Chương 43:
Ta đã làm gì đâu mà cả hai người đều nhìn ta vậy???
Trình Tuyết Ý thấy Thẩm Nam Âm thu hồi ánh mắt, dùng vỏ kiếm đẩy mạnh vào vai Phó Tiêu Nhiên rồi một mình đi về phía cuối cầu thang.
Hắn không nói gì, rốt cuộc là đồng ý hay không đồng ý, không ai biết.
Phó Tiêu Nhiên thất thần đứng im tại chỗ.
Còn Trình Tuyết Ý thì không khỏi suy nghĩ, hắn không nói rõ từ chối, chẳng phải là ngầm đồng ý sao?
Nếu hắn đồng ý, nàng phải mau chóng tính toán mới được.
… Tuy rằng không vui lắm, trong lòng cũng khá khó chịu, nhưng không phải đến mức bế tắc.
Bích Thủy Cung chẳng phải còn nhị sư huynh sao?
Chiếc chuông bên hông không ngừng rung lên từ nãy đến giờ, nếu không phải nàng đè lại, Phó Tiêu Nhiên tuyệt đối sẽ không thể nói chuyện tử tế với Thẩm Nam Âm.
Thật phiền phức, nhị sư huynh sao lại vội vàng muốn gặp nàng thế chứ?
Giữa việc tiếp tục đi tới và quay lại đối mặt với lựa chọn mới, Trình Tuyết Ý suy nghĩ một chút, vẫn quyết định điều tra xong tin tức rồi mới đi.
Không cần vội.
Nhị sư huynh dễ thu phục hơn Thẩm Nam Âm nhiều.
Tạm thời làm cho lục lạc im lặng, Trình Tuyết Ý bước nhanh đuổi theo Thẩm Nam Âm, nàng đi chưa được bao lâu, Phó Tiêu Nhiên cũng chỉnh đốn lại tâm tình đi theo.
Trên mặt hắn đầy vẻ u ám, hiển nhiên suy nghĩ khác với Trình Tuyết Ý.
Hắn biết rõ Thẩm Nam Âm đã từ chối.
Không nói gì chỉ là nể mặt hắn.
Vỏ kiếm điểm vào vai hắn ba cái mang ý an ủi.
Dù sao ở đây còn có người thứ ba, Thánh tử Vô Dục Thiên Cung quỳ xuống cầu xin người khác, cuối cùng vẫn thất bại, nhìn thế nào cũng rất mất mặt.
Thẩm Nam Âm đang giữ lại cho hắn chút tôn nghiêm cuối cùng.
Nhưng hắn không cần.
Thật sự không cần!
Cô nương tốt như Tinh Hoa, nếu không có người nào đó ở đây, sao Thẩm Nam Âm lại từ chối?
Phó Tiêu Nhiên u ám nhìn bóng dáng Trình Tuyết Ý, nhịn không được lại chê bai một câu: “Ánh mắt thật kém!”
Tại Bích Thủy Cung của Càn Thiên Tông, Ngọc Bất Nhiễm thổi lục lạc vài lần vẫn không thấy phản ứng, ban đầu hắn thấy nhàm chán nên chỉ thử xem, hơn nữa nàng đi cũng hơi lâu rồi, nếu không trở lại có thể xảy ra chuyện gì không?
Xét thấy nàng phụ trách chăm sóc hắn, sắc thuốc, cho hắn uống thuốc cũng khá vất vả, hắn cũng có thể miễn cưỡng chống lưng cho nàng.
Tuy rằng hiện tại hắn không thể cử động, nhưng thân phận và năng lực vẫn còn đó, chỉ cần phái một đệ tử dưới trướng đi qua đã đủ để dàn xếp ổn thỏa cho nàng.
Nhưng lục lạc vẫn không có hồi âm, rõ ràng lúc đi đã thử nghiệm không có vấn đề gì, chẳng lẽ nàng gặp chuyện gì đến mức không có cơ hội trả lời lục lạc sao?
Ngọc Bất Nhiễm suy nghĩ lung tung, trong lúc cấp bách, ngón tay lại cử động một chút.
Tô trưởng lão vừa lúc trở về thấy động tĩnh nhỏ đó lập tức kích động tiến lên: “Cử động rồi, hài tử, ngươi cuối cùng cũng cử động rồi!”
Ngọc Bất Nhiễm: “…”
Thật là hết nói nổi.
Cầu thang trên băng nguyên dẫn ba người lên trời, kim ô càng ngày càng gần, có khoảnh khắc, Trình Tuyết Ý tưởng rằng mình sắp phi thăng.
Nàng giơ tay che mắt, khẽ cười vì suy nghĩ vẩn vơ của mình.
