Chương 96:
Những chuyện này vốn nằm trong kế hoạch, ông ta không hỏi nàng cũng phải nói, huống chi là ông ta chủ động.
“Lúc đệ tử tá túc ở Hồng Lí tự, vì chán ghét ‘yêu lực’ trên người mình, không muốn liên lụy phụ mẫu nên định tự sát.” Nàng gằn từng chữ: “Lúc ta nhảy xuống vực, thần niệm của sư thúc Thần Nguyện đã cứu ta.”
…
Lục Bỉnh Linh đột nhiên nhớ ra Hồng Lí tự là nơi nào.
Ký ức chợt quay về trăm năm trước, khi đó sư muội chưa chết, Phệ Tâm cốc chưa được xây dựng, bọn họ vẫn là hai người sớm tối bên nhau, cùng nhau vào sinh ra tử.
Nàng đi ra ngoài trở về, thần thần bí bí đưa cho ông một thứ.
“Sư huynh, huynh xem đây là gì?”
Lục Bỉnh Linh không biết là gì nhưng vẫn đưa tay nhận lấy, mở khăn tay của nàng ra mới thấy bên trong là một lá bùa bình an.
“Ta trở về từ nhân gian, trên đường đi gặp một ngôi chùa đang phát bùa bình an, nghe nói nơi đó từng có cá chép đỏ hiển linh, rất linh nghiệm, ta liền cầu cho huynh một lá.”
Khuôn mặt thiếu nữ tràn đầy ý cười, Lục Bỉnh Linh cẩn thận cất lá bùa bình an đi, lúc đó chỉ đáp lại nàng: “Chúng ta là người tu đạo, cần gì loại bùa chú này, rõ ràng muội biết chắc chắn là yêu quái cá chép tác quái, làm gì có vụ hiển linh.”
Lúc đó nàng đã trả lời như thế nào?
Nàng dường như có chút thất vọng, nhưng vẫn mỉm cười: “Huynh không cần thì thôi, nhưng ta muốn tặng cho huynh.”
Lục Bỉnh Linh dựa vào lưng ghế, lá bùa bình an vẫn được ông giữ bên người bỗng nhiên trở nên nóng rực.
Nhiều năm qua, trừ phi vạn bất đắc dĩ, ông hầu như không rời khỏi tông môn, vậy mà giờ lại đột nhiên muốn đến Hồng Lí tự.
Thấy Lục Bỉnh Linh như vậy, Trình Tuyết Ý hận không thể tiến lên đâm ông một kiếm xuyên tim.
Nhưng nàng biết hiện tại không thể, còn phải đợi thêm chút nữa.
Nàng hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Thần niệm của sư thúc cứu mạng ta, nói cho ta biết linh lực trên người ta không phải yêu pháp, tương lai ta sẽ có cơ duyên to lớn, bảo ta hãy cố gắng sống sót.”
“Người dạy ta pháp môn Linh Âm Ảo Thuật, cùng ta vượt qua những ngày ở Hồng Lí tự, trước khi ta rời đi, thần niệm của người liền tiêu tán.”
“Tiêu tán?”
“Đúng vậy.” Trình Tuyết Ý nói nhỏ: “Thần niệm của người rất yếu ớt, ta từng hỏi người vì sao lại lưu luyến nơi này, người nói không phải lưu luyến, cũng không phải oan hồn gì, chỉ là một chút chấp niệm, muốn xem nơi này rốt cuộc có linh nghiệm hay không.”
Lục Bỉnh Linh hoàn toàn không nói nên lời.
Dung mạo ông dừng lại ở tuổi ba mươi, nếu không vận công thì trông giống như một vị huynh trưởng.
Ông cũng thật sự là huynh trưởng của một người, việc ông và Lục Thần Nguyện cùng họ không phải trùng hợp, mà là bọn họ đều xuất thân từ Vân An Lục gia.
Lục Thần Nguyện là nữ nhi duy nhất của Lục gia đời đó, nhưng thể chất nàng từ nhỏ đã yếu ớt, Lục gia sợ tuyệt hậu nên nhận nuôi một người họ hàng xa không phụ mẫu từ chi thứ. Hai người cách nhau vài đời, vẫn xưng hô như huynh muội, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm còn thân thiết hơn cả huynh muội ruột thịt.
Càng lớn, thân thể Lục Thần Nguyện càng khỏe mạnh, nàng và Lục Bỉnh Linh đều là thiên tài tu luyện, rất được Lục gia coi trọng.
Nhưng sau đó nàng hiến tế cho Phệ Tâm cốc, Lục Bỉnh Linh làm Chưởng môn Càn Thiên tông, hai người mỗi người một nơi, đã lâu không về Lục gia, càng không gặp mặt nhau.
