historybs.com - Đọc truyện online

Chương 35: Chương 35

Chương 35:

Dứt lời, Thẩm Nam Âm mỉm cười gật đầu với họ.

Trương Ý nhìn hắn rồi lại nhìn Trình Tuyết Ý, bắt đầu nghi ngờ suy đoán vừa rồi của mình.

Vậy là nàng đã nghĩ nhiều rồi sao?

Đại sư huynh và vị sư muội này xem ra không có chút quan hệ nào khác thường?

Vậy thì mối liên hệ giữa họ là gì?

Trương Ý đầy đầu dấu chấm hỏi.

Trình Tuyết Ý từ từ rút tay vào tay áo, nắm chặt lại.

Xung quanh vẫn còn vương vấn mùi hương thoang thoảng của Thẩm Nam Âm lúc lướt qua, nàng dùng sức siết chặt lòng bàn tay, tự nhủ phải rèn luyện thân thể trước đã.

Bất kể thái độ của hắn bây giờ thế nào, sau này nàng đều sẽ đòi lại.

“Trương sư tỷ.” Trình Tuyết Ý tươi cười rạng rỡ, chắp tay hành lễ: “Đa tạ đã dẫn đường, ta đi gặp Tô trưởng lão đây.”

Trương Ý nhìn nàng rồi lại nhìn về hướng Thẩm Nam Âm rời đi, tiếc nuối vì không hóng được chuyện hay.

Thẩm Nam Âm rời khỏi Bích Thủy cung, trở về đạo tràng bế quan điều tức.

Thương thế của hắn hơi nặng, ngực vẫn âm ỉ đau, dù đã được Tô trưởng lão đích thân chữa trị nhưng vẫn còn hơi khó chịu.

Uống đan dược cũng không thấy đỡ hơn, hắn suy nghĩ một lát quyết định tạm thời từ bỏ điều tức, đi đến thư án, ngồi trên đệm bồ đoàn, lấy kinh thư ra đọc để tĩnh tâm.

Thẩm Nam Âm tu hành không câu nệ đạo môn hay phật môn, kinh điển điển tịch gì hắn cũng đều sưu tầm.

Lấy tinh hoa của các môn phái để bổ sung cho bản thân, xưa nay vẫn rất hiệu quả.

Hôm nay tùy tiện lấy một quyển, trên bìa viết năm chữ: 《 Tứ Thập Nhị Chương Kinh 》.

Lật ra, đúng lúc là chương 25.

Trên đó viết: Phật dạy, kẻ tham ái dục, như người cầm đuốc đi ngược gió, ắt có họa bị thiêu tay.

Tay Thẩm Nam Âm khựng lại, lực đạo buông lỏng, quyển kinh thư rơi xuống bàn.

Trình Tuyết Ý đi vào Bồ Thảo các, Tô Trầm Mộng dẫn đường phía trước.

Bích Thủy cung, Bồ Thảo các, nghe không giống những đạo tràng to lớn uy nghiêm khác, cảm giác khi bước vào cũng hoàn toàn khác biệt.

Trình Tuyết Ý chưa từng có cơ hội bước vào Thanh Hư các của Tĩnh Từ Pháp Tông, nhưng nàng từng đi qua võ trường phía sau Thanh Hư các, đó là địa bàn của Thẩm Nam Âm, vắng vẻ đến đáng thương, ngay cả đệ tử canh gác cũng chẳng có mấy người, lạnh lẽo trang nghiêm khiến người ta không dám lỗ m.ãng.

Bồ Thảo các thì khác, tên gọi đã nhỏ nhắn xinh xắn rồi, bày trí bên trong cũng rất đơn giản, khắp nơi đều là khay đựng đan dược, bàn luyện thuốc, ánh sáng ấm áp, có vài chiếc giường bệnh, trên một trong số đó còn có người nằm.

Xung quanh Trình Tuyết Ý tràn ngập mùi thuốc, nàng theo Tô trưởng lão bước nhanh vài bước, nhìn rõ người nằm trên giường bệnh kia là ai.

Quảng Văn đạo quân Ngọc Bất Nhiễm.

Chính là người đã lấy mất Tu Nguyệt thảo của nàng.

