Chương 92:
Năm đó hắn mới nhập môn, tuổi còn rất nhỏ, vừa vào Càn Thiên Tông đã tham gia tuyển chọn đệ tử nội môn, may mắn được chọn vào Thiên Môn, sư tôn tự mình đứng bên ngoài chờ hắn.
Người bế hắn lên, phủi sạch bụi đất trên người hắn, mỉm cười nói: “Tuổi còn nhỏ mà đã có dũng khí và năng lực như vậy, đây chính là người thừa kế của Lục Bỉnh Linh ta.”
Từ đó về sau, hắn ngày đêm đi theo sư tôn cùng nhau tu luyện, cùng nhau sinh hoạt như phụ tử ruột thịt.
Sau đó lớn lên một chút, tu vi đạt đến Đạo Quân mới có đạo tràng của riêng mình.
Tình cảm giữa hắn và sư tôn còn hơn cả phụ tử, nếu có thể, hắn thật sự không muốn làm trái ý sư tôn, khiến người đau lòng.
Sư tôn chắc hẳn cảm thấy hắn đã trở nên xa lạ, điều này cũng không có gì lạ, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy bản thân bây giờ không còn như xưa.
Thẩm Nam Âm từng bước đi xuống bậc thang, người khác chào hắn hắn cũng quên đáp lễ.
Mơ mơ màng màng trở về Chân Võ Đạo Tràng, vào tịnh thất, nhìn thấy Trình Tuyết Ý đang hôn mê bất tỉnh nằm trên giường mới hoàn toàn bình tĩnh lại.
Trên đời làm gì có chuyện nào vẹn cả đôi đường.
Muốn có được thứ gì thì phải từ bỏ thứ gì.
Trên đời có rất nhiều thứ đều là tay không mà về, giống như giỏ tre múc nước, ít nhất hắn còn có thể nắm giữ được một số thứ.
So sánh nàng với sư ân, vừa không hợp lý cũng không công bằng.
Sư ân là thứ hắn phải báo đáp, không liên quan gì đến nàng, hơn nữa đâu phải hôm nay qua đi là chết, chỉ cần còn sống, sẽ luôn có lúc báo đáp sư tôn, trước đó phải để nàng bình an vô sự đã.
Hắn cũng không tham lam, không dám nghĩ quá xa xôi, chỉ hy vọng sau này bọn họ có thể sống yên ổn.
Cho dù sự yên ổn mà hắn mong đợi chỉ là chút ít, nhưng chút ít vui vẻ này cũng có thể giúp hắn vượt qua muôn vàn sóng gió.
“Chước Chước.”
Thẩm Nam Âm quỳ bên cạnh chiếc giường nhỏ, ôn tồn nói: “Ta đã về rồi.”
“Đừng sợ.” Hắn nghiêm túc nói: “Sư huynh sẽ cứu muội ngay bây giờ.”
Máu toàn thân Trình Tuyết Ý như sôi trào lên.
Năm năm… không, gần trăm năm rồi, ngày chân chính được “tự do tiêu dao giữa trời đất” cuối cùng cũng đến!
Nàng phải rất cố gắng mới có thể giữ cho mình không bị lộ, Thẩm Nam Âm đương nhiên không nhìn thấy máu của nàng đang sôi trào, chỉ có thể nghe thấy nhịp tim không ổn định của nàng.
Lúc nhanh lúc chậm, như thể bị ma khí quấy nhiễu.
Hắn không dám chậm trễ, nhanh chóng cởi đai lưng, chiếc đai lưng có ngọc bội rơi xuống sàn nhà gỗ phát ra tiếng vang thanh thúy.
Trình Tuyết Ý giật mình.
Chuyện gì thế này?
Cởi đồ?
Không phải trừ ma sao? Cởi đồ làm gì?
Chắc là nàng nghe nhầm rồi?
Trình Tuyết Ý kiên nhẫn lắng nghe, lần này nàng nghe thấy tiếng hắn cởi sa bào, cởi đai lưng, từng lớp từng lớp cởi bỏ cẩm y.
Âm thanh vải vóc ma sát rất rõ ràng, Trình Tuyết Ý bỗng nhiên cảm thấy khô miệng, trong đầu không khỏi tưởng tượng ra dáng vẻ của hắn lúc này.
Đầu tiên là ngọc bội trên đai lưng, sau đó là sa bào, tiếp theo là cẩm y, sau khi cởi cẩm y là áo trong trắng tinh.
Ngày nào nàng cũng nhìn thấy hắn, biết rõ hắn mặc bao nhiêu lớp quần áo, cũng biết y phục của hắn trông như thế nào.
