historybs.com - Đọc truyện online

Chương 119: Chương 119

Chương 119:

Đối mặt với sự nghi ngờ hợp lý, thái độ của Thẩm Nam Âm không thể chê trách.

Hắn giải thích: “Nơi này nguy hiểm, ta quay lại xem mấy người kia có rời đi an toàn không.”

Hoá ra là vậy.

Bọn họ bừng tỉnh hiểu ra, trên mặt lộ vẻ hổ thẹn.

“Vậy đại sư huynh mau quay lại nhé.”

Đệ tử Càn Thiên Tông đáp lại hắn rồi dẫn người đi trước.

A Thanh đi theo đội ngũ, nhiều lần quay đầu lại, nhưng Thẩm Nam Âm chỉ gật đầu với nàng.

A Thanh không còn cách nào khác, đành phải đi theo mọi người.

Có chuyện vừa rồi, mọi người đều biết thái độ của Thẩm Nam Âm, nhất thời không dám làm gì A Thanh nữa.

Thẩm Nam Âm cũng không dây dưa, bọn họ vừa đi, hắn lập tức quay lại cửa giới, chỉ trong chốc lát đã không tìm thấy bóng dáng của mấy tên đệ tử bị bỏ lại kia.

Nếu bọn họ tự rời đi thì không sao, chỉ sợ là đã xảy ra chuyện.

Thẩm Nam Âm kiểm tra dấu vết xung quanh, hắn rất giỏi làm việc này, chỉ cần một chút dấu vết để lại là có thể suy đoán chuyện gì đã xảy ra ở đây.

Bọn họ không phải tự rời đi, mà là bị người ta cưỡng ép mang đi.

Nghĩ đến bóng dáng quen thuộc mà mình vừa nhìn thấy, Thẩm Nam Âm nắm chặt kiếm trong tay, nghiêng đầu nói: “Ra đây.”

Trong rừng vô cùng yên tĩnh, không có chút động tĩnh nào.

Thẩm Nam Âm kiên nhẫn chờ một lát, rút kiếm ra, nói lại lần nữa: “Trình Tuyết Ý, ra đây.”

Cơn gió nhẹ thoảng qua, cuốn theo vài chiếc lá rơi, ánh mắt hắn dừng lại trên những chiếc lá đang bay, rồi hướng về phía người mang theo làn gió nhẹ.

Mấy ngày không gặp, giờ gặp lại, chỉ cảm thấy đối phương đã thay đổi long trời lở đất, khó mà nhận ra.

Thẩm Nam Âm không nói lời nào với nàng, Hồng Trần Kiếm nơi tay, kiếm linh tranh minh, sát khí bừng bừng.

Trình Tuyết Ý nhìn thanh kiếm kia, rồi lại nhìn người cầm kiếm, không biết có nên thở phào vì hắn còn sống hay không.

Trúng một kiếm, lại bị lột mất Bạch Trạch đồ, Ngũ Lôi Oanh Đỉnh, từng đạo chú ấn chồng lên nhau, hắn vậy mà vẫn còn sống.

Mệnh thật lớn.

Trình Tuyết Ý đang định mở miệng, thì nghe hắn gằn từng chữ: “Mấy người kia bị đưa đi đâu?”

Nàng theo bản năng chỉ về một hướng, sau đó ngẩn người nói: “Huynh không nghĩ là ta giết bọn họ sao?”

Thẩm Nam Âm không nói một lời mà xoay người định rời đi, thái độ xem nàng như không tồn tại khiến Trình Tuyết Ý không cam lòng.

Nàng phi thân chắn trước mặt hắn, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt gầy gò kia, hỏi: “Huynh đi đâu? Kẻ xấu lớn nhất đang đứng ngay trước mặt huynh, huynh không bắt ta mà lại muốn đi?”

“Mấy tên đệ tử ngoại tông kia bất kính với huynh, huynh còn quản bọn họ làm gì.” Trình Tuyết Ý chỉ vào mình: “Không bằng đến đối phó với ta. Ta là kẻ thù chung của tu giới hiện giờ, dù sao Bạch Trạch đồ, Trấn Yêu Tháp và tiên lao của Càn Thiên Tông đều bị ta phá hủy.”

