Chương 25:
Cho dù không làm gì khác mà chỉ là mơ thấy một khuôn mặt tươi cười như hoa, cùng tiếng chuông gần như ác mộng của nàng, đối với Thẩm Nam Âm mà nói vẫn là mạo phạm nàng.
Hắn nhận ra rằng lời nói trước đó có thể vẫn chưa đủ rõ ràng.
Hắn cần phải cho Trình Tuyết Ý và bản thân một cái kết chính thức, trực tiếp, không ai có thể mơ hồ được nữa.
Thẩm Nam Âm điều khiển tiên hạc đáp xuống, dừng lại trên ngọn núi gần Vân Mộng Hiệp.
Bóng đêm dần tan, ánh sáng xuất hiện trên đường chân trời, Trình Tuyết Ý có chút không quen mà nhíu mày.
Thẩm Nam Âm đứng ngược sáng, ánh mặt trời chiếu vào hắn, người quen với bóng tối như nàng vô thức lùi lại.
Đi được vài bước lại nghe thấy Thẩm Nam Âm trịnh trọng nói: “Trình sư muội.”
Trình Tuyết Ý khựng lại, nhìn nam nhân trong ánh sáng, dáng người hắn cao lớn, bóng dáng bao phủ lấy nàng.
Nàng không nhìn rõ mặt hắn, nhưng có thể nhìn thấy chiếc cằm trắng nõn bóng loáng cùng đôi môi mềm mại, hồng nhuận, trông rất ngon.
Đôi môi đẹp đẽ này lại nói ra những lời khiến nàng chán ghét.
“Sư muội hỏi ta có từng nằm mơ thấy muội hay không, câu trả lời là có. Với những chuyện trước kia giữa ta và sư muội, việc mơ thấy muội là điều ta không thể khống chế. Nhưng chỉ có một lần, sau đó không còn nữa.”
Sau đó hắn rất ít khi ngủ.
Thẩm Nam Âm tự mình kiên định nói: “Sư muội lại hỏi ta có từng… nghĩ đến hay không… Câu trả lời là không.”
“Dù là trước kia hay bây giờ, ta đều chưa từng có ý nghĩ như vậy, sau này cũng sẽ không.”
Nam nhân được bao bọc bởi kim quang giống như ngọn núi cao không thể vượt qua, như cơn gió không thể nắm bắt, không ai có thể bẻ gãy đôi cánh tự do hướng về phía trước của hắn.
“Ta nguyện noi theo sư tôn, cả đời cống hiến cho Càn Thiên Tông, chuyên tâm tu đạo, không màng thế sự.”
Thẩm Nam Âm nghiêm túc cúi đầu hành lễ với Trình Tuyết Ý, cánh hoa rơi xuống từ lưng chừng núi lướt qua mắt Tuyết Ý, nàng không chớp mắt, cũng không né tránh, nhìn thẳng vào đỉnh đầu nam nhân.
“Mong sư muội thành toàn.”
Thành toàn.
Hay cho một câu “thành toàn”.
Trình Tuyết Ý nhìn Thẩm Nam Âm cúi người với mình.
Nhưng kết quả hoàn toàn không phải như nàng mong muốn.
Hắn cúi lưng, nhưng lại là để đẩy nàng ra xa.
Trình Tuyết Ý lặng lẽ nhìn hắn, hắn vẫn cúi người, giữ nguyên tư thế hành lễ, dường như nếu nàng không đồng ý sẽ không đứng dậy.
Thật nực cười.
Ngươi định dùng cách này để ép buộc ta sao?
Trình Tuyết Ý bước lên vài bước, đưa tay đặt lên vai hắn.
Nàng không chút biểu cảm mà đỡ hắn dậy.
Thẩm Nam Âm cũng không cố chấp hành lễ với nàng nữa.
Hắn đứng dậy, ánh mắt chạm vào ánh mắt Trình Tuyết Ý, trên mặt nàng không có chút biểu cảm nào, thậm chí còn rất nghiêm túc lạnh nhạt khiến hắn vốn dã quen với vẻ mặt hay thay đổi, thường xuyên tươi cười của nàng có chút không quen.
Khoảnh khắc tiếp theo, cô nương đang lạnh lùng bỗng nhiên cười rộ lên, dùng sức đẩy hắn ra rồi tự mình cười ngặt nghẽo.
Chuông bạc bên hông nàng bỗng nhiên vang lên cùng với dáng vẻ lảo đảo của nàng khi ngã về phía hắn.
Thẩm Nam Âm đưa tay xoa huyệt thái dương, trong lúc mơ hồ dường như thấy Trình Tuyết Ý đang cười nháy mắt với mình.
