historybs.com - Đọc truyện online

Chương 159: Ngoại truyện

Chương Ngoại Truyện
—-
Bích Thủy Cung, Bồ Thảo Các.

Trình Tuyết Ý đang quỳ gối, nghe Tô trưởng lão “dạy bảo”.

“Có chuyện gì thì cứ nói ra, sao ngươi cứ tự ý hành động một mình, kết quả thế nào?”

Tô trưởng lão nhìn Trình Tuyết Ý, nghiến răng nghiến lợi nói: “Kết quả chẳng phải là hại người hại mình, ai cũng không sống yên ổn sao!”

“Ngươi và ta kết giao, ta đối xử chân thành với ngươi, ngươi cũng đối xử chân thành với ta, vậy thì có gì không thể nói rõ?”

Trút giận một hồi, bà vẫn rất tức giận: “Ngươi cho rằng Bích Thủy Cung của ta không dung nạp được ngươi sao? Hay ngươi thật sự cảm thấy một y tu như ta là kẻ vô dụng, chưa từng phát hiện ra bất kỳ dấu vết nào trên người ngươi?”

Trình Tuyết Ý đột nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt tràn ngập không thể tin được.

Tô trưởng lão càng tức giận hơn: “Trình Tuyết Ý, ngươi thật sự cho rằng ta làm trưởng lão bao nhiêu năm nay là vô ích sao! Cái đuôi cáo của ngươi giấu kỹ lắm nhỉ!”

Bà cúi người, điểm lên trán Trình Tuyết Ý, khiến nàng không ngừng ngửa ra sau.

“Ngay từ khi ngươi luyện hóa Hoả Linh Long Đan, ta đã biết ngươi không tầm thường, sau đó Nam Âm đến chữa thương, ngươi lại một mình chạy đến Tàng Thư Các của ta, ngươi cho rằng ta không biết con đang tìm gì sao?”

Tô trưởng lão đều biết, nhưng bà không nói gì, sau đó cũng không làm gì cả.

Sau khi Trình Tuyết Ý xảy ra chuyện, bà cũng không bỏ đá xuống giếng, còn bảo vệ A Thanh rất tốt.

Trình Tuyết Ý mím môi, cúi đầu áy náy: “Trưởng lão, xin lỗi, là ta có lòng dạ tiểu nhân.”

Nàng không ngại thừa nhận mình là tiểu nhân.

“Ta sinh ra ở Phệ Tâm Cốc, từ nhỏ phụ thân đã dạy ta, ngoài mẫu thân và ông ấy ra, không thể tin tưởng bất kỳ ai, nếu không chết như thế nào cũng không biết.”

Trong những năm tháng ở Phệ Tâm Cốc, nàng cũng dựa vào điều này mà sống sót.

Sau khi ra ngoài, đến Càn Thiên Tông, nàng vẫn không thể thay đổi quan niệm sống, nên đừng nói là Tô trưởng lão, ngay cả Thẩm Nam Âm, nàng cũng phải mất một thời gian mới có thể hoàn toàn tin tưởng.

“Tô trưởng lão.”

Trình Tuyết Ý khàn giọng nói: “Thật xin lỗi.”

Lừa dối tình cảm chân thành của người khác, đúng là nên xin lỗi.

Tô trưởng lão nhìn nàng hồi lâu với vẻ mặt phức tạp mới khó khăn nói: “Cũng không cần như thế. Chân thành đổi lấy chân thành, ngươi cho ta chân thành thì đừng có lừa ta nữa.”

Trình Tuyết Ý khẽ rùng mình, Tô trưởng lão thở dài, vỗ mặt nàng: “Đi thăm A Thanh đi, nàng đợi ngươi lâu lắm rồi.”

Trình Tuyết Ý đứng dậy, thấy Tô trưởng lão né qua một bên, nàn đột nhiên tiến lên ôm chặt bà, Tô trưởng lão sửng sốt, khóe mắt đỏ hoe, thúc giục: “Đừng có làm nũng, được rồi, đừng áp dụng mấy chiêu trò hay dùng với Nam Âm lên người ta, mau đi thăm A Thanh đi!”

Trình Tuyết Ý cười khúc khích: “Ôm trưởng lão và đại sư huynh chắc chắn là cảm giác khác nhau…”

“Còn nói hươu nói vượn! Đi mau!”