Phó Tiêu Nhiên vừa lúc nhìn thấy, có chút khó hiểu nàng đang cười cái gì.
Nghĩ đến chuyện của muội muội, hắn không khỏi nghĩ, nàng đang cười trên nỗi đau của người khác sao.
Hắn nhanh chóng phủ nhận suy đoán này.
Hắn quá lo lắng cho Tinh Hoa, sao có thể tùy tiện nghĩ người khác xấu xa như vậy.
Trình Tuyết Ý chỉ là một cô nương trẻ tuổi, nàng có thể bị thân phận cao quý, năng lực xuất chúng và ngoại hình tuấn mỹ của Thẩm Nam Âm hấp dẫn nên khó có thể dứt bỏ, vi phạm lời hứa với hắn, nhưng cũng không đến mức ác độc đến mức vui mừng vì chuyện của Tinh Hoa.
Nàng không phải yêu ma quỷ quái gì, đến đây là vì muốn giúp đỡ.
Phó Tiêu Nhiên lắc đầu rồi nhìn lại Trình Tuyết Ýnhưng không còn thấy nụ cười nào trên mặt nàng.
Sắc mặt nàng không tốt lắm, mặc dù linh áp mà Thẩm Nam Âm tỏa ra đã tránh nàng, nhưng nàng vẫn bị ảnh hưởng, lúc này sắc mặt tái nhợt, khẽ mím môi, cảnh giác quan sát xung quanh.
Bọn họ đã đến.
Đến bên ngoài “Thiên Môn” thật sự, không còn chỉ có ba người bọn họ nữa.
Đến một nơi hoàn toàn xa lạ, nàng chỉ là một tiểu tu sĩ Luyện Khí mặc y phục đệ tử ngoại môn, trong lòng chắc chắn không ít lo lắng sợ hãi hơn hắn.
Phó Tiêu Nhiên chủ động tiến lên nói chuyện với đệ tử tiếp đón.
“Thánh nữ gặp chuyện, Chân Võ Đạo Quân tra xét thấy khí tức của nàng ở Thiên Cung nên đặc biệt cùng ta đến tìm.”
Hắn không nói thẳng chuyện Ma tộc, loại chuyện này cứ giấu trước đã, cuối cùng có kết luận rồi mới nói ra sẽ tránh được rất nhiều phiền phức.
Thẩm Nam Âm cũng không chủ động vạch trần để tránh rắc rối, dù sao người che giấu là Thánh tử Thiên Cung, không phải hắn, sau khi mọi chuyện kết thúc, hắn cũng sẽ không phải chịu trách nhiệm.
Hắn vừa dựa vào khí tức trên ống tay áo để tìm kiếm vị trí chính xác của Phó Tinh Hoa, vừa lơ đãng nhìn bông tai đang lay động của Trình Tuyết Ý.
Là đôi hoa tai trân châu, kiểu dáng giản dị mộc mạc, hạt châu dùng cũng chẳng phải loại thượng hạng gì, nhưng đeo trên tai nàng lại toát lên vẻ tinh xảo lạ thường.
Bỗng nhiên hắn nhớ tới lời hứa tặng hoa tai cho nàng vẫn chưa thực hiện.
Tay vô thức đặt lên bên hông, ở nơi cất giữ đôi hoa tai được chế tác từ nước mắt Hải yêu.
Mới về tông môn vài ngày, hắn đã làm xong rồi.
Hắn vẫn còn nhớ rõ đêm hôm đó mình bị thương nặng, đau đớn đến mất ngủ nên ngồi dưới gốc cây ngô đồng trong Bích Thủy Cung chế tác đôi hoa tai này.
Tô trưởng lão hỏi hắn đang làm gì, hắn chỉ nói đang thực hiện lời hứa với người khác chứ không nói rõ là đang làm gì, có lẽ ngay cả bản thân hắn cũng biết, tặng hoa tai để tạ lỗi là việc làm quá thân mật.
Thẩm Nam Âm khép hờ mắt, bàn tay đặt bên hông chậm rãi rút ra.
Đôi hoa tai này hắn rõ ràng có thể để trong giới tử, hoặc cất vào tay áo, để ở đâu cũng được, nhưng hắn không làm vậy mà lại mang theo bên mình.
Đây là thái độ sẵn sàng trao đi bất cứ lúc nào.
Chỉ là sau khi Trình Tuyết Ý trở về tông môn, hàng loạt hành động của nàng khiến hắn không chắc chắn có nên đưa nữa hay không.
Hiện tại không phải lúc nghĩ đến những chuyện này.
Tìm người mới quan trọng.
“Thánh nữ đang ở Thiên Cung?”
Rất nhiều đệ tử đến nghênh đón, Chân Võ Minh Hoa Đạo Quân đến bái phỏng quả là chuyện lớn, bọn họ cần phải phái người có thân phận tương xứng ra tiếp đón mới được.