Chi thứ của Lục gia hiện giờ vẫn còn hưng thịnh, nhưng dòng chính đã sớm suy tàn, không còn một ai.
Trình Tuyết Ý nhắc đến “linh nghiệm hay không”, thân là “người ngoài”, nàng chắc chắn không biết chấp niệm của Thần Nguyện là gì.
Nhưng Lục Bỉnh Linh biết.
Lá bùa bình an nàng cầu cho ông vẫn còn đeo trên ngực, nàng để lại một tia thần niệm ở Hồng Lí tự là muốn biết ông có được bình an như nàng mong muốn hay không.
Có lẽ nàng từng có ý định thu hồi tia thần niệm đó, chỉ là sau đó… không còn cơ hội nữa.
“Đúng rồi.” Trình Tuyết Ý thấy thời cơ đã chín muồi, đột nhiên như nhớ ra điều gì đó: “Thần Nguyện sư thúc từng nói mắt ta rất giống người, rất có duyên phận. Sư tôn và sư thúc quan hệ rất thân thiết, người xem mắt ta có thật sự rất giống sư thúc không?”
Nàng bước lên vài bước, thấy Lục Bỉnh Linh không ngăn cản, liền thuận thế bước lên bậc thang.
Nàng mặc trang phục đệ tử nội môn Càn Thiên tông, giống hệt y phục sư muội từng mặc trong ký ức của ông.
Nàng từng bước đi về phía ông, bóng dáng dần dần trùng khớp với sư muội trong ký ức.
Trong mắt Lục Bỉnh Linh, nàng đã biến thành một người khác, mãi đến khi Trình Tuyết Ý đi đến trước mặt, ông mới hoàn hồn.
“Không giống.” Ông ta nghiêm túc nói: “Lúc trước đúng là hơi giống, nhưng bây giờ ta thấy hoàn toàn không giống.”
Không phải xưng “vi sư”, cũng không phải “bổn tọa”, mà là “ta”.
Lục Bỉnh Linh đứng dậy, bình tĩnh nói: “Ngươi đi theo ta.”
Ông xoay người đi về phía hậu điện.
Trình Tuyết Ý lặng lẽ đi theo, đến phía trước huyền bích mới thấy ông dừng lại, xoay người nói: “Đã làm sư tôn của ngươi, cũng nên dạy ngươi vài thứ.”
Trình Tuyết Ý không hiểu ý nhìn sang, thấy Lục Bỉnh Linh mở lòng bàn tay, triệu hồi bản mệnh kiếm.
Thân kiếm mỏng như cánh ve, hàn khí bức người, đây chính là bản mệnh kiếm của vị đại năng Độ Kiếp duy nhất trong tu chân giới: “Vô Phương” uy chấn cửu tiêu.
Kiếm của Lục Bỉnh Linh là do chính tay ông rèn ra nên không quá ưu việt so với Hồng Trần tiên kiếm được truyền lại từ tiền bối Càn Thiên tông của Thẩm Nam Âm, nhưng nhiều năm qua ông chưa từng nghĩ đến việc đổi kiếm mới mà vẫn luôn dùng Vô Phương.
“Điều quý giá của Băng Tâm kiếm quyết bổn môn chính là mỗi người tu luyện khi sử dụng đều có những lĩnh ngộ và hiệu quả khác nhau.”
Ông ta muốn tự mình thi triển Băng Tâm kiếm quyết cho nàng xem?
Ánh mắt Trình Tuyết Ý sáng lên, vội vàng nói: “Thì ra là vậy? Trước kia ta thấy đại sư huynh từng dùng một lần khi đối phó yêu thú, ta ghi nhớ trong lòng, luôn cảm thấy có gì đó khác biệt, thì ra là do lĩnh ngộ khác nhau?”
Nếu giải thích như vậy, cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận việc nàng dùng kiếm quyết để khống chế Bạch Trạch Đồ.
Dù sao nàng cũng là thiên tài kiếm đạo.
Lục Bỉnh Linh trực tiếp bỏ qua lời nàng nói, không có chút ý tứ nào muốn truy cứu chuyện này.
Ông ngự kiếm trên không, dùng kiếm pháp của mình để trả lời câu hỏi của Trình Tuyết Ý.
Quả thực là lĩnh ngộ khác nhau.
Nếu nói Băng Tâm kiếm quyết của Thẩm Nam Âm thể hiện ra là bao la rộng lớn, trong sáng như trăng, tự do tự tại như gió.
Vậy thì Băng Tâm kiếm quyết của Lục Bỉnh Linh chính là kinh hãi, sát phạt và lạnh lùng.