Vào phòng trong của Bồ Thảo Các, Trình Tuyết Ý liếc mắt một cái đã thấy A Thanh đang nằm, nàng vẫn chưa khỏi hẳn, hơn nửa ngày đều phải nghỉ ngơi, A Thanh biết nàng sẽ đến nên đợi đến sốt ruột.

“Hù chết ta rồi!” A Thanh nắm tay nàng: “Ta sợ trưởng lão trách ngươi, may mà không sao.”

Nàng vẫn còn lẩm bẩm: “Cũng đúng, trưởng lão thương ngươi như vậy, bà lại là người dịu dàng, sao có thể trách ngươi chứ?”

A Thanh rưng rưng nước mắt, khẽ vu.ốt ve khuôn mặt Trình Tuyết Ý: “Tuyết Ý, ngươi rốt cuộc cũng đã trở lại, ngươi không biết ta lo lắng cho ngươi biết nhường nào đâu, khi ngươi hôn mê, ta luôn muốn đi thăm ngươi, hôm qua mới có sức đi một chuyến, thấy ngươi nằm yên ổn trong tĩnh thất, ta mới thật sự yên tâm.”

Hai thiếu nữ ôm nhau trên giường, một người khóc đến rối tinh rối mù, một người không ngừng an ủi.

“Đừng khóc, đừng khóc nữa, không phải ta đã tỉnh rồi sao, đừng sợ, mọi chuyện đã qua rồi.” Trình Tuyết Ý nhỏ giọng nói: “Ta đã giúp ngươi báo thù rồi, ngươi cũng mau khỏe lại đi, sau này chúng ta không cần phải lo lắng sợ hãi nữa.”

A Thanh nước mắt lưng tròng nói: “Nhưng ta thà rằng ngươi đừng giúp ta báo thù, ta không muốn ngươi mạo hiểm, kẻ đó chỉ cần một chiêu là suýt nữa lấy mạng ta, nếu ngươi đối đầu với hắn, chắc chắn sẽ rất nguy hiểm.”

Nếu Thiên Ma và Trình Tuyết Ý dốc toàn lực đánh một trận thì thắng bại thật sự không phải là tuyệt đối, Trình Tuyết Ý cũng có khả năng thất bại.

Nhưng Thiên Ma với thân phận là Vũ Phù Quang đã định sẵn hắn vĩnh viễn không thể nào thật sự trở thành đối thủ của Trình Tuyết Ý.

Sự việc đến nước này cũng không cần phải giấu diếm nữa, Trình Tuyết Ý và A Thanh ngồi đối diện nhau, kể rõ ràng mọi chuyện từ trước đến nay cho A Thanh nghe.

A Thanh biết được tất cả, càng hiểu rõ sự khó khăn của Tuyết Ý, lúc nàng muốn xin lỗi, A Thanh đã ngăn lại trước.

“Nếu ngươi và ta mà còn phải xin lỗi như với Tô trưởng lão, vậy thì thật sự là coi ta như người ngoài rồi.”

Trong lòng Trình Tuyết Ý vô cùng cảm động, nuốt lại những lời vô ích đó, không nhắc đến nữa.

Hai người trò chuyện đến tận trưa, vì để A Thanh nghỉ ngơi cho tốt nên Trình Tuyết Ý chủ động cáo từ.

Hôm nay, ngoài việc gặp Tô trưởng lão và A Thanh, nàng còn có một việc quan trọng cần làm.

Trình Tuyết Ý từ Bích Thủy Cung trở về Chân Võ Đạo Tràng, đi đến phía sau núi đạo tràng, đợi Thẩm Nam Âm xử lý xong công việc tông môn.

Công việc tông môn bị nàng trì hoãn, cuối cùng cũng phải để nàng kiên nhẫn chờ đợi mới có thể xử lý xong.

Khi hoàng hôn buông xuống, trăng non nhô lên cao, phía sau núi chìm vào yên tĩnh, Trình Tuyết Ý duỗi người, tỉnh dậy sau khi nhập định, nghĩ rằng còn phải đợi thêm một chút nữa nhưng không ngờ Thẩm Nam Âm đã trở về từ lúc nào.

Hắn ngồi xếp bằng đối diện nàng, trong tay là hồn quang quen thuộc.

