historybs.com - Đọc truyện online

Chương 156: Chương 156

Chương 156:

Dù sao cũng sắp chết rồi, chi bằng chết một cách gây chú ý, có lẽ có thể đổi lấy cái nhìn cuối cùng kia.

Nhưng không có.

Ngay cả một câu cũng không.

Không trách tội, cũng không tha thứ, ông trở thành người thật sự không liên quan, với Lục Thần Nguyện mà nói, Lục Bỉnh Linh không được yêu, cũng không bị hận.

Sinh tử của ông không liên quan gì đến bà, điều bà quan tâm chỉ có nữ nhi, đạo pháp của nàng, và…

Tên tà ma kia.

Lục Bỉnh Linh tắt thở tại chỗ, đáy mắt toàn là day dứt và tương tư.

Thẩm Nam Âm nhìn hai mắt ông chết không nhắm mắt liền chậm rãi giơ tay khép hai mắt lại cho sư tôn.

“Xem ra ta thật sự đã nhìn lầm ngươi.” Chung Tích Ảnh xem xong màn này, thất thần nói: “Ông ta đã như vậy rồi, ngươi cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái, ngươi thật sự không yêu ông ta, cũng không quan tâm đến ông ta…”

“Nhưng mà.” Chung Tích Ảnh hoàn hồn, mỉm cười nói: “Điều này cũng không thay đổi được sự thật là các ngươi nhất định sẽ thua hôm nay. Ngươi hoàn toàn không phụ sự kỳ vọng của ta, ta rất vui, vậy thì sẽ giữ lại cho nữ nhi ngươi được toàn thây.”

Bà ta không có ý định ra tay với một hồn phách yếu ớt, trực tiếp chuyển mũi nhọn sang Trình Tuyết Ý.

“Ngươi hãy cố gắng nuôi dưỡng hồn phách của mình, đợi đến khi thật sự sống lại, khôi phục đến trạng thái đỉnh phong, hãy đến đánh với ta một trận, báo thù cho nữ nhi của mình.” Chung Tích Ảnh thản nhiên nói: “Nhưng ngàn vạn lần đừng chết nữa, nếu ngươi chết thì nữ nhi ngươi cũng không sống được, vậy thì sau này ai sẽ báo thù cho nàng?”

Trình Tuyết Ý bước lên phía trước một bước, hồn phách của mẫu thân lập tức trở lại bên cạnh, sóng vai cùng nàng.

Không đợi nàng mở miệng, hồn phách đã nói trước: “Nàng sẽ không thua.”

Trong lòng Trình Tuyết Ý nóng như lửa đốt, còn có chút chột dạ không dám nhìn mẫu thân.

Chung Tích Ảnh nói: “Ngươi rất tin tưởng nàng. Cũng đúng, nàng có Ma Linh Châu, chỉ cần hấp thu linh lực tích tụ bên trong đương nhiên có khả năng chiến thắng ta, nhưng mà ——”

Bà ta gằn từng chữ: “Có cần ta nhắc nhở các ngươi không? Ma Linh Châu sở dĩ được gọi là Ma Linh Châu, chính là bởi vì nó bắt nguồn từ Ma tộc, dùng quá nhiều linh lực bên trong sẽ không có kết cục tốt đẹp gì. Bộ dạng mất kiểm soát, cuồng vọng và điên cuồng khi Thủy Ma bị nhốt, nữ nhi ngươi chưa thấy, nhưng ngươi chắc hẳn đã thấy rồi chứ?”

Sau khi Thủy Ma có được Ma Linh Châu, hắn đã gây hại cho chúng sinh, sinh linh lầm than, quả thực là giết người như ngóe.

Hắn không ngừng dùng Ma Linh Châu để tích tụ sức mạnh, đánh mất lý trí.

Lục Thần Nguyện đương nhiên nhớ rõ hình dạng điên cuồng của hắn, nếu Trình Tuyết Ý biến thành bộ dạng đó, với tư cách là đấng sinh thành, chắc chắn bà không thể nào chấp nhận được.

Nhưng bà không hề lo lắng.

