historybs.com - Đọc truyện online

Chương 36: Bí mật đáng xấu hổ

Tại nơi tổ chức tiệc mừng thọ chín mươi lăm tuổi của ông cụ Tịch, các nhân vật nổi tiếng tụ tập ở đại sảnh, yến tiệc linh đình.

Tịch Kiến Phong đã lớn tuổi, lại còn đông con cháu, xưa nay những dịp thế này không cần phải tự mình xử lý. Con trai thứ hai của ông là Tịch Hồng Minh ra dáng nam chủ nhân một cách nghiêm chỉnh, đứng ở cửa đợi khách.

Dạo gần đây, Tịch Hồng Minh chẳng thèm che giấu vẻ hả hê đắc thắng——Con gái Tịch Sâm của ông ta vừa hoàn thành vòng đánh giá ở khu một, ảnh chụp cùng với người đại diện đã được truyền bá rộng rãi, đã có tiếng tăm rất tốt.

Mặc dù là tiệc mừng thọ của Tịch Kiến Phong, nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rằng tiệc sinh nhật của ông cụ chỉ càng làm càng ít đi, mà giờ đây Tịch Sâm là ứng cử viên sáng giá của khu sáu, đương nhiên có rất nhiều người muốn lấy lòng.

Sau rất nhiều lời tâng bốc Tịch Sâm và Tịch Hồng Minh, một nữ nghệ sĩ khu sáu rốt cuộc không kiềm được lòng hiếu kỳ: “Không phải đợt trước cậu Tiểu Tịch cũng vừa hoàn thành đánh giá à? Sao hôm nay không đến đây?”

Nơi như các bữa tiệc này, dẫu cho có bày vẽ xa hoa lãng phí đến đâu thì suy cho cùng cũng chỉ là chỗ để một đám người bàn chuyện nhà người khác, nói xấu sau lưng.

Có người nâng chén rượu lên mỉm cười: “Trước giờ người ta vốn luôn kiêu ngạo, chẳng thèm đếm xỉa đến những dịp như thế này. Lẽ nào ngay cả sinh nhật của ông nội cũng phải làm màu đến muộn một chút?”

Một người khác che miệng, nhỏ giọng nói: “Hơn nửa cách đây không lâu đột nhiên công bố tin kết hôn. Không hề có xíu tiếng gió nào, khiến ai cũng bị sốc.”

“Đối tượng kết hôn chớp nhoáng với cậu ta, nghe nói hình như là người khu bảy hả? Đã được đề cử cho vị trí người đứng đầu viện cứu, đáng tiếc lại gặp tai nạn, không đi lại được nữa.

“Ái chà, thiên tài khu bảy nghe thì thấy giỏi giang đấy, nhưng hai người có tiếng nói chung nào không? Còn là một người bị què chân. Không biết cậu Tiểu Tịch nghĩ gì, chẳng phải là tự tìm gánh nặng cho bản thân à?”

Tiếng cười chói tai không thể kìm nén truyền ra từ đám đông.

“Thằng nhóc Tiện Thanh này hệt như cha nó, từ nhỏ đã hành xử khác người, thích làm theo ý mình.”

Tịch Hồng Minh rất khoái trá trước những lời chua ngoa như thế nhưng ngoài miệng còn nói với giọng điệu của người lớn trong nhà: “Đôi khi thế hệ trước như chúng ta không thể hiểu được quyết định của nó, muốn khuyên cũng không khuyên nổi.”

Ông ta đảo mắt, ý cười tức thì trở nên u ám: “Nhưng có khi, chuyện như kết hôn này… chưa chắc đã là do hai bên yêu nhau.”

Ý nghĩa sâu xa trong lời ông ta nói rất khó thấu, người có mặt đều sững sờ.

“Ôi trời, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến rồi kìa.” Một nam nghệ sĩ ngẩng đầu lên, biểu cảm chợt thay đổi, “Này——”

Giọng anh ta bỗng im bặt, mọi người cùng lúc nhìn về phía cửa khách sạn.