“Mẫu thân.”

Trình Tuyết Ý đến gần, cảm nhận hồn hỏa nồng đậm của mẫu thân mình, ngước mắt nhìn Thẩm Nam Âm: “Đại sư huynh, hồn hỏa của mẫu thân đã được ôn dưỡng tốt rồi sao?”

“Hôm nay huynh gọi ta đến đây chờ là vì chuyện này sao?”

Thẩm Nam Âm không trả lời, hắn chỉ lấy ra một chiếc hộp gỗ từ giới tử, chiếc hộp gỗ từ nhỏ biến thành lớn, cao bằng một người.

Hắn dùng linh lực mở hộp, Trình Tuyết Ý liền thấy đồ vật bên trong.

Là một con rối được làm từ Phi Lê mộc thượng hạng, thân gỗ trắng như ngọc, tỏa ra ánh sáng lấp lánh dưới bóng đêm.

Trình Tuyết Ý nhận ra điều gì đó, tim đập dữ dội, nàng mấp máy môi, rõ ràng có rất nhiều điều muốn nói nhưng đến lúc này lại có chút lộn xộn, không biết nên mở miệng như thế nào.

Thẩm Nam Âm không cần nàng giúp đỡ, cũng không cần nàng nói gì, tự mình kết trận để kết hợp con rối và hồn hỏa, quá trình này rất dài, bắt đầu từ lúc đêm xuống cho đến khi trời tờ mờ sáng mới kết thúc.

Thẩm Nam Âm hao phí hơn một nửa linh lực, gần như kiệt quệ, nhưng sắc mặt hắn vẫn như thường, không hề biểu hiện ra ngoài.

Bên trong trận pháp, con rối trắng như tuyết chậm rãi đứng dậy, ánh sáng của hồn hỏa dần tan trong màn đêm, trở thành một vầng trăng mới.

Ánh sáng bạc tỏa ra, mắt Trình Tuyết Ý đau nhói, không khỏi nắm lấy tay Thẩm Nam Âm.

“Đại sư huynh.” Nàng cuối cùng cũng có thể nói chuyện, giọng khàn khàn, yếu ớt: “Ta có một thứ muốn tặng huynh.”

Thẩm Nam Âm nhìn nàng kinh ngạc, không ngờ vào lúc này nàng vậy mà còn muốn tặng hắn thứ gì đó.

“Cái gì?” Hắn hỏi một tiếng, ánh mắt nhìn xuống, thấy nàng đưa tay về phía hắn, trên lòng bàn tay trắng nõn đó là một viên ngọc lưu ly đen huyền, ở phía góc của ngọc lưu ly có khắc hai chữ Linh Phong.

Trong toàn bộ giới tu tiên, từ trăm năm trước cho đến bây giờ, hắn chỉ biết một người tên là Linh Phong.

Là Huyết Ma, phụ thân của Trình Tuyết Ý.

Thứ này là…

“Ma Linh Châu?” Hắn nhìn nàng kinh ngạc, khó hiểu hỏi: “Muội có ý gì?”

Trình Tuyết Ý đặt viên ngọc vào tay hắn: “Vì ta mà huynh đã hủy Bạch Trạch Đồ, từng nói sẽ tạo ra một bảo vật mới để thay thế nó, nhưng đến nay huynh vẫn chưa làm, linh lực đều dùng để chế tạo con rối này.”

Cả hai đều biết Phi Lê mộc ngàn năm khó gặp, Thẩm Nam Âm không biết đã bắt đầu thu thập từ khi nào, lại phải tốn bao nhiêu công sức mới tìm được.

“Huynh toàn tâm toàn ý vì ta, ta đương nhiên cũng nên để huynh yên tâm.”

Trình Tuyết Ý nghiêng đầu nói: “Đại sư huynh, kỳ thật huynh lo lắng ta luôn giữ Ma Linh Châu đúng không? Thứ này mê hoặc lòng người, tuy phụ thân ta không dùng, đến khi tên Thủy Ma kia trộm được mới sử dụng, sau đó lại xảy ra chuyện lớn, bây giờ nó ở trong tay ta, cho dù huynh không nói, chắc chắn cũng sẽ lo lắng.”

Thẩm Nam Âm bị nói trúng tim đen, có chút ngỡ ngàng.