Hồn phách dựa vào phía sau, đẩy Trình Tuyết Ý ra ngoài.

“Chước Chước.” Bà dịu dàng nói: “Bảo bối ngoan, con có thể làm được, ta sẽ cùng con.”

Hồn phách như lửa bám vào trên Vô Niệm Tiền Trần.

Hai người hợp nhất, thân thể Trình Tuyết Ý không còn lạnh lẽo nữa, hơi ấm từ tận đáy lòng dâng lên.

“Chúng ta đã lâu rồi không cùng nhau chiến đấu, chuyện con lén lấy đồ của Bạch Trạch Đồ, đợi lát nữa ta sẽ tính sổ với con sau, trước tiên cứ đánh đã!”

Trình Tuyết Ý nghe nửa câu trước còn nhiệt huyết sôi trào, sau khi nghe được nửa câu sau thì nụ cười lập tức sụp đổ.

Hả?

Quả nhiên vẫn muốn tính sổ sao…

Thôi vậy

“Cũng được.”

Chung Tích Ảnh không có ý định chạy trốn, bà ta ném Vô Niệm Tiền Trần bản mô phỏng trong tay, gọi ra bản mạng kiếm chân chính của mình, nhìn chằm chằm mẫu tử Trình Tuyết Ý nói: “Ta cũng đã chờ mong trận chiến này từ lâu rồi.”

“Ta rất muốn biết, giữa ngươi và ta, rốt cuộc ai mạnh hơn.”

“Nữ nhi ngươi được ngươi truyền thụ mấy phần? Hai người các ngươi, một người là vãn bối, một người là tàn hồn, liên thủ thì có thể làm được gì?”

Chung Tích Ảnh nghiêm túc nói: “Năm xưa ta ngưỡng mộ thành tựu của ngươi, tôn sùng ngươi, noi theo bước chân của ngươi. Nhưng ngươi lại chết thảm vì bị người ta lừa gạt, khiến ta một lần nữa thất vọng về ngươi.”

“Mấy năm nay ta đã dày công mưu tính, đùa bỡn mọi người trong lòng bàn tay, đủ thấy ta đã vượt qua ngươi.”

“Lần này, hai người các ngươi đừng làm ta thất vọng nữa.”

Trận chiến sinh tử cận kề, Thanh Hư Các hiển nhiên không thích hợp cho trận đại chiến này, Trình Tuyết Ý và Chung Tích Ảnh ngầm hiểu ý phi thân rời đi.

Thẩm Nam Âm nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, quay đầu nói với Ngọc Bất Nhiễm: “Đưa sư tôn về tẩm điện.”

Ngọc Bất Nhiễm ngẩn ngơ ngồi tại chỗ, tinh thần hoảng hốt, nước mắt lưng tròng.

Vừa nghe thấy đại sư huynh nói chuyện, hắn vội vàng dùng tay áo lau mặt, giả vờ như mình không hề khóc, cứng nhắc nói: “Ta đưa sư tôn, ngươi đi theo xem tình hình của các nàng như thế nào, đừng để Chung Tích Ảnh thắng nữa.”

Thẩm Nam Âm không nói gì, nhưng cũng không đi, hắn khom lưng cùng Ngọc Bất Nhiễm nâng sư tôn lên mũi kiếm Vô Thương, thanh bản mạng kiếm nhiễm máu tươi của chủ nhân dần dần mất đi ánh sáng.

Kiếm của tiền bối đều như vậy, sau khi chủ nhân mất sẽ được phong ấn trong Tàng Kiếm Các, đợi nhiều năm sau sẽ có người hữu duyên mang đi.

“Đại sư huynh?”

Ngọc Bất Nhiễm nhìn Thẩm Nam Âm trầm mặc không nói, liền đuổi theo bước chân hắn nói: “Ngươi không nghe thấy ta nói sao? Ngươi không đi à?”

Thẩm Nam Âm không quay đầu lại nói: “Ta muốn đi, cũng nên đi, nhưng mỗi người đều có con đường của mình, đều có chuyện của mình phải đối mặt, ta và nàng cũng vậy.”