Buổi sáng trời trong nắng ấm, trong rừng núi hiểm trở của Vân Mộng Hiệp, thác nước đổ xuống ầm ầm, tiếng chuông leng keng vang vọng.
Trình Tuyết Ý chắp tay sau lưng, nhẹ nhàng đi về phía thác nước, ánh sáng chiếu lên người nàng, Thẩm Nam Âm cảm thấy có gì đó không ổn.
“Trình sư muội, đừng đi về phía trước nữa—”
Vừa dứt lời, Trình Tuyết Ý đã nhảy xuống.
Trong nháy mắt, Thẩm Nam Âm cũng nhảy theo nàng xuống thác nước.
Giữa màn nước bắn tung tóe, hắn thấy y phục màu xám của nàng bị nước làm ướt sũng, tóc cũng ướt đẫm dính vào trán và cổ, cả người nhanh chóng rơi xuống.
Hắn muốn đỡ lấy nàng thật sự quá dễ dàng, nhưng Trình Tuyết Ý không phải đang muốn tìm cái chết.
Nàng cười nói với hắn: “Đại sư huynh khẩn trương như vậy làm gì? Như thể ngươi không muốn thì ta sẽ ăn thịt ngươi vậy, ta chỉ nể mặt Hải Yêu mà đùa với ngươi một chút thôi, ngươi sẽ không nghĩ rằng ta thật sự để ngươi chạm vào ta chứ?”
Đồng tử Thẩm Nam Âm co rút lại, hơi nước bị trận pháp hộ thể của hắn ngăn cách hoàn toàn. Hắn trông vẫn sạch sẽ gọn gàng, còn Trình Tuyết Ý thì hoàn toàn ngược lại.
Cả người nàng ướt sũng, chật vật rơi xuống, khác biệt hoàn toàn với vị đại sư huynh điêu luyện.
Nhưng rõ ràng Thẩm Nam Âm lại giống như con rối bị nàng điều khiển, vui buồn, tốt xấu, bình tĩnh hay hỗn loạn, tất cả đều tùy thuộc vào ý muốn của nàng.
Giống như lúc này.
“Đại sư huynh nghĩ ta muốn nhảy xuống vực sao? Nghĩ gì vậy, mục đích của chúng ta chính là phía dưới thác nước này, chúng ta đến rồi—”
Trình Tuyết Ý lấy ra một con dao găm từ bên hông, hung hăng đâm con dao vào vách đá sau thác nước, mạnh mẽ dừng lại tốc độ rơi của mình.
Nàng xoay người nhảy lên, biến mất trong màn nước, Thẩm Nam Âm theo sát phía sau, nhìn thấy một cánh cửa đá bí ẩn trong màn hơi nước.
Cửa đá phủ đầy rêu xanh, trước cửa chỉ có một khoảng đất trống nhỏ đủ cho một người đứng, Trình Tuyết Ý đang đứng ở đó.
Nàng không vội vàng bước vào cánh cửa đá đang hé mở mà dựa vào một bên lau khô người, đồng thời quan sát tình hình bên trong.
Thẩm Nam Âm một thân khô ráo thoải mái bước vào, theo bản năng muốn giúp nàng lau khô người, nhưng tay vừa giơ lên, nàng đã chui vào cửa đá.
Để đề phòng bên trong có bẫy, Thẩm Nam Âm lập tức đi theo.
Vừa bước qua cửa đá, hắn bỗng hoa mắt, tiếng chuông vang lên, tinh thần Thẩm Nam Âm bị cắt đứt trong giây lát, hắn bị người mạnh mẽ đè lên cửa đá, khi hoàn hồn lại, đập vào mắt hắn là đôi mắt sống động lạnh lùng của Trình Tuyết Ý.
“Hành lễ với ta cũng vô dụng, quỳ xuống cầu xin ta thì có thể suy xét.”
Thẩm Nam Âm sững sờ, đầu đau như muốn nứt ra.
Hắn nhắm chặt mắt, khi mở mắt ra thì Trình Tuyết Ý không còn ở trước mặt nữa mà đang quay đầu lại nhìn hắn ở phía xa.
“Đại sư huynh?” Nàng tò mò hỏi: “Ngươi sao vậy? Mau đi theo đi chứ?”
Thẩm Nam Âm: “…”
Ảo giác sao?
Hắn nhìn kỹ cửa đá, thuận tay chỉnh lại y phục rồi chậm rãi đi đến phía sau Trình Tuyết Ý, thấy nàng cả người ướt sũng, hắn đưa tay giúp nàng lau khô, lần này nàng chấp nhận.
Rõ ràng nàng là người có tu vi thấp hơn nhưng lại tự tin ung dung đi phía trước, Thẩm Nam Âm yên lặng đi theo, cũng không vượt qua nàng.