Hình ảnh trong đầu sống động như thật, giống như đang tận mắt nhìn thấy, khiến nhịp tim nàng càng thêm hỗn loạn.
Cũng không phải chưa từng thấy hắn c.ởi quần áo, lúc trước nàng thậm chí còn giở trò lưu manh, nhưng bây giờ tình huống không giống, nàng rõ ràng nhìn không thấy sờ không được, ngược lại còn bối rối hơn cả lúc giở trò lưu manh.
Hắn cởi đồ rất nhanh, gọn gàng dứt khoát, rất nhanh đã cởi trần.
Trình Tuyết Ý nhắm chặt hai mắt, bàn tay dưới lớp áo rộng nắm chặt thành quyền, cảm nhận được mùi hương quen thuộc nhàn nhạt đến gần, nồng đậm đến mức xâm nhập vào từng ngóc ngách trên cơ thể nàng.
Thẩm Nam Âm… Thẩm Nam Âm không thể nào thừa dịp cháy nhà mà hôi của.
Nhưng rõ ràng là đang trừ ma, hắn lại cởi đồ đến mức này, nếu không phải muốn làm chuyện đó, chẳng lẽ ——
Một suy đoán đáng sợ xuất hiện trong lòng nàng, Trình Tuyết Ý suýt nữa đã mở mắt ra, trước khi nàng phá công, hành động của Thẩm Nam Âm đã xác nhận suy đoán của nàng.
Mùi hương nhàn nhạt nồng đậm đến cực điểm xộc vào mũi, không thể trốn tránh, trước mắt nàng vốn tối đen bỗng nhiên sáng rực lên, ánh sáng trắng chói mắt khiến nàng dù nhắm mắt cũng có thể cảm nhận được.
Trình Tuyết Ý cuối cùng cũng không nhịn được nhíu mày, trong ánh sáng trắng nàng nghe thấy tiếng thở dốc và rê.n rỉ cố nén của Thẩm Nam Âm.
Âm thanh đó khiến lòng người xao xuyến, Trình Tuyết Ý bị ánh sáng trắng bao quanh, từng đợt từng đợt lực lượng thần thánh nhẹ nhàng len lỏi vào vết thương do nàng tự tạo trên đùi, nàng cảm nhận được sức mạnh của Bạch Trạch Đồ một cách chân thực.
Bạch Trạch Đồ.
Thật sự là Bạch Trạch Đồ.
Không có pháp khí nào có được sức mạnh gần với thần minh như vậy.
Nghe nói Bạch Trạch Đồ của Càn Thiên Tông là do bảy vị đại năng phi thăng hợp lực tạo ra, lo lắng đời sau sẽ có ma loạn, chính tà đảo điên, dân chúng lầm than, nên mới dốc hết toàn lực cùng nhau hoàn thành Bạch Trạch Đồ.
Sau khi Bạch Trạch Đồ hoàn thành, có năm vị đại năng đã mất đi sức mạnh phi thăng, nhưng bọn họ đều không hối hận.
Bạch Trạch Đồ đã hoàn thành, được truyền lại cho đời sau, giữ lại át chủ bài cho thái bình nhân gian, sự hy sinh của bọn họ là xứng đáng.
Vậy mà bảo vật lại được dùng trên người một kẻ nửa người nửa ma như nàng.
Trình Tuyết Ý mang một nửa dòng máu tu sĩ trong người, không phải ma thuần túy, khi còn nhỏ ở Phệ Tâm Cốc luôn bị chế giễu là tạp chủng, tất cả những con ma ghét tu sĩ đều sẽ nhân lúc phụ mẫu nàng không có ở đó mà bắt nạt nàng.
Sau này khi nàng trưởng thành, có khả năng tự bảo vệ mình, những con ma đó không thể làm gì được nàng nữa, thì lại đến lượt tu sĩ khinh thường dòng máu Ma tộc của nàng, suốt ngày lải nhải trước mặt nàng về việc Ma tộc đáng ghê tởm như thế nào, nên giết như thế nào.
Bị ghét bỏ cả đời cũng không sao.
Mặc dù vậy, Trình Tuyết Ý muốn có Bạch Trạch Đồ cũng chỉ là để cứu mẫu thân, chưa bao giờ nghĩ đến việc mượn nó để loại bỏ một nửa dòng máu ma tộc của mình.
Dù sao đó cũng là máu của phụ thân, nàng căm hận Ma tộc đã làm hại phụ mẫu nàng, cũng căm hận những tu sĩ không phân thị phi, nhưng nàng sẽ không oán hận dòng máu của chính mình.
Nàng tin rằng dù là người hay ma, hoặc là yêu nghiệt tà ám khác, đều có tốt có xấu, không thể vơ đũa cả nắm.
