historybs.com - Đọc truyện online

Chương 148: Chương 148

Chương 148:

Thẩm Nam Âm nghe vậy, lông mày nhíu lại, Trình Tuyết Ý giơ tay ra hiệu hắn đừng nóng vội.

“Sau khi phụ mẫu gặp chuyện, hễ rảnh rỗi là ta lại nghiên cứu phương pháp mượn mệnh cứu người. Thánh tử không phải bằng lòng hy sinh mình vì Thánh nữ sao? Ta không cần hắn chết, hắn giữ lại căn nguyên là được, hắn và Thánh nữ cùng chung huyết mạch, huyết thống tinh khiết, ta còn cần máu của hắn để tưới tắm cho tương lai của nàng.”

Phó Tiêu Nhiên trợn to mắt, nhìn Trình Tuyết Ý bế Phó Tinh Hoa đến giường trong phòng, không quay đầu lại nói: “Trong vòng một canh giờ, bất kể là ai đến cũng không được cho bọn họ vào.”

Đây là nói với Phó Tiêu Nhiên.

“Ta phải dùng sức mạnh của Ma Linh Châu, sau khi ta dùng xong, đại sư huynh lập tức mang Ma Linh Châu đi, tuyệt đối không được để người khác cướp đi.”

Ma Linh Châu, vật do tà ma chế tạo.

Tà ma dùng vật do tà ma chế tạo để cứu một tu sĩ thuần khiết, nghe thật nực cười.

Nhưng mọi người đều ngầm đồng ý thực hiện.

Thành bại phải thử mới biết được, tà ma hay không tà ma cũng đều là thân phận do tu sĩ quy định.

Nếu năm đó người chiến thắng là phụ thân của Trình Tuyết Ý, thì hôm nay tà ma chính là Càn Thiên Tông.

Tà ma làm việc không kiêng nể, bất cứ chuyện gì cũng theo đuổi đến cực hạn, cái này có tốt có xấu, xấu là nghe có vẻ tà môn, tốt là bọn họ luôn có thể đạt đến một số đỉnh cao mà tu sĩ tu luyện theo khuôn phép không thể đạt tới.

Trình Tuyết Ý ngồi xếp bằng xuống, để Phó Tinh Hoa nằm trên hai đầu gối của mình, dịu dàng nói: “Thánh nữ, ngươi là người tài giỏi, là nữ tử kiệt xuất, ngươi nên được người người tán dương, cung phụng, nghe bọn họ gọi ngươi một tiếng đạo hiệu, chứ không phải là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ.”

“Không thể bỏ cuộc nha ~”

Ma Linh Châu là bảo vật cực kỳ mạnh mẽ, người tạo ra nó chính là phụ thân của Trình Tuyết Ý.

Nhưng đây là lần đầu tiên Trình Tuyết Ý tận mắt nhìn thấy bảo vật này.

Phụ thân nàng rất thích khắc tên mình lên vật mà mình tạo ra, đại diện cho đây là kiệt tác của ông, sau khi Trình Tuyết Ý cầm Ma Linh Châu liền nhìn thấy tên của ông ở một góc.

Dù thời gian đã trôi qua rất lâu, nhưng nét chữ khắc của phụ thân nàng vẫn còn rõ ràng, nàng dùng lòng bàn tay vu.ốt ve, thầm niệm hai chữ này trong lòng.

Linh Phong.

Mẫu thân nói, phụ thân nàng giống như một cơn gió, đến cũng vội, đi cũng vội, không nói đạo lý.

Trước khi thành ma, ông cũng là tu sĩ, nhưng thân phận tu sĩ có rất nhiều hạn chế, để có thể nghiên cứu thứ mình muốn, ông đã đọa tiên thành ma, trở thành Ma tộc.

Ông thành ma cũng không phải uổng phí, không nói đến những vật khác, chỉ riêng Ma Linh Châu này đã có thể sánh ngang với Bạch Trạch Đồ mà Càn Thiên Tông năm đó phải tập hợp sức mạnh của tổ tiên mới chế tạo ra được.