Trình Tuyết Ý tiếp tục nói: “Ta vốn không cần thứ này, những kẻ muốn nó đều là kẻ có tâm thuật bất chính. Phụ thân ta tạo ra nó chỉ là để chứng minh mình có năng lực, ông ấy không thua kém Lục Bỉnh Linh, thậm chí không thua kém cả tổ tiên của Càn Thiên Tông, ông ấy có thể tạo ra chí bảo giống như Bạch Trạch Đồ.”

“Ta chỉ có căm hận đối với nó, không có lưu luyến, trên đó dính máu của phụ thân ta.”

“Bây giờ ta giao nó cho huynh.”

Trình Tuyết Ý nghiêm túc nói: “Sau này nó sẽ trở thành trấn tông chi bảo của Càn Thiên Tông, huynh tự mình trông coi, vừa không cần lo lắng ta bị mê hoặc, cũng không cần bận tâm chuyện trả lại Bạch Trạch Đồ nữa, ai nghe cũng sẽ không cảm thấy sắp xếp này không tốt.”

Chuyện tuy vui nhưng sau khi hoàn hồn, Thẩm Nam Âm lại từ chối: “Không được. Đây là đồ của phụ thân muội, ta không thể nhận. Muội không thích nó là thật, nhưng muội cũng không thích Càn Thiên Tông, cũng là thật.”

Thẩm Nam Âm biết rõ Trình Tuyết Ý chán ghét Càn Thiên Tông nên tuyệt đối sẽ không bắt nàng để lại đồ vật của phụ thân mình ở nơi này.

Trình Tuyết Ý chớp chớp mắt nói: “Trước kia ta thật sự không thích Càn Thiên Tông, hận không thể nó sụp đổ.”

Thẩm Nam Âm ngẩn người nhìn nàng.

“Nhưng bây giờ khác rồi.” Trình Tuyết Ý dịu dàng nói: “Bây giờ huynh là Tông chủ Càn Thiên Tông, tất cả mọi thứ ở đây đều nghe theo hiệu lệnh của huynh, vậy thì đặt Ma Linh Châu ở đây, càng giống như đóng dấu của ta.”

“Để cho mọi người biết, huynh là của ta, ai cũng đừng hòng mơ tưởng.”

“Viên ngọc này làm lễ vật đính ước ta gả cho huynh, không còn gì thích hợp hơn!”

Trình Tuyết Ý rạng rỡ, nhìn về phía mẫu thân đã hoàn toàn dung hợp với con rối: “Mẫu thân, người nói có đúng không?”

Dưới ánh trăng bạc có tiên nhân bạch ngọc từ trên trời rơi xuống, nhẹ nhàng, thanh nhã như hoa sen.

Khuôn mặt bà không còn mơ hồ như trong hồn hỏa nữa mà trở nên rõ ràng.

Đó là Lục Thần Nguyện, mẫu thân của Trình Tuyết Ý, từng là Thần Nguyện đạo quân của Càn Thiên Tông.

“Bảo bối nói rất đúng.”

Tiên nhân bạc y bước trên mây đến gần, dịu dàng nói: “Càn Thiên Tông là nhà của ta, điều này chưa bao giờ thay đổi, đặt Ma Linh Châu ở đây, quả thật rất thích hợp.”

Thẩm Nam Âm vội vàng chỉnh lại y phục, đảm bảo mình không có gì không ổn mới cung kính hành lễ với Lục Thần Nguyện.

Trong những ngày ôn dưỡng hồn hỏa, Lục Thần Nguyện đã nhìn rõ cách cư xử của hắn.

Bà rất hiểu chàng trai trẻ trước mắt này, sau khi nhận lễ với vẻ mặt phức tạp, bà nhìn sang nữ nhi đang kích động của mình, dịu dàng nói: “Mắt nhìn của con thật tốt, tốt hơn ta.”

Trong đời này, Lục Thần Nguyện đã yêu hai người, một là sư huynh, hai là Huyết Ma.

Sư huynh…thì không cần nói nữa.

Huyết Ma…tính tình thật sự rất kỳ quặc, chết một cách qua loa, ngay cả cơ hội nói lời từ biệt cũng không có.

Cả hai đều khiến người ta lo lắng.

May mà nữ nhi không đi theo vết xe đổ của bà, vẫn bằng lòng yêu một người, và thật sự đã yêu đúng người.