Ngọc Bất Nhiễm nhíu mày nhìn bóng dáng hắn, nghe giọng nói bình tĩnh của hắn dần trở nên lạnh lùng: “Nàng muốn đánh một trận thật sảng khoái, còn ta muốn hoàn thành lời sư tôn dặn dò, nhặt xác cho ông.”

Ngọc Bất Nhiễm đột nhiên nghĩ đến một chuyện, mặc dù cuối cùng sư tôn xem như tự sát, nhưng việc ông đi đến bước đường này không thể tách rời khỏi mẫu tử Trình Tuyết Ý.

Hắn không biết chuyện cũ năm xưa, nhưng với tư cách là đệ tử của sư tôn, được sư tôn dạy dỗ, dù bất kể có ân oán gì thì hắn đều nên đứng về phía sư tôn.

Đại sư huynh cũng vậy, phải không?

Cuối cùng sư tôn thậm chí còn truyền vị trí tông chủ cho đại sư huynh.

Nếu nói sư tôn là một sư phụ, có lẽ hơi thiệt thòi cho Ngọc Bất Nhiễm, nhưng đối với Thẩm Nam Âm thì không hề.

Với tính tình của đại sư huynh, chắc chắn sẽ không thật sự trách Trình Tuyết Ý, nhưng vẫn rất đau lòng.

Bản thân Ngọc Bất Nhiễm đã đủ đau lòng rồi, đại sư huynh có tình cảm sâu đậm với sư tôn hơn hắn, chắc chắn sẽ càng đau khổ hơn.

Hắn ngậm miệng không nói, không nhắc đến chuyện này nữa mà để đại sư huynh rời đi nữa.

Hai người một trước một sau rời khỏi Thanh Hư Các, nơi này đã bị đánh đến sụp đổ hoang tàn, không thích hợp để đặt thi thể của sư tôn.

Là đại năng Độ Kiếp kỳ, sau khi tự sát, thi thể không giữ được bao lâu mà hóa thành bụi mù, tiêu tán trong không trung, chỉ để lại một vật kỷ niệm.

Hoặc là xương cốt, hoặc là xá lợi.

Bọn họ cần phải tìm một nơi yên tĩnh cho ông trước khi ông biến mất.

“Ngươi ở lại đây xử lý hậu sự.” Thẩm Nam Âm đi về phía trước, để Ngọc Bất Nhiễm ở lại: “Ta tự mình lo liệu cho sư tôn là được rồi.”

Ngọc Bất Nhiễm muốn nói gì đó, nhưng khi đối diện với ánh mắt kiên định của Thẩm Nam Âm, những lời đến bên miệng lại nuốt trở vào.

Sư tôn đã không còn nữa, truyền vị cho đại sư huynh, bây giờ đại sư huynh chính là Tông chủ mới, hắn cũng nên đổi cách xưng hô, gọi là chưởng môn sư huynh.

Thẩm Nam Âm không đợi hắn sửa miệng, vừa nói xong liền mang theo thi thể của Tĩnh Từ Pháp Tông rời khỏi tông môn.

Đúng vậy, rời khỏi tông môn.

Điều này thật kỳ lạ, tại sao lại rời khỏi tông môn?

Nơi an nghỉ của Tĩnh Từ Pháp Tông không phải nên ở Càn Thiên Tông sao?

Nơi này tiêu tốn cả đời tâm huyết của ông, đánh đổi tất cả những gì ông có thể đánh đổi.

Sau khi ông chết, chẳng lẽ không hy vọng được an táng ở Càn Thiên Tông sao?

Thẩm Nam Âm cho rằng sư tôn không muốn.

Lúc còn sống, sư tôn đã cống hiến tất cả cho Càn Thiên Tông, bao gồm cả người ông yêu nhất.

Sau khi chết, chắc chắn ông không muốn bị vây khốn trong tông môn nữa.

Vậy thì ông muốn đi đâu?

Thẩm Nam Âm đặt mình vào vị trí của ông suy nghĩ một chút rồi đưa ông đến Vân An.