Tịch Tiện Thanh quá mức đặc biệt——Người ta bàn tán sau lưng bảo cậu ngạo mạn, nói xấu câu, rồi lại không thể cầm lòng được hướng mắt về phía cậu.

Dù sao thì vẻ ngoài và tài năng của cậu đã được ông trời ưu ái đến thế cơ mà.

Khuôn mặt kia thật sự không hề có góc chết, chụp đại còn đẹp hơn ảnh đã chỉnh sửa của người khác.

Và bởi vì hiếm khi xuất hiện trước công chúng để truyền thông đào được tư liệu sống, cho nên ngay khi vừa bước vào cửa, vô số ống kính chờ sẵn ở cửa đồng thời chuyển hướng về phía Tịch Tiện Thanh, không tha cho cả một góc áo.

Giống như mọi khi, Tịch Tiện Thanh vẫn không thả tinh thần thể ra.

Kế tiếp, ánh mắt của mọi người dồn về phía người ngồi trên xe lăn bên cạnh cậu, hơi thở lần nữa khựng lại.

Ai ai cũng biết cậu Tiểu Tịch kết hôn chớp nhoáng với một thiên tài y học đã suy tàn của khu bảy. Việc hai người không tổ chức hôn lễ khiến dư luận vô cùng tò mò. Đây là lần đầu tiên hai người xuất hiện cùng nhau tại một dịp như thế này.

Tuy rằng có nhiều đơn vị truyền thông đã đào lại ảnh và video ghi hình trực tiếp của Chúc Minh, nhưng hầu hết quần chúng hóng hớt của khu sáu vẫn chưa biết nhiều về anh, giữ thái độ đợi trò hay.

Dù sao đi nữa thì định kiến mà người dân khu bảy để lại cho người ta ấn tượng quá mạnh, có thể được đề cử làm người đứng đầu thì càng chẳng phải người bình thường——Bởi vậy bọn họ đã tự hình dung trong đầu, hầu hết đều là kiểu hình tượng đeo mắt kính dày cộm với mái tóc ổ gà, khô khan, chất phác.

Người thanh niên ngồi trên xe lăn này… Sao có thể đến từ khu bảy được?

Đến đây phải công nhận, mắt thẩm mỹ của Tịch Mộ Phi rất ổn——Mặc dù bộ vest cô chọn cho Chúc Minh có màu đen trưởng thành, khiêm tốn nhưng được làm bằng chất liệu nhung trông rất đẹp và cổ điển.

Khi được mặc trên người Chúc Minh, nó tôn lên bờ môi hồng, hàm răng trắng, đồng thời làm nổi bật cả vẻ đẹp tinh tế của đường nét khuôn mặt lẫn cấu trúc xương tinh xảo.

Nhưng anh không chỉ có vẻ ngoài——Đôi mắt đen láy trong veo, toát lên khí chất nho nhã của một vị học giả. Đuôi mắt nhếch lên, mỗi một nụ cười đều tinh quái mà khéo léo, mê hoặc lòng người.

Đã có người tinh mắt để ý đến: “Ghim cài áo trên ngực anh ta, với cái trên tai của cậu Tiểu Tịch có phải là …”

“Là một đôi.”

Một người có hiểu biết đưa ra đáp án: “Hơn nữa còn là tác phẩm của Tịch Tiện Thanh vào thời kỳ còn ở Học viện. Lúc đó có rất nhiều nhà sưu tập và nhà đấu giá đã trả giá cao cho nó, nhưng cậu ta… không chịu bán cho ai.”

Chàng trai trẻ trên xe lăn dường như đã trông thấy gì đó, ngừng lại, vẫy tay với Tịch Tiện Thanh. Cậu Tiểu Tịch xưa nay kiêu căng ngạo mạn, bố thí cho người khác một ánh mắt đã là cực hạn kia khẽ động giữa mày, chốc lát sau, đã làm ra hành động khiến ai ai cũng phải trố mắt.