Chỉ là không phải ai cũng có thể công chính như nàng, cho nên mới có nhiều mâu thuẫn như vậy trên đời.
Thần quang từng chút gột rửa huyết mạch của nàng, mặc dù Trình Tuyết Ý không có ý này, nhưng khi Thẩm Nam Âm mở ra Bạch Trạch Đồ để nàng tắm mình trong đó, nàng vẫn cảm nhận được ma huyết của mình đang bị suy giảm.
Không được.
Tu vi của nàng ký sinh trong ma huyết, nếu thật sự trở thành tu sĩ chân chính, bị “trừ ma” hoàn toàn, chẳng phải sẽ tu hành lại từ đầu sao?
Nếu nàng thật sự là một Ma tộc không nơi nương tựa, có lẽ cũng tiếp nhận được việc “lột xác” bắt đầu lại từ đầu, nhưng nàng còn rất nhiều việc chưa làm, cũng không muốn lãng phí gần trăm năm để tu luyện đến đỉnh cao một lần nữa.
Nàng muốn cứu người, muốn báo thù, còn rất nhiều việc phải làm, cho nên dừng lại đi, Thẩm Nam Âm!
Trình Tuyết Ý đột nhiên ngồi dậy, mở to mắt nhìn cảnh tượng trước mặt.
Thẩm Nam Âm đang quỳ bên cạnh giường, ánh mắt vẫn tập trung nhìn nàng, thấy nàng tỉnh lại, hắn mỉm cười, sau đó đột nhiên phun ra một ngụm máu.
… Có vẻ như cho dù nàng đồng ý, Thẩm Nam Âm cũng không thể chống đỡ được đến mức biến nàng từ ma thành người.
Trình Tuyết Ý kinh ngạc nhìn hắn ngã xuống, ánh sáng trắng tan biến, cơ thể hắn lạnh lẽo chưa từng thấy, nàng run rẩy đưa tay chạm vào hắn, giống như chạm vào mặt hồ đóng băng giữa mùa đông.
“Đây là cái gì?”
Nàng nhìn cơ thể hắn, đúng như nàng tưởng tượng, hắn cởi trần, bờ vai và cơ bắp quen thuộc mà xa lạ hiện ra rõ ràng.
Nhưng những thứ này đều không thu hút được ánh mắt của nàng, nàng bị hình xăm trải dài từ sau gáy đến eo của hắn làm choáng váng.
Nàng không thể diễn tả bằng lời những gì mình nhìn thấy, không ngôn từ nào có thể miêu tả được hình xăm trải rộng trên lưng Thẩm Nam Âm.
Kim quang chói lọi phác họa nên hình ảnh thần minh đang cúi đầu, muôn vàn tia sáng tỏa ra từ xung quanh thần minh, Trình Tuyết Ý nhìn kỹ mới thấy rõ những điểm đỏ trong ánh sáng đó.
Là máu.
Máu người.
Máu của Thẩm Nam Âm.
Chân Võ Đạo Quân hoàn mỹ như trăng sáng ngày nào giờ đây suy yếu ngã vào lòng nàng, cúi đầu thở dốc không ngừng.
Máu hắn phun ra bắn lên người nàng, có vài giọt còn bắn lên cả mặt, lông mi Trình Tuyết Ý run rẩy, tay từ vai hắn trượt xuống lưng, chạm vào vết tích của thần quang, lập tức bị bỏng rát rụt lại.
Bạch Trạch Đồ.
Sau bao nhiêu năm tìm kiếm, thứ này thế mà lại ở ngay trước mắt.
Nó ở trên người Thẩm Nam Âm.
Nàng vất vả nhiều năm như vậy, kỳ thực đã tìm được nó từ lâu rồi.
Khó trách, khó trách Tiêu Nhiên trừ ma phải chờ Thẩm Nam Âm quay về, bởi vì đồ vật ở trên người hắn.
Khó trách Tô trưởng lão nói vết thương trên xương bả vai của hắn sẽ không sao, bởi vì hắn có thể sử dụng bất cứ lúc nào.
Nhưng lần đó có vẻ hắn không dùng, mà tự mình chữa thương, nếu không sẽ không thể tiếp tục trừ ma cho Tiêu Nhiên.
Bởi vì khoảng thời gian mở Bạch Trạch Đồ quá gần với lần trước, bản thân Thẩm Nam Âm vẫn chưa hồi phục, Thần Khí cũng chưa điều tức xong, quá trình trừ ma cho Trình Tuyết Ý rất khó khăn, cũng rất dài, Trình Tuyết Ý cảm thấy mình thoát ra rất nhanh, nhưng thực tế đã qua rất lâu.