Lời khen ngợi khiến Trình Tuyết Ý càng thêm kiêu ngạo, nàng suýt nữa đã bay lên trời, bỗng nhiên bị véo tai.

“Nam Âm, ngươi có thể đi nghỉ ngơi rồi.”

Lục Thần Nguyện mỉm cười nhẹ, rõ ràng là vẻ mặt dịu dàng nhưng lại khiến người ta không dám cãi lời.

“Ở đây cứ để hai mẫu tử ta từ từ ‘trò chuyện’.”

Bà nắm tai Trình Tuyết Ý kéo đi, Thẩm Nam Âm đi theo vài bước nhưng lại không dám đi cùng, hắn lo lắng đưa tay ra, nhưng vẫn không thể ngăn cản bước chân của Lục Thần Nguyện.

Từ xa, vẫn có thể nghe thấy tiếng Trình Tuyết Ý cầu xin.

“Á đau đau đau, mẫu thân nhẹ thôi, đau quá!”

“Con còn biết đau, ta còn tưởng con không biết đau chứ, lúc đưa con ra khỏi cốc đã nói gì với con rồi? Không phải đã nghiêm cấm con đi báo thù, càng không cho phép con mạo hiểm để hồi sinh ta sao? Con quên hết rồi đúng không?”

“Mẫu thân! Ta không quên! Sẽ không có lần sau nữa, thật sự rất đau, buông ra mau, ta lớn rồi, sao còn véo tai ta nữa, để đại sư huynh nhìn thấy thì mất mặt lắm!”

“Con còn biết mất mặt, thật sự là đã trưởng thành rồi…”

Tiếng nói càng ngày càng xa, cho đến khi không còn nghe thấy nữa.

Khóe miệng Thẩm Nam Âm hơi nhếch lên, hắn ngẩng đầu nhìn trời, trăng tàn, mặt trời mọc, hôm nay sẽ là một ngày tốt lành.

Sau này, mỗi một ngày đều sẽ là thời tiết tốt như hôm nay. 

 

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước
Quay về trang chủ!
«


Tiểu thuyết cùng thể loại

Gian Tế
Gian Tế
Ta tặng cho thanh mai trúc mã một cây trâm. Sau đó, phu quân của ta liền tìm tới cửa. “Nghe nói chàng đánh cho công tử nhà họ Tần khóc lóc om sòm?”
Bích Đào Ở Nhà Bên - Quy Hưu Hồ Quân
Bích Đào Ở Nhà Bên - Quy Hưu Hồ Quân
Ta muốn cùng phu quân hòa ly. Hiện giờ hắn đã đỗ Thám hoa, đâu còn nhớ đến người vợ tào khang. Hắn muốn cưới công chúa, nạp tiểu thư, thành phò mã, làm rể quý, sao có…
Duyên Tận Kiếp Này
Duyên Tận Kiếp Này
Độc đã ngấm vào tận xương tủy, vậy mà ngày ngày vẫn phải hầu Hoàng thượng tuyển tú. Ta nhìn những giai nhân da trắng nõn nà, chân dài eo thon, chỉ âm thầm dặn Ngự Thiện Phòng…
Nhân Vật Phản Diện Tôi Nuôi Đều Ngoẻo
Nhân Vật Phản Diện Tôi Nuôi Đều Ngoẻo
Trong truyện, qua các thế giới khác nhau, nhân vật nam chính dùng tình cảm cố chấp của mình dần dần lay động được trái tim nữ chính, chữa lành tổn thương tâm lý cho nữ chính, khiến…
Khom Lưng
Khom Lưng
Truyện Khom Lưng – Bồng Lai Khách có bối cảnh cuối thời Đông Hán, khi quân phiệt các nơi nổi dậy mạnh mẽ hỗn chiến tranh giành bờ cõi, bành trướng thế lực. Nam chính là Quân Hầu…
Đế Thai Kiều
Đế Thai Kiều
Ngu Ấu Ninh là một tiểu quỷ nhát gan danh xứng với thực, đã lang thang ở nhân gian hàng chục năm. Nàng biết rằng trong mỗi người, ai cũng có tâm sợ yêu ma, có lòng tôn…

Historybs.com – Đọc truyện online mới nhất: truyện full, truyện hot