——Cậu tạm dừng không bao lâu, không ngờ lại chủ động cúi người, đưa mặt lại gần.

Thế là mọi người đã nhìn thấy cảnh chàng trai trẻ trên xe lăn cụp mắt, biếng nhác kề sát bên tai Tịch Tiện Thanh nói gì đó, đồng thời giơ tay chỉ về nơi xa.

Tịch Tiện Thanh ngẩng đầu nhìn theo hướng anh chỉ, một lát sau mới gật đầu.

Ống kính truyền thông đã bắt được khóe môi cậu đã câu lên một độ cong rất nhỏ.

“Nè, cậu nhìn mấy bông hoa trong bình kia kìa.”

Chúc Minh kề sát bên tai Tịch Tiện Thanh, kinh ngạc chỉ vào những bông hoa vàng trong chiếc bình sứ to đùng ở đằng xa: “Xấu y như cây chà bồn cầu. Không phải khu sáu các cậu yêu cái đẹp lắm à? Sao cái thứ như vậy lại vào đây được vậy?”

“…” Khóe miệng Tịch Tiện Thanh hiếm khi nhúc nhích, đứng thẳng dậy, “Loài hoa này đắt tiền, sản lượng rất thấp. Đôi khi độ hiếm còn quan trọng hơn vẻ đẹp của nó.”

Bước vào cửa chính khách sạn, sảnh tiệc trở thành khu vực tư nhân, cuối cùng bọn họ cũng thoát khỏi ánh đèn flash, nhưng những ánh nhìn đổ dồn về phía họ thì mãi không dứt.

Có một số người chủ động tiến đến chào hỏi với Tịch Tiện Thanh, cậu chỉ gật đầu nhè nhẹ, đối đáp vài ba câu xã giao, Chúc Minh cũng mỉm cười đáp lại.

Sau vài lượt, Chúc Minh không chịu nổi nữa, chà xát cánh tay, “Nếu ánh mắt của người khu sáu các cậu có thể hóa thực thể thì chắc giờ tôi đã thủng lỗ chỗ rồi.”

Tịch Tiện Thanh bình tĩnh nói: “Đều là mấy người không quan trọng, đừng để ý.”

Bọn họ di chuyển đến quầy buffet, Chúc Minh nhìn thấy một tấm bình phong họa tiết hoa ngọc lan thếp vàng trang nhã khép hờ phía trước một căn phòng riêng ở trong góc. Phía sau là những người đang xếp hàng dài, trong tay cầm theo quà.

Chúc Minh tò mò hỏi: “Đang làm gì vậy?”

Tịch Tiện Thanh liếc nhìn: “Ông nội ở trong phòng, đều là người đến để chúc mừng.”

Cái tên Tịch Kiến Phong đối với những người có mặt ở đây, nhất là người khu sáu có ý nghĩa như thế nào thì không cần phải nói nhiều.

Cho dù chỉ nói ra một câu lời chúc, một hai phút trò chuyện ngắn ngủi, thì trong đó cũng ẩn chứa rất nhiều mánh khóe sâu xa——Từ việc nhỏ nhặt như chúc mừng sinh nhật, tặng một món quà được thiết kế riêng cho đến những cuộc giao dịch lớn lao như đàm phán thỏa thuận về một tòa nhà, một mảnh đất hoặc thậm chí là cả một thành phố.

Cuối cùng Chúc Minh cũng biết được cái cảm giác quen thuộc mãnh liệt này là gì. Giống hệt cảnh tượng quan lại trình bày tấu sớ khi hoàng đế tảo triều, hết chuyện thì bãi triều.

Anh quan sát một lúc, phát hiện quả nhiên người khu sáu rất chú trọng bề ngoài và lễ nghi. Khi đàm phán với ai đó, về cơ bản là ai cũng sẽ chủ động thả tinh thần thể ra, hơn nữa có rất nhiều tinh thần thể có dấu vết thẩm mỹ cực kỳ rõ ràng.