Hay nói thẳng ra là ——

“Đại sư huynh, ta lừa huynh, còn suýt giết huynh, huynh không gặp ta thì thôi, giờ gặp rồi nhưng không muốn giết ta sao?”

Trình Tuyết Ý tiến lên vài bước, mũi kiếm Hồng Trần Kiếm gần như chạm vào ngực nàng.

Thẩm Nam Âm bình tĩnh nhìn nàng: “Ta trọng thương chưa lành, không phải đối thủ của muội, nếu liều mạng giao thủ sẽ mất nhiều hơn được, không bằng cứu thêm vài người.”

“…” Vậy sao.

Khi nghe lời giải thích, Trình Tuyết Ý không biết nên vui hay nên buồn.

Nàng luôn thích những người thức thời, nhưng người này lại là Thẩm Nam Âm, đối mặt với hắn, trong lòng nàng lại cảm thấy lẫn lộn.

“Vậy… nếu ta không cho huynh đi cứu người thì sao?”

Trình Tuyết Ý nhìn chăm chú vào mặt hắn: “Lỡ như những người đó bị thuộc hạ của ta bắt đi thì sao?”

Nàng đưa ra giả thiết bất lợi cho mình, Thẩm Nam Âm nghe xong, lại không có bất kỳ ý định đáp lại.

Hắn mấy lần muốn rời đi, thái độ vội vàng muốn tách khỏi nàng khiến nàng khó mà không ngăn cản hắn.

Thẩm Nam Âm hết cách, chỉ đành phải ra tay với nàng.

Hắn quả thật bị thương rất nặng, ngay cả cầm kiếm cũng có chút khó khăn.

Người này từng giao đấu kịch liệt với nàng, khó phân thắng bại, nhưng lại nương tay vào thời khắc mấu chốt, để nàng bình an rời đi.

Trình Tuyết Ý tay không đỡ kiếm, máu tươi chảy ra từ lòng bàn tay, nàng nhíu mày vì đau, thấy sắc mặt Thẩm Nam Âm cuối cùng cũng thay đổi.

Đưa ra nhiều giả thiết, còn hỏi nhiều câu hỏi, kỳ thật nàng đã sớm biết đáp án.

Hắn biết nàng ở đây, lại vòng vo trở về cứu người, thấy mấy người kia mất tích cũng không hiểu lầm là nàng làm, chỉ hỏi bọn họ bị đưa đi đâu.

Đủ để thấy hắn không hiểu lầm nàng ra tay với Trấn Yêu Tháp và Tiên Lao.

Môi nàng khô khốc, lòng bàn tay rất đau, trước mắt tối sầm lại, Thẩm Nam Âm đã thu kiếm vào vỏ, nắm chặt cổ tay nàng.

Lần gặp lại này, hắn dường như thật sự không có lời nào muốn nói với nàng, cho dù có tiếp xúc cơ thể cũng chỉ là lướt qua, không chĩa kiếm về phía đối phương dương như đã là kết quả tốt nhất của bọn họ.

Trình Tuyết Ý thấy hắn mở lòng bàn tay nàng ra, theo bản năng muốn cầm máu vết thương cho nàng, nhưng lại đột nhiên dừng lại.

Thẩm Nam Âm buông tay nàng ra, dứt khoát xoay người rời đi.

Trình Tuyết Ý chạy vài bước, ôm lấy eo hắn từ phía sau.

Nàng ôm chặt, vùi mặt vào quần áo của hắn, lẩm bẩm nói: “Ta nhớ huynh.”

Cả người Thẩm Nam Âm chấn động, tay chân tê dại, vai cổ cứng đờ.

Hắn cố gắng giữ bình tĩnh, lý trí không ngừng suy nghĩ lý do khiến Trình Tuyết Ý làm như vậy.

Hắn nghe thấy mình như cười thành tiếng, thấp giọng nói: “Nhớ ta?”