Bạch Trạch Đồ có thể trừ ma cứu người, nghịch thiên mà đi, Ma Linh Châu cũng có thể làm được.

Chỉ là chủ nhân trước sử dụng bảo vật này là kẻ điên, một lòng muốn trở nên mạnh mẽ hơn nên tạo sát nghiệt vô độ, chưa từng khai quật ra những công dụng khác của nó.

Thời gian không đợi người, Trình Tuyết Ý đè nén nỗi nhớ phụ thân trong lòng, một tay nắm viên ngọc trong lòng bàn tay, một tay kết ấn, miệng niệm chú văn dài dòng.

Nàng chỉ mới nhìn thấy ghi chép liên quan trong sách của phụ thân mình, chưa từng thực hành thực tế, cũng không hoàn toàn chắc chắn.

Nhưng dù sao cũng phải thử một lần.

Ma Linh Châu chứa đựng linh lực cuồn cuộn như biển cả vô biên, Trình Tuyết Ý vừa tiếp xúc đã phát hiện ra.

Đây là sức mạnh được hấp thụ từ bên ngoài Vô Dục Thiên Cung trong nhiều năm qua.

Thật khó tưởng tượng nếu sức mạnh này bị hấp thụ hết, Tu chân giới sẽ xuất hiện quái vật như thế nào.

Đến lúc đó, cho dù mẫu thân nàng có trở về, nàng cũng khó có thể đảm bảo mình và mẫu thân đánh bại được đối phương.

Thiên Ma…

Hiện tại nàng gần như có thể kết luận người khởi xướng chính là hắn ta, bởi vì không lâu sau khi nàng ngồi xếp bằng xuống, toàn bộ Thiên Cung bắt đầu rung chuyển, ma khí bá đạo từ bên ngoài xông vào, Thẩm Nam Âm cầm kiếm đứng chắn trước cửa, kiếm ý tạo thành lá chắn chặn ma khí lại.

Ma khí đó quá quen thuộc, lúc phong ấn Phệ Tâm Cốc bị phá vỡ, Trình Tuyết Ý đã tận mắt nhìn thấy Thiên Ma, ma khí lúc này cũng giống như lúc đó.

Nàng nhắm mắt lại, phó thác tất cả cho Thẩm Nam Âm, chuyên tâm niệm chú.

Chữ viết màu máu dần dần hiện ra, chữ viết như có linh trí bò ra từ Ma Linh Châu, dọc theo mu bàn tay, cánh tay của Trình Tuyết Ý rồi lan ra cổ, bao phủ khắp khuôn mặt nàng.

Hình ảnh đó kinh khủng và diễm lệ, Phó Tiêu Nhiên đang hỗ trợ Thẩm Nam Âm nhìn thấy cảnh này, trong lòng tràn đầy lo lắng.

“Trình Tuyết Ý sẽ không sao chứ ——”

“Nàng tự biết chừng mực, sẽ không sao đâu, đừng làm phiền nàng.”

Lời Phó Tiêu Nhiên còn chưa dứt đã bị Thẩm Nam Âm cắt ngang, hắn nhanh chóng quay đầu nhìn Thẩm Nam Âm toàn tâm toàn ý chống lại kẻ địch, hắn đương nhiên biết chuyện của bọn họ, cũng biết hiện tại bọn họ đang ở bên nhau, Phó Tiêu Nhiên hiểu hơn ai khác khả năng kết hợp của bọn họ, nhưng đây lại là lần đầu tiên hắn ý thức sâu sắc được rằng, bọn họ thật sự rất xứng đôi.

Bọn họ tin tưởng đối phương vượt xa người thường.

Bất kể Trình Tuyết Ý làm gì, Thẩm Nam Âm đều toàn tâm toàn ý đối xử tốt với nàng, cho dù nàng đánh cắp Bạch Trạch Đồ, lừa gạt hắn, phản bội hắn cũng sẽ không thay đổi.

Mà Trình Tuyết Ý cũng hoàn toàn phó thác an nguy của mình cho Thẩm Nam Âm, không hề sợ hắn sơ suất hay bất ổn.