Ngay cả nhân viên hầu bàn rót rượu cũng đã được thống nhất tinh thần thể từ trước. Tất cả bọn họ đều sở hữu tinh thần thể hệ thực vật.

Các món tráng miệng trên bàn đồ ngọt cũng vô cùng tinh xảo, cả bánh tart trứng bình thường nhất cũng được điểm xuyết bằng những bông hoa ăn được phía trên.

Đẹp thì đẹp đấy, nhưng Chúc Minh cảm thấy xác suất ăn phải mấy con sâu nhỏ giàu protein khá cao.

Chỉ đành vừa nhặt hoa ra ăn, vừa quan sát khách khứa ra vào: “Giới thiệu với tôi chút đi. Đâu là họ hàng thân thích của cậu.”

Không như Chúc Minh lấy cả núi thức ăn, Tịch Tiện Thanh chỉ chọn một hai miếng trái cây nhạt vị bỏ lên đĩa, ngước mắt nhìn lướt qua đám đông: “Tất cả những ai có cánh và mỏ.”

“…” Chúc Minh cắn miếng bánh tart trứng, cảm thán: “Đúng là một ngày đầy hoa thơm chim hót nha.”

Một lúc sau, Diệp Lộ vội vã bước đến.

Bà nhỏ giọng nói: “Tiện Thanh, bên ông cụ truyền lời qua đây, nói là giờ muốn nói chuyện với con. Chắc là có liên quan đến việc đánh giá.”

Thấy Tịch Tiện Thanh lộ vẻ do dự, Chúc Minh mỉm cười chỉ vào đĩa đồ ngọt: “Tôi sẽ ở đây đợi cậu.”

Tịch Tiện Thanh hơi nhíu mày, rõ ràng là không yên tâm, thầm thì dặn dò Diệp Lộ.

“Yên tâm đi, thảm trên sảnh tiệc của các cậu không có tua rua nên xe lăn của tôi sẽ không bị kẹt đâu.”

Chúc Minh thoải mái nói giỡn: “Nhanh đi đi.”

Tịch Tiện Thanh sau một hồi mới gật đầu: “Tôi đi rồi quay lại liền.”

Chúc Minh biết có rất nhiều người không có ý tốt trong sảnh tiệc này, cũng không muốn vướng thêm chuyện, sau khi ăn no nê, anh cầm lấy ly rượu, tìm một góc ban công hít thở không khí trong lành.

Anh uống rượu, ngắm nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, tận hưởng làn gió đêm dễ chịu thổi đến.

Gió thổi nhẹ, chiếc mũi của cáo trắng đang nằm trên đùi nhúc nhích, hàng mày của Chúc Minh khẽ động. Anh ngửi thấy mùi khói thuốc lẫn nicotine.

Một giọng nói cực kỳ chói tai vang lên từ phía sau: “Anh chính là người khu bảy đã kết hôn với anh Tiện Thanh?”

Chúc Minh nhẹ nhàng thở dài.

Ở một góc độ nào đó thì cũng thấy phục thật, bản thân đã cố tình tìm một góc rồi nhưng vẫn không tránh được kẻ chủ động tìm tới cửa soi mói.

Liếc mắt nhìn, một thanh niên có khuôn mặt trẻ con, mũi hếch lên trời.

Trên vai cậu ta có một con chim hoàng yến ngẩng đầu ưỡn ngực, một người một chim, đều đang đánh giá mình không thèm giấu.

Chúc Minh ngẫm nghĩ vài giây, nhỏ giọng hỏi Diệp Lộ bên cạnh: “Họ hàng xấu ạ?”

Vẻ mặt Diệp Lộ càng trở nên phức tạp, thì thầm bên tai: “Em họ của Tiện Thanh, tên là Tịch Gia Tranh, con nhà chú ba.”