Giọng nói tự giễu và chua xót đến mức ngay cả chính hắn cũng không thể nghe nổi.

Hắn dùng sức gỡ tay nàng ra, quay lưng giữ khoảng cách nhất định với nàng nói: “Nếu muội đang băn khoăn trận pháp lấy từ Thanh Hư Các có thể dùng được hay không, vậy ta có thể nói cho muội biết, trận pháp đều là thật.”

“Sư tôn đã biết muội muốn dùng Bạch Trạch đồ làm gì, người cố ý giao trận pháp cho muội, chính là đồng ý để muội dùng nó hồi sinh mẫu thân.”

Đồng tử Trình Tuyết Ý co rút lại, nhíu mày nhìn bóng lưng hắn.

“Vì vậy, muội không cần lãng phí thời gian với ta nữa, ta không còn thứ gì để cho muội nữa rồi.”

Không còn gì có thể cho nàng, nói cách khác, không còn gì có thể để nàng lợi dụng.

“Hiện giờ ta không còn địa vị gì ở Càn Thiên Tông, cũng không có đặc quyền. Trấn Yêu Tháp bị hủy, Tiên Lao bị hủy, tông môn rối ren. Ta biết chuyện này không phải do muội làm, cũng không muốn tranh đấu sinh tử với muội. Ta chỉ muốn rời khỏi đây an toàn, đi làm những việc quan trọng hơn.”

Nói đến đây, Thẩm Nam Âm cuối cùng cũng xoay người lại, ánh mắt lạnh nhạt thờ ơ nhìn nàng, không còn chút tình cảm nào như trước.

“Nếu muội nhất quyết không buông tha cho ta, vậy ta chỉ có thể liều mạng chiến đấu với muội, tranh một con đường sống.”

Giọng Trình Tuyết Ý khàn khàn.

Nàng khẽ mở miệng rất muốn hỏi hắn, có phải hắn cảm thấy nàng nhất định sẽ ra tay với hắn không, tại sao cứ phải nói những lời sinh tử?

Nhưng nàng không hỏi ra được, bởi vì nàng biết, khi bọn họ gặp lại vốn nên như vậy.

Trình Tuyết Ý cảm thấy bản thân thật ác độc, càng nhìn thấy dáng vẻ lạnh nhạt cự tuyệt của hắn, nàng càng muốn khiến hắn rối loạn, thỏa hiệp.

Nàng bước lên vài bước, vung tay lên, tiếng chuông bạc vang lên, Thẩm Nam Âm vẫn đứng đó, không hề có chút dao động nào.

Linh âm dường như hoàn toàn vô dụng, không còn thấy cảnh tượng hắn rung động mỗi khi nghe tiếng chuông như trước kia.

Cảm giác thất bại ập đến, Trình Tuyết Ý cố gắng hung dữ nói: “Vậy thì xem huynh có bản lĩnh giành được con đường sống hay không.”

Nàng muốn đánh nhau.

Thẩm Nam Âm lặng lẽ nhìn nàng một lúc, nàng dường như đã thay đổi rất nhiều, nhưng lại dường như không hề thay đổi, vẫn là dáng vẻ như xưa.

Hắn không phân biệt được mình đang ở đâu, trước mắt là ai, nhưng hắn biết mình nên làm gì.

Một khi đã có khoảng cách giữa người với người, cho dù đối phương có buông bỏ, cũng rất khó quay lại như trước.

Huống chi bọn họ đều chưa từng nói rõ ràng về việc buông bỏ quá khứ.

Thẩm Nam Âm lại rút kiếm ra, vẻ bình tĩnh tự chủ muốn phân thắng bại với nàng khiến Trình Tuyết Ý đau nhói.

Nàng nghĩ rằng mình sẽ không quan tâm, sau đó phát hiện bản thân không thể không quan tâm.

Người trước kia luôn chiều chuộng mình đột nhiên thay đổi, bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy mất cân bằng.

Người khác có thể nhẫn nhịn, nhưng nàng thì không.

Nàng không còn là sư muội nằm vùng ở Càn Thiên Tông nữa, nàng là chính mình, có thể thoải mái biểu đạt bất kỳ cảm xúc nào.