Người nói chuyện chính là Phó cung chủ của Vô Dục Thiên Cung.
“Nếu đã như vậy, thảo nào Thánh tử mãi vẫn không thể tìm thấy nàng, vậy còn chờ gì nữa, mau đi tìm người thôi.”
Triệu Vô Miên nói xong liền chắp tay với Thẩm Nam Âm: “Đa tạ Chân Võ đạo quân đã đích thân đến giúp Thiên Cung chúng ta dập tắt lửa cháy.”
Thẩm Nam Âm khiêm tốn đáp lễ, ôn hòa nói: “Đó là bổn phận của ta. Khí tức của Thánh nữ vẫn ổn định, chắc hẳn không có gì đáng ngại, Phó cung chủ và Thánh tử cứ yên tâm, Thẩm mỗ nhất định sẽ dốc hết sức, nhanh chóng tìm được Thánh nữ.”
Trình Tuyết Ý đứng sau lưng Thẩm Nam Âm, nửa người được hắn che chắn, hơi cúi đầu, làm ra vẻ một đệ tử đi theo.
Quả nhiên trạng thái này của nàng không khiến bất kỳ ai chú ý.
Thân phận của Chân Võ Minh và Hoa Đạo Quân đặt ở đó, có một vài đệ tử đi theo với danh nghĩa sứ giả là chuyện hết sức bình thường.
Ngọc Bất Nhiễm đi đến đâu cũng đều long trọng, ầm ĩ.
Còn Thẩm Nam Âm luôn khiêm tốn, ra vào làm việc đều không mang theo người, bây giờ lại có một đệ tử ngoại môn đi theo, dù không ai nhìn kỹ cũng sẽ bị chú ý đôi chút.
Nhưng Trình Tuyết Ý không lo lắng lắm, chỉ cần đối phương không cẩn thận nghiên cứu, chắc chắn sẽ không phát hiện ra sơ hở của nàng.
Nàng trà trộn trong Càn Thiên Tông năm năm, ngay cả Tĩnh Từ Pháp Tông cũng không phát hiện ra điều gì, thì cũng chẳng cần sợ một Phó cung chủ của Vô Dục Thiên Cung.
Chỉ là Phó cung chủ Triệu Vô Miên này thật sự không giống như nàng tưởng tượng.
Trước khi đến đây, Trình Tuyết Ý còn tưởng người của Vô Dục Thiên Cung đều giống như huynh muội Phó gia, sinh ra đã có khí chất thoát tục như tiên nhân.
Nhưng Triệu Vô Miên lại mặc một bộ cẩm bào, tuy dung mạo tuấn tú phi phàm, nhưng khí chất lại chẳng dính dáng gì đến tiên nhân mà có chút phô trương, xa hoa.
Hắn khẽ liếc nhìn nàng một cái, nàng cung kính cúi đầu, hắn liền không nhìn nữa mà tiếp tục nói chuyện với Thẩm Nam Âm.
“Chỉ là ta không hiểu, tại sao Thánh nữ lại ở trong Thiên Cung? Trước đó nghe Thánh tử nói, Thánh nữ bị người ta bắt đi bên ngoài, tu vi của đối phương không thấp hơn hắn. Tu vi của Thánh tử rất cao, lúc đó còn có Diệp tôn chủ Ngọc Kinh ở đó, người có thể mạnh mẽ bắt Thánh nữ đi, trong giới tu hành chắc chắn không quá mười người. Nếu người như vậy ở Thiên Cung, chắc chỉ có ta và Cung chủ.”
Triệu Vô Miên nhíu mày: “Ta và Cung chủ đương nhiên sẽ không làm gì Thánh nữ, Thiên Cung không thể thiếu Thánh nữ, chúng ta bảo vệ còn không kịp, vậy còn có thể là ai?”
“Chẳng lẽ là đệ tử bên dưới có ý đồ bất chính, nhân lúc Thánh nữ ra ngoài cấu kết với người khác, mưu toan qua mặt chúng ta?”
Hắn không kiêng dè nói đến vấn đề nội bộ của Thiên Cung, nhưng đó là trong trường hợp không nhắc đến Ma tộc.
Triệu Vô Miên cho rằng có người thèm muốn Tinh Hoa của Phó gia, nhân cơ hội nàng khó khăn lắm mới ra khỏi Thiên Cung mà cấu kết nội ứng ngoại hợp bắt cóc nàng.
Phó Tinh Hoa nổi danh bên ngoài, có người nảy sinh tà niệm cũng không kỳ lạ, chính vì lo lắng điều này nên mấy năm nay nàng mới không ra khỏi cửa.