Lúc làm việc ở Thái Huyền cung, nàng cũng từng gặp hắn vài lần, nhưng rất ít.

Hắn còn ít xuất hiện hơn cả Thẩm Nam Âm, nhiệm vụ gì cũng đều giao cho đệ tử bên dưới, chính là Lý Thủ Đạo kia.

Khác với Thẩm Nam Âm tự mình làm mọi việc, hắn lại theo chủ trương có quyền thì không cần làm.

Những lần hiếm hoi hắn xuất hiện ở Thái Huyền cung đều là để gây sự với Thẩm Nam Âm, nói những lời âm dương quái khí.

Lúc đó Trình Tuyết Ý chỉ đứng xem náo nhiệt, hơi đến gần một chút đã bị các đệ tử khác đẩy ra.

Được quan sát vị đạo quân cao cao tại thượng này ở khoảng cách gần như vậy, thật sự là một trải nghiệm mới mẻ.

“Thú vị chứ?”

Tô trưởng lão lúc này mới lên tiếng: “Bất Nhiễm này khi còn có thể nói năng hoạt bát thì rất đáng ghét, nhưng lúc ngoan ngoãn nằm im không nói được như thế này lại rất đáng yêu.”

Ngọc Bất Nhiễm nghe vậy liền trợn trắng mắt khiến Trình Tuyết Ý bật cười.

Nàng dám cười thành tiếng, Ngọc Bất Nhiễm liền trừng mắt nhìn nàng, bộ dáng như bị xúc phạm khiến Trình Tuyết Ý nghĩ đến con gà trống tự cao tự đại trong Linh Thú Viên.

Nhưng “con gà trống” này đẹp hơn đám linh thú kia nhiều, dung mạo quả thật như danh xưng Bất Nhiễm, thanh tịnh thuần khiết.

Đôi mắt trừng người kia cũng giống như bầu trời đêm đầy sao lấp lánh.

Trình Tuyết Ý thu hồi ánh mắt, nói với Tô trưởng lão: “Trưởng lão nói đúng, có người đúng là mồm mép thừa thãi, không bằng nhường lại cho người cần, chẳng phải đôi bên cùng có lợi sao.”

Nàng đi theo Tô Trầm Mộng vào trong Bồ Thảo các, tiếng hít thở đau đớn trên giường bệnh rất chói tai, không cần nghĩ cũng biết Ngọc Bất Nhiễm tức giận đến mức nào.

Trình Tuyết Ý hoàn toàn không để tâm, nàng xuất thân từ Phệ Tâm cốc, nhìn Ngọc Bất Nhiễm như vậy liền biết dù hắn sử dụng Tu Nguyệt Thảo thì cũng phải nằm liệt giường ít nhất ba tháng mới có thể dậy được, trong khoảng thời gian này muốn giày vò hắn thế nào cũng được.

Nhưng cũng kỳ lạ, nếu là Phù Quang ra tay, dù dốc hết toàn lực cũng không thể tạo ra thương tổn ở mức độ này.

Không phải nàng xem thường Phù Quang, mà đứa nhỏ đó thật sự không chịu được hàng linh, linh lực không nhiều, sao có thể khiến một vị đạo quân của Càn Thiên tông sống dở chết dở chứ.

“Cứ ngồi đi.”

Tô trưởng lão chỉ vào mấy chiếc bồ đoàn cũ kỹ, Trình Tuyết Ý liền ngồi xuống chiếc gần nhất.

Trên bồ đoàn dính chút thảo dược, nàng cẩn thận lấy ra đặt vào chiếc đĩa bên cạnh.

Tô Trầm Mộng nhìn toàn bộ quá trình, vẻ mặt càng thêm ôn hòa.

“Chỗ ta hơi sơ sài, ngươi tạm chấp nhận vậy.” Bà nói.

Trình Tuyết Ý đáp: “Trưởng lão nói đùa, Bồ Thảo các sao có thể sơ sài được? Nơi này thiết kế thật sự tinh xảo, ta vừa nhìn sơ qua đã phát hiện ra rất nhiều Dược các ẩn giấu, tuy nơi này không lớn, nhưng số lượng dược liệu lại còn nhiều hơn cả lệnh bài nhiệm vụ ở Thái Huyền cung, thật đáng kinh ngạc!”