“Huynh thật sự muốn động thủ với ta?” Nàng tiến lên một bước, vẫn chưa rút kiếm, mắt đỏ hoe nhìn hắn chằm chằm: “Thật sự không sợ chết dưới kiếm của ta?”

“Biết đâu huynh chịu thua ta, ta sẽ đổi ý thì sao?”

Nàng nhìn chăm chú vào mắt hắn, không bỏ sót bất kỳ thay đổi nào trong biểu cảm của đối phương.

Thẩm Nam Âm vẫn không chút thay đổi: “Muội muốn ta chịu thua như thế nào.”

“…” Trình Tuyết Ý bị cảm xúc tiêu cực bao phủ, môi mấp máy, khóe miệng nở nụ cười khó hiểu, không rõ là đang chế giễu người khác hay tự giễu bản thân.

“Chuyện cầu xin người khác, huynh hẳn cũng không lạ lẫm gì.”

Hắn từng cầu xin Lục Bỉnh Linh rất nhiều lần vì chuyện của nàng, quả thật không xa lạ gì với việc này.

Nhưng Trình Tuyết Ý nói ra, chẳng khác nào vạch trần vết sẹo của hắn.

Nàng cắn môi, vẫn chú ý đến phản ứng của hắn, cuối cùng cũng thấy hắn khựng lại, kiếm rút ra được một nửa lại từ từ tra lại vào vỏ.

Hắn nhìn lại, ánh mắt rất bình tĩnh.

“Muốn ta cầu xin muội như thế nào.”

Ngay cả khi hỏi câu này cũng không thấy chút gợn sóng nào trong mắt hắn.

Đáy lòng Trình Tuyết Ý lại một lần nữa bị thất vọng lấp đầy.

Nàng chỉ không chịu nổi dáng vẻ này của hắn, chứ không phải thật sự muốn hắn cầu xin nàng. 

 

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

Bích Đào Ở Nhà Bên - Quy Hưu Hồ Quân
Bích Đào Ở Nhà Bên - Quy Hưu Hồ Quân
Ta muốn cùng phu quân hòa ly. Hiện giờ hắn đã đỗ Thám hoa, đâu còn nhớ đến người vợ tào khang. Hắn muốn cưới công chúa, nạp tiểu thư, thành phò mã, làm rể quý, sao có…
Gian Tế
Gian Tế
Ta tặng cho thanh mai trúc mã một cây trâm. Sau đó, phu quân của ta liền tìm tới cửa. “Nghe nói chàng đánh cho công tử nhà họ Tần khóc lóc om sòm?”
Khom Lưng
Khom Lưng
Truyện Khom Lưng – Bồng Lai Khách có bối cảnh cuối thời Đông Hán, khi quân phiệt các nơi nổi dậy mạnh mẽ hỗn chiến tranh giành bờ cõi, bành trướng thế lực. Nam chính là Quân Hầu…
Đế Thai Kiều
Đế Thai Kiều
Ngu Ấu Ninh là một tiểu quỷ nhát gan danh xứng với thực, đã lang thang ở nhân gian hàng chục năm. Nàng biết rằng trong mỗi người, ai cũng có tâm sợ yêu ma, có lòng tôn…
Duyên Tận Kiếp Này
Duyên Tận Kiếp Này
Độc đã ngấm vào tận xương tủy, vậy mà ngày ngày vẫn phải hầu Hoàng thượng tuyển tú. Ta nhìn những giai nhân da trắng nõn nà, chân dài eo thon, chỉ âm thầm dặn Ngự Thiện Phòng…
Nhân Vật Phản Diện Tôi Nuôi Đều Ngoẻo
Nhân Vật Phản Diện Tôi Nuôi Đều Ngoẻo
Trong truyện, qua các thế giới khác nhau, nhân vật nam chính dùng tình cảm cố chấp của mình dần dần lay động được trái tim nữ chính, chữa lành tổn thương tâm lý cho nữ chính, khiến…

Historybs.com – Đọc truyện online mới nhất: truyện full, truyện hot