Thẩm Nam Âm hắn… mắt nhìn người không những không tệ, mà còn rất tốt, rất tốt.

Phó Tiêu Nhiên đã từng hai lần mắng hắn mắt nhìn người kém, bây giờ tất cả đều ứng nghiệm trên người mình.

Liếc nhìn Trình Tuyết Ý đang bình tĩnh ở trong linh lực màu máu của Ma Linh Châu, trong lòng hắn khẽ động, nhắm mắt quay đầu đi, không dám nhìn nữa.

Tình hình trước mắt bọn họ không mấy lạc quan, như Trình Tuyết Ý dự đoán, vừa mở cửa Vô Dục Điện, Thuỷ ma nhất mạch đã nhận được tin tức, tất cả đều đuổi đến đây.

Đúng vậy, đây nhất định là toàn bộ, số lượng rất đông, đứng đầy trên mặt đất và tầng mây, nếu đây không phải là toàn bộ, vậy thì số lượng đối thủ sẽ đáng sợ đến mức nào?

Thẩm Nam Âm đứng chắn trước cửa, một mình chống lại vô số ma vật, vậy mà thật sự khiến bọn chúng không thể tiến thêm nửa bước.

Phó Tiêu Nhiên để ý đến con ma cầm đầu Ma tộc, hắn mặc áo choàng đen, cưỡi phi mã màu đen, trong tay cầm một cây roi bạc.

“Thiên Ma!”

Ngày phong ấn Phệ Tâm Cốc bị phá vỡ, hắn cũng có mặt ở đó, nhìn thấy cảnh tượng Thiên Ma xuất quan, tuy bị Trình Tuyết Ý đuổi về, nhưng không lâu sau vẫn ra ngoài.

Một khi phong ấn xuất hiện vết nứt, nếu không được sửa chữa hoàn toàn thì không thể ngăn cản Thiên Ma có thực lực cường đại.

“Kẻ vẫn luôn giở trò quỷ ở phía sau quả nhiên là ngươi.”

Phó Tiêu Nhiên bước lên phía trước, nói với Thẩm Nam Âm: “Chân Võ đạo quân, ta đã bái nhập Thiên Cung chưa được bao lâu, không hiểu biết nơi này bằng ngươi, ta sẽ đi xung phong trước, nếu ta không địch lại, ngươi hãy ra tay kết thúc, như vậy sẽ an toàn hơn.”

Để Thẩm Nam Âm kết thúc sẽ chắc chắn hơn là Phó Tiêu Nhiên.

Thẩm Nam Âm suy nghĩ một chút, lùi lại một bước nói: “Tự lượng sức mình.”

Không cần hắn nói, Phó Tiêu Nhiên cũng sẽ tự bảo vệ mình, bị thương thì được, nhưng tuyệt đối không được chết, bởi vì muội muội còn đang đợi hắn chăm sóc.

Thiên Ma hơi nghiêng đầu, dưới mũ choàng lộ ra nửa khuôn mặt tinh xảo, Thẩm Nam Âm nhìn từ xa, luôn cảm thấy rất quen thuộc.

“Ma quân đâu?”

Thiên Ma lên tiếng từ xa: “Bảo nàng ra gặp ta.”

Sao Phó Tiêu Nhiên có thể để ý đến lời hắn nói?

Hắn rút Đồng Tâm kiếm ra, đứng thẳng trước Vô Dục Điện, tới một tên giết một tên, tới hai tên giết một đôi.

Thiên Ma hơi nhếch môi, thản nhiên phun ra một câu “Không biết tự lượng sức mình”, sau đó dưới ánh mắt chăm chú của Phó Tiêu Nhiên, vung roi lên.

Điều này hơi khác so với tưởng tượng.

Cả Phó Tiêu Nhiên và Thẩm Nam Âm đều cho rằng Thiên Ma chỉ ra tay vào thời khắc mấu chốt nhất.

Không ngờ hắn mang theo nhiều người đến, nhưng lại không cần ai cả, trực tiếp tự mình ra tay.