Thái Huyền cung phân phát nhiệm vụ rèn luyện cho tất cả đệ tử Càn Thiên tông, đại điện treo lệnh bài nhiệm vụ rất lớn, chiếm mấy tầng lầu.

Nói nơi này có nhiều dược liệu hơn cả lệnh bài nhiệm vụ ở Thái Huyền cung, không phải Trình Tuyết Ý cố ý nịnh nọt, mà nàng thật sự nghĩ như vậy.

Tô trưởng lão kinh ngạc nhìn nàng: “Ngươi cũng nhìn ra được sao? Thật tinh mắt, quả nhiên là hậu bối được Nam Âm coi trọng.”

“Hậu bối được coi trọng”, chỉ năm chữ đơn giản đã định nghĩa mối quan hệ giữa Trình Tuyết Ý và Thẩm Nam Âm.

Trình Tuyết Ý khẽ cười, không nói gì, Tô trưởng lão lại tiếp tục: “Trước đó hắn đến tìm ta đổi phiếu vào Quỷ Thị, ta rất tò mò, đệ tử có thể phát tín hiệu cầu cứu dưới tay cao thủ ở Quỷ Thị là người như thế nào. Giờ gặp rồi, quả nhiên rất hợp ý ta, ta vốn không định nhận chuyện dạy ngươi luyện hóa Linh Long đan, nhưng Nam Âm đã lên tiếng, thứ hai là ngươi cũng không tệ, nên ta mới đồng ý.”

Tô trưởng lão nói thẳng: “Từ hôm nay ngươi cứ ở lại đây, lúc không tu luyện cũng đừng rảnh rỗi, giúp ta chăm sóc bệnh nhân, chăm sóc thảo dược.”

Hiện tại bệnh nhân thường trú ở Bồ Thảo các chỉ có một, chính là Ngọc Bất Nhiễm.

Trình Tuyết Ý chỉ vào mình rồi lại chỉ vào Ngọc Bất Nhiễm, Tô trưởng lão gật đầu, nhỏ giọng nói: “Xoa dịu nhuệ khí của hắn!”

Trình Tuyết Ý lập tức đáp ứng: “Trưởng lão yên tâm, cứ giao cho ta.”

Dừng lại một chút: “Nhưng sau khi xong việc, trưởng lão phải giúp ta.”

“Ngươi còn cần ta giúp sao?”

Tô Trầm Mộng ý vị thâm trường nói: “Ngươi cứ nói tên Chân Võ đạo quân ra, hắn dù muốn làm gì ngươi cũng không dám.”

“Đừng thấy hắn lúc nào cũng đối nghịch với sư huynh của mình, kỳ thực trong lòng sợ sư huynh nhất.”

Trình Tuyết Ý khẽ gật đầu: “Có người chính là như vậy, càng sợ cái gì, càng phải giả vờ khinh thường cái đó.”

Tiếng hít thở trên giường bệnh càng thêm nặng nề, suýt nữa thì tức chết tại chỗ, Trình Tuyết Ý vội vàng chuyển chủ đề: “Nhưng ta cầu Chân Võ Đạo Quân e là vô dụng, đạo quân bận trăm công nghìn việc, nào có thời gian quản ta, cho nên vẫn phải nhờ trưởng lão.”

Tô Trầm Mộng lúc trước còn nói nàng chỉ là vãn bối được Thẩm Nam Âm coi trọng, bây giờ lại nói có thể mượn danh nghĩa của Thẩm Nam Âm, thay đổi thật nhanh.

Vậy rốt cuộc bà nghĩ thế nào, Thẩm Nam Âm đã nói gì với bà?

Trình Tuyết Ý muốn tìm hiểu, nhưng Tô Trầm Mộng lại không muốn nói nhiều.

“Ngươi yên tâm, ta đã nhận ngươi, đương nhiên sẽ không bỏ mặc ngươi.”

Bà hào sảng nói: “Ngươi ở Bồ Thảo Các này một thời gian, cũng đủ để hắn không dám thật sự làm gì ngươi.”