Hắn lặng lẽ nhìn bóng dáng nàng, xung quanh tràn ngập hơi thở độc đáo của nàng.
Không phải ảo giác.
Hắn khép hai ngón tay lại, đóng băng lục lạc bên hông nàng.
Hắn là Thủy linh căn, có thể sử dụng tất cả các dạng của nước, đóng băng cũng là một trong số đó.
Trình Tuyết Ý phát hiện hành động của hắn, bước chân dừng lại một chút, Thẩm Nam Âm cứ thế đi lên phía trước nàng.
“Âm sinh ra trong dòng họ Thẩm gia ở Côn Sơn, sư thừa Tĩnh Từ Pháp Tông, sư tôn và gia môn có dạy, đại trượng phu sống giữa trời đất, trừ trời đất phụ mẫu, không quỳ gối trước bất kỳ ai.”
Thẩm Nam Âm bình tĩnh nói: “Ta không thể quỳ xuống cầu xin sư muội, mong sư muội lượng thứ.”
Trình Tuyết Ý: “…”
“Tính tình sư muội vẫn như xưa, không hề thay đổi, nhưng ít ra đã biết che giấu, cũng có tiến bộ. Nhưng sử dụng Linh Âm Ảo Thuật không phải hành vi chính đạo, cũng không phải lúc nào cũng thành công, sau này đừng dùng nữa.”
… Được, Thẩm Nam Âm.
Ngươi giỏi lắm.
Tốt nhất ngươi cứ giữ nguyên thế đi.
Trình Tuyết Ý bắt đầu đơn phương chiến tranh lạnh với Thẩm Nam Âm.
Nếu không có nhiệm vụ, còn phải nhờ người này tìm Tu Nguyệt Thảo cho nàng, nàng nhất định sẽ đánh hắn một trận rồi quay đầu bỏ đi.
Tuy ở Phệ Tâm Cốc rất khổ sở, nhưng trong lòng lại không ấm ức như vậy, có tức giận sẽ trút ra ngay, phần lớn thời gian thậm chí không cần nàng ra tay, Phù Quang có thể đánh cho đám Ma tộc không biết trời cao đất dày kia hoa rơi nước chảy.
Thật đáng giận.
Thẩm Nam Âm có khuôn mặt đẹp đẽ hoàn toàn hợp gu thẩm mỹ của nàng, thế mà lại không chịu sử dụng cho tốt, cứ phải đối nghịch với nàng.
Câu nói “Sử dụng Linh Âm Ảo Thuật không phải hành vi chính đạo” cứ lặp đi lặp lại trong đầu nàng, tốt nhất hắn đừng nhắc lại chuyện này nữa, nếu không nàng thật sự không chắc có thể kiềm chế được bản thân.
Ảo thuật ở cửa đá hắn có thể nhìn ra, không có nghĩa sau này cũng có thể.
Nàng sẽ không thất bại nhiều lần.
Vừa nghĩ như vậy trong lòng, Thẩm Nam Âm liền hỏi: “Không biết Trình sư muội học Linh Âm Ảo Thuật từ đâu?”
Bọn họ vừa đi vừa nói chuyện, Trình Tuyết Ý là đệ tử ngoại môn, nhận nhiệm vụ ra ngoài, không tính là bận rộn, nhưng Thẩm Nam Âm thì khác.
Là thủ đồ của Tĩnh Từ Pháp Tông, tông chủ tương lai của Càn Thiên Tông, hắn có thể nói là trăm công nghìn việc, chuyện lớn chuyện nhỏ của Càn Thiên Tông đều đang chờ hắn trở về xử lý, đương nhiên phải tranh thủ thời gian tìm được Tu Nguyệt Thảo.
Thân phận như vậy, chắc chắn biết Bạch Trạch Đồ ở đâu.
Trình Tuyết Ý lại nhìn Thẩm Nam Âm, nàng đơn phương chiến tranh lạnh chủ yếu thể hiện ở việc không để ý đến hắn, không nhìn hắn, cũng không đi cùng hắn, hai người chia nhau hành động, ngược lại hành động rất nhanh chóng.
Chỉ là khi nghĩ đến Bạch Trạch Đồ lại không thể không nhìn người này, ánh mắt nhìn hắn cũng vô thức trở nên nóng bỏng.
Đó là sự khao khát có được chí bảo của Càn Thiên Tông.
Thẩm Nam Âm không biết nàng đang nghĩ gì trong lòng, nhưng người bị nhìn chằm chằm như vậy đương nhiên cho rằng ánh mắt đó là dành cho mình.
Hắn dừng lại một chút, quay đầu nhìn lại, Trình Tuyết Ý đúng lúc quay mặt đi, không đối mặt với hắn.