Thiên Ma mặc áo choàng đen thêu bạc, cưỡi phi mã chậm rãi tiến đến gần, Phó Tiêu Nhiên cầm kiếm nghênh chiến, thanh kiếm trong tay hắn cũng là tiên kiếm nổi tiếng trong Tu chân giới, đáng tiếc, trong khoảnh khắc chạm vào cây roi kia, Đồng Tâm kiếm đã vỡ tan, không còn gì cả.

Phó Tiêu Nhiên không hề kinh ngạc hay do dự, bọn họ chưa từng giao thủ với Thiên Ma, cũng không rõ giới hạn của ma đầu này, tất cả thủ đoạn sử dụng trong chiến đấu đều là thăm dò và thử nghiệm, hắn không mong mình có thể đánh lui đối phương, chỉ mong mình có thể thử trước, để Thẩm Nam Âm nhìn ra điểm yếu và điểm mạnh của Thiên Ma, sau này khi đối địch sẽ nắm chắc hơn một chút.

Không có kiếm cũng không sao, Phó Tiêu Nhiên không phải kiếm tu, chỉ là quen dùng loại pháp khí này mà thôi.

Kiếm bị hủy, hắn vận chuyển thánh quang, thánh quang là thứ uy hiếp mạnh mẽ nhất đối với Ma tộc, thánh quang mạnh nhất gần như có thể đạt đến hiệu quả tương tự như Bạch Trạch Đồ, khiến Ma tộc tránh xa, thậm chí tiêu diệt bọn chúng.

Thánh quang xuất hiện, Ma tộc xung quanh quả nhiên lùi lại một chút, Thiên Ma khẽ cười, dường như cảm thấy mọi chuyện rất thú vị, thân ảnh hắn biến mất trong ánh sáng vàng, Thẩm Nam Âm phải tập trung phân biệt mới có thể xác định hắn đang làm gì trong ánh sáng vàng. 

 

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

Nhân Vật Phản Diện Tôi Nuôi Đều Ngoẻo
Nhân Vật Phản Diện Tôi Nuôi Đều Ngoẻo
Trong truyện, qua các thế giới khác nhau, nhân vật nam chính dùng tình cảm cố chấp của mình dần dần lay động được trái tim nữ chính, chữa lành tổn thương tâm lý cho nữ chính, khiến…
Bích Đào Ở Nhà Bên - Quy Hưu Hồ Quân
Bích Đào Ở Nhà Bên - Quy Hưu Hồ Quân
Ta muốn cùng phu quân hòa ly. Hiện giờ hắn đã đỗ Thám hoa, đâu còn nhớ đến người vợ tào khang. Hắn muốn cưới công chúa, nạp tiểu thư, thành phò mã, làm rể quý, sao có…
Đế Thai Kiều
Đế Thai Kiều
Ngu Ấu Ninh là một tiểu quỷ nhát gan danh xứng với thực, đã lang thang ở nhân gian hàng chục năm. Nàng biết rằng trong mỗi người, ai cũng có tâm sợ yêu ma, có lòng tôn…
Duyên Tận Kiếp Này
Duyên Tận Kiếp Này
Độc đã ngấm vào tận xương tủy, vậy mà ngày ngày vẫn phải hầu Hoàng thượng tuyển tú. Ta nhìn những giai nhân da trắng nõn nà, chân dài eo thon, chỉ âm thầm dặn Ngự Thiện Phòng…
Khom Lưng
Khom Lưng
Truyện Khom Lưng – Bồng Lai Khách có bối cảnh cuối thời Đông Hán, khi quân phiệt các nơi nổi dậy mạnh mẽ hỗn chiến tranh giành bờ cõi, bành trướng thế lực. Nam chính là Quân Hầu…
Gian Tế
Gian Tế
Ta tặng cho thanh mai trúc mã một cây trâm. Sau đó, phu quân của ta liền tìm tới cửa. “Nghe nói chàng đánh cho công tử nhà họ Tần khóc lóc om sòm?”

Historybs.com – Đọc truyện online mới nhất: truyện full, truyện hot