“Nói đến chuyện này,” Trình Tuyết Ý thật sự rất tò mò: “Vì sao trưởng lão lại đặt tên nơi này là Bồ Thảo Các?”

Tên của Bích Thủy Cung, kỳ thật nàng cũng muốn biết nguyên do.

Tô Trầm Mộng vuốt tay áo nói: “Cành lá hương bồ rất đỗi tầm thường, ở nhân gian cũng có thể dễ dàng nhìn thấy. Mùa đông tuyết chưa tan, nó đã có thể vươn mình ra, sức sống cực kỳ ngoan cường. Công dụng của nó cũng rất nhiều, có thể làm no bụng người nghèo, phấn hoa có thể làm thuốc, hoa và lá hương bồ có thể dùng để đan giày cỏ, đệm và gối, vừa cứng cáp vừa bền.”

“Ta cảm thấy con người nên giống như hương bồ, cũng muốn trở thành hương bồ, hướng tới sự kiên cường và cần cù. Bích Thủy Cung cũng có ý nghĩa như vậy, bích thủy nuôi dưỡng hương bồ, hương bồ ắt sẽ sum suê, sinh sôi nảy nở không ngừng.”

Trình Tuyết Ý chớp chớp mắt, trong mắt toàn là dáng vẻ ung dung nho nhã của Tô Trầm Mộng khi nói những lời này.

Nàng không nói gì, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, Tô Trầm Mộng xoay người đi tìm dược liệu cho nàng, quay lại thì thấy cô nương vừa rồi còn ngoan ngoãn ngồi trên đệm hương bồ bỗng nhiên chạy đến trước mặt nàng.

Ánh mắt nàng sáng rực, vẻ mặt rạng rỡ nói: “Lời trưởng lão nói rất đúng, đã khai thông cho ta, ta cũng muốn giống như trưởng lão, lập chí làm người như hương bồ!”

Không phải nịnh nọt cũng không phải thuận miệng nói cho qua, từng câu từng chữ chân thành cảm động của nàng đều được Tô Trầm Mộng nhìn thấy. 

 

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

Bích Đào Ở Nhà Bên - Quy Hưu Hồ Quân
Bích Đào Ở Nhà Bên - Quy Hưu Hồ Quân
Ta muốn cùng phu quân hòa ly. Hiện giờ hắn đã đỗ Thám hoa, đâu còn nhớ đến người vợ tào khang. Hắn muốn cưới công chúa, nạp tiểu thư, thành phò mã, làm rể quý, sao có…
Đế Thai Kiều
Đế Thai Kiều
Ngu Ấu Ninh là một tiểu quỷ nhát gan danh xứng với thực, đã lang thang ở nhân gian hàng chục năm. Nàng biết rằng trong mỗi người, ai cũng có tâm sợ yêu ma, có lòng tôn…
Khom Lưng
Khom Lưng
Truyện Khom Lưng – Bồng Lai Khách có bối cảnh cuối thời Đông Hán, khi quân phiệt các nơi nổi dậy mạnh mẽ hỗn chiến tranh giành bờ cõi, bành trướng thế lực. Nam chính là Quân Hầu…
Nhân Vật Phản Diện Tôi Nuôi Đều Ngoẻo
Nhân Vật Phản Diện Tôi Nuôi Đều Ngoẻo
Trong truyện, qua các thế giới khác nhau, nhân vật nam chính dùng tình cảm cố chấp của mình dần dần lay động được trái tim nữ chính, chữa lành tổn thương tâm lý cho nữ chính, khiến…
Gian Tế
Gian Tế
Ta tặng cho thanh mai trúc mã một cây trâm. Sau đó, phu quân của ta liền tìm tới cửa. “Nghe nói chàng đánh cho công tử nhà họ Tần khóc lóc om sòm?”
Duyên Tận Kiếp Này
Duyên Tận Kiếp Này
Độc đã ngấm vào tận xương tủy, vậy mà ngày ngày vẫn phải hầu Hoàng thượng tuyển tú. Ta nhìn những giai nhân da trắng nõn nà, chân dài eo thon, chỉ âm thầm dặn Ngự Thiện Phòng…

Historybs.com – Đọc truyện online mới nhất: truyện full, truyện hot