảo đảo suy yếu nhưng không đến mức ngã quỵ.
Lúc này hắn có thể khẳng định, phong ấn ở đây bị hư hại đúng là sau khi hắn đến hàng linh quý trước.
Có đại ma quấy phá trong Phệ Tâm Cốc, dường như đang vội vã muốn ra ngoài làm điều gì đó.
Thẩm Nam Âm không nghi ngờ việc có đại ma có thể chịu đựng được nỗi đau phệ tâm, bảo vệ tu vi của bản thân, nhưng hắn không cho rằng những đại ma này thật sự có khả năng phá trận mà ra.
Chuyện này suýt nữa đã xảy ra, hắn không thể không xem xét lại độ tin cậy của phong ấn, cũng như thứ gì đã khiến đại ma phải mạo hiểm như vậy để thử thoát ra ngoài.
Thẩm Nam Âm uống một viên Bổ Linh Đan, hắn suy nghĩ một lát rồi một mình bước vào Phệ Tâm Cốc.
Từ khi Phệ Tâm Cốc được xây dựng, chưa có ai thực sự bước vào bên trong để xem xét tình hình.
Thẩm Nam Âm nghĩ rằng mình sẽ nhìn thấy ma khí ngập trời, thi cốt khắp nơi, nhưng không phải vậy.
Hắn nhìn thấy những ngôi nhà, mặc dù bị ma khí bao quanh nhưng nếu bỏ qua ma khí thì nơi này giống như một thị trấn bình thường.
Một vầng trăng máu treo trên bầu trời, mỗi bước chân của Thẩm Nam Âm đều có vô tận ma khí bị đẩy lùi.
“Chân Võ Đạo Quân…”
Giọng cười mơ hồ của một thiếu niên vang lên trên con đường trống trải.
“Ngươi cũng dám vào đây à?”
“Thẩm Nam Âm, sao ngươi dám vào đây?”
Thẩm Nam Âm nhanh chóng xác định vị trí phát ra âm thanh, bản mệnh kiếm lập tức xuất hiện trong tay, va chạm với ma khí đang ập đến, đánh tan ma khí thành những tia sáng vàng.