Nhiều năm qua, tu vi của ông tăng lên, nhưng kiếm quyết vẫn dừng lại ở tầng thứ chín, trước sau không thể đột phá tầng thứ mười, thậm chí còn không bằng đệ tử Thẩm Nam Âm.
Hôm nay diễn luyện kiếm pháp trước mặt Trình Tuyết Ý, ngoài miệng nói là muốn dạy nàng, nhưng tốc độ lại cực nhanh, trong nháy mắt đã thu kiếm dừng lại.
“Chung Tích Ảnh đưa cho ngươi thủ lệnh của Tàng Kiếm Các.”
Ông lơ lửng trên không, cúi đầu nói: “Ngươi đã được Thần Nguyện chỉ điểm, vậy hãy đi lấy kiếm của nàng, xem kiếm của nàng có nhận ngươi hay không.”
Ông ta đáp xuống từ trên không, vạt áo nhẹ nhàng dừng lại trước mặt nàng, nói nhỏ: “Nhìn rõ chưa?”
Đây là hỏi về kiếm pháp.
Ông tưởng nàng sẽ lắc đầu, nhưng nàng lại gật đầu.
“Nhìn rõ rồi.”
Trên gương mặt không chút biểu cảm của Lục Bỉnh Linh bỗng nhiên hiện lên vài phần ý cười.
“Vậy thì thử xem.”
Trình Tuyết Ý không nói thêm gì nữa, nàng rút kiếm ra thi triển chín tầng kiếm quyết.
Không sai một chiêu nào, nhưng lại là sự lĩnh ngộ hoàn toàn khác với ông và Thẩm Nam Âm.
Lục Bỉnh Linh không hề chỉ điểm, không phải không muốn, mà là nàng không cần.
Nếu không phải bị linh căn ràng buộc thì nàng đã vào nội môn toả sáng từ lâu rồi.
Lúc nàng dừng lại, Lục Bỉnh Linh vỗ tay khen ngợi.
“Làm rất tốt.”
Ông khen nàng, giống như khen Thẩm Nam Âm vậy.
Nhưng Trình Tuyết Ý sẽ không cảm kích giống Thẩm Nam Âm.
Nàng biết rõ, sau ngày hôm nay Lục Bỉnh Linh nhất định sẽ đến Hồng Lí tự một chuyến, nơi đó có kết cục mà nàng đã sắp đặt cho ông ta.
Cho dù ông ta không chết ở đó thì cũng sẽ tẩu hỏa nhập ma.
Nghĩ đến đây, nàng mỉm cười từ tận đáy lòng.
Chờ nàng lấy được Bạch Trạch Đồ, cứu sống mẫu thân, nàng sẽ nói tin tốt này cho ông ta.
Ông ta nhất định sẽ rất vui mừng, đúng không?
Trong khách viện của Càn Thiên tông, Thẩm Nam Âm lần lượt kiểm tra tất cả các thủ tọa và đệ tử của các tông môn, thời gian trôi qua, trời càng tối, người còn lại càng ít, mãi đến khi kiểm tra xong tất cả vẫn không có bất kỳ phát hiện nào.
Hoặc là người đánh lén thật sự không phải người của các tiên tông, hoặc là những người này đã che giấu rất kỹ.
Khi Tĩnh Từ Pháp Tông tìm bọn họ đã viết rõ trong thư mời là không thể che giấu ngoại tặc, chờ bọn họ tự thú, xem ra không thể đợi được nữa rồi.
Thẩm Nam Âm nhìn sắc trời, thời gian đã muộn, phải nhanh lên.
Hắn trở lại nơi Chung Tích Ảnh nghỉ ngơi, dùng máu vẽ một trận pháp trên nền đất trống trong khách viện.
Chung Tích Ảnh vội vàng bước ra, nhíu mày nói: “Sư điệt làm gì vậy?”
“Chung sư thúc đừng sợ.” Thẩm Nam Âm nói: “Lần này sư thúc ra ngoài, đều mang theo nam đệ tử.”
“Những kẻ đánh lén ngươi lần trước không phải đều là nam nhân sao? Thiên Cung phần lớn là nữ đệ tử, vốn dĩ không có gì đáng ngờ, bổn tọa đã mang tất cả nam đệ tử đến cho ngươi kiểm tra rồi.” Giọng điệu Chung Tích Ảnh lạnh lùng: “Chẳng lẽ ngươi còn muốn kiểm tra cả nữ đệ tử trong cung của ta? Nam nữ thụ thụ bất thân, ta nghĩ các tông môn khác cũng không muốn cho ngươi xem nữ đệ tử của mình đâu?”