Lục gia ở Vân An là quê nhà của Thần Nguyện sư thúc và sư tôn.

Sau khi sư thúc Thần Nguyện hiến tế, Lục gia không còn người kế thừa, sư tôn cũng không có ý định tranh giành bất kỳ lợi ích nào cho gia tộc.

Hơn trăm năm trôi qua, Lục gia đã sa sút, giờ chỉ còn lại tàn tích.

Thẩm Nam Âm che giấu thân hình, không kinh động đến một cọng cây ngọn cỏ, mang theo Lục Bỉnh Linh trở về Lục gia.

Trở về nơi ông và sư muội cùng nhau lớn lên.

Hầu như không cần hắn tìm kiếm, Vô Phương đã tự động mang theo chủ nhân của nó đến nơi quen thuộc nhất.

Nơi đó vẫn còn lưu lại khí tức của chủ nhân, nằm trong một hậu viện hoang vắng của Lục gia.

Lục gia rất lớn, có thể thấy được nơi đây đã từng huy hoàng như thế nào.

Một Lục gia lớn như vậy, nhưng chỉ phân cho Lục Bỉnh Linh một gian phòng lạnh lẽo gần cửa sau phủ đệ.

Thẩm Nam Âm bước vào căn phòng nhỏ đơn độc này, cửa phòng đã lâu không được sửa chữa, phát ra tiếng kẽo kẹt khi mở ra, đồ đạc trong phòng càng đơn giản đến mức tối đa, ngoài một chiếc giường và bàn ghế ra thì không còn gì khác, ngay cả tủ quần áo cũng không có.

Vô Phương đặt thi thể của chủ nhân lên chiếc giường chật hẹp, Lục Bỉnh Linh dáng người cao lớn, nằm thẳng chân trên giường thì chân sẽ bị thò ra ngoài. Người đã chết, không thể co đầu gối lại được, Thẩm Nam Âm bèn dùng ghế kê chân cho ông. 

 

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

Đế Thai Kiều
Đế Thai Kiều
Ngu Ấu Ninh là một tiểu quỷ nhát gan danh xứng với thực, đã lang thang ở nhân gian hàng chục năm. Nàng biết rằng trong mỗi người, ai cũng có tâm sợ yêu ma, có lòng tôn…
Nhân Vật Phản Diện Tôi Nuôi Đều Ngoẻo
Nhân Vật Phản Diện Tôi Nuôi Đều Ngoẻo
Trong truyện, qua các thế giới khác nhau, nhân vật nam chính dùng tình cảm cố chấp của mình dần dần lay động được trái tim nữ chính, chữa lành tổn thương tâm lý cho nữ chính, khiến…
Duyên Tận Kiếp Này
Duyên Tận Kiếp Này
Độc đã ngấm vào tận xương tủy, vậy mà ngày ngày vẫn phải hầu Hoàng thượng tuyển tú. Ta nhìn những giai nhân da trắng nõn nà, chân dài eo thon, chỉ âm thầm dặn Ngự Thiện Phòng…
Khom Lưng
Khom Lưng
Truyện Khom Lưng – Bồng Lai Khách có bối cảnh cuối thời Đông Hán, khi quân phiệt các nơi nổi dậy mạnh mẽ hỗn chiến tranh giành bờ cõi, bành trướng thế lực. Nam chính là Quân Hầu…
Bích Đào Ở Nhà Bên - Quy Hưu Hồ Quân
Bích Đào Ở Nhà Bên - Quy Hưu Hồ Quân
Ta muốn cùng phu quân hòa ly. Hiện giờ hắn đã đỗ Thám hoa, đâu còn nhớ đến người vợ tào khang. Hắn muốn cưới công chúa, nạp tiểu thư, thành phò mã, làm rể quý, sao có…
Gian Tế
Gian Tế
Ta tặng cho thanh mai trúc mã một cây trâm. Sau đó, phu quân của ta liền tìm tới cửa. “Nghe nói chàng đánh cho công tử nhà họ Tần khóc lóc om sòm?”

Historybs.com – Đọc truyện online mới nhất: truyện full, truyện hot