Tạm dừng một chốc, bà ngập ngừng nói: “Tính ra thì không phải người xấu, cũng là nhà thiết kế trang sức. Nhưng mà đứa nhỏ này từ lúc nhỏ đã có chút… sùng bái Tiện Thanh quá mức, hành sự không thèm suy nghĩ.”

Tức là họ hàng ngu ngốc, Chúc Minh nhướng mày.

Tịch Gia Tranh trừng mắt, chống nạnh nhìn Chúc Minh: “Người khu bảy dốt đặc cán mai về trang sức và mỹ học. Thật chẳng hiểu tại sao anh Tiện Thanh lại kết hôn với loại người như anh.”

Chúc Minh cười mỉm chi hỏi: “Sao cậu biết tôi dốt đặc cán mai?”

Tịch Gia Tranh lưỡng lự quan sát anh: “Vậy để tôi kiểm tra anh. Viên ngọc trai trên ghim cài áo này của tôi so với kim cương vàng, rốt cuộc cái nào có giá trị hơn?”

Chúc Minh cũng không nổi giận, vẫy tay: “Cậu lại gần chút, tôi nhìn thử.”

Tịch Gia Tranh mím môi, tiến hai bước, Chúc Minh chồm lại nhìn kỹ, giây sau kéo dài giọng, nhẹ nhàng “À~”một thoáng.

Anh nói: “Không biết, xấu như nhau.”

Tịch Gia Tranh tức giận: “Anh nói bậy nói bạ gì đó! Anh có biết đây là ngọc trai nước ngọt tự nhiên của khu bốn——”

“Tôi không biết.”

Chúc Minh chỉ vào chú chim hoàng yến đang run chân lẩy bẩy trên vai cậu ta: “Nhưng tôi biết, nếu không nhanh chóng can thiệp thì chứng tăng động trên tinh thần thể của cậu có lẽ sẽ nghiêm trọng đến mức đứng cũng không yên sớm thôi.”

Tịch Gia Tranh rơi vào sự lặng im kỳ lạ.

Chúc Minh nhìn chú chim hoàng yên: “Nhìn mức độ nghiêm trọng của triệu chứng, đã một tháng rồi nhỉ?”

Vài giây sau, Tịch Gia Tranh nuốt nước bọt, nhìn quanh bốn phía, nhỏ giọng: “Anh… nói cụ thể cho tôi nghe đi.”

“Được thôi.” Chúc Minh híp mắt cười, ngoắc tay, đầu ngón tay gõ nhẹ điếu thuốc trên tay cậu ta: “Nhưng đổi lại, cậu cho tôi một điếu.”

Mười phút sau, ban công của sảnh tiệc bị vây chặt kín.

“… Sau đó nhờ hiệu thuốc kê đơn hai loại thuốc này, uống liên tục trong một tuần.”

Bị đám đông vây quanh, Chúc Minh cắn điếu thuốc, đặt bút xuống, nhét tờ giấy có ghi tên thuốc vào túi Tịch Gia Tranh: “Từ hôm nay trở đi, không được ăn bất kỳ thực phẩm nào có chứa caffeine, cũng không được thức khuya.”

Thấy Chúc Minh giơ tay ra, Tịch Gia Tranh vội vàng cung kính đưa ly rượu đến tận tay anh: “Bác sĩ Chúc, ngoại trừ cái đó ra thì còn cần phải chú ý gì nữa không?”

Chúc Minh nhàn nhã nhấp một ngụm rượu, Tịch Gia Tranh lập tức cung kính lấy ly rượu đi.

“Còn lại thì…”

Chúc Minh nghiêng mặt qua, nhìn chòng chọc vào mắt cậu ta một chốc, khẽ mỉm cười: “Cần phải tiết chế trong sinh hoạt cá nhân, chắc không cần tôi nói cụ thể đâu nhỉ?”

Tịch Gia Tranh hiểu ý ngay, ho khan một tiếng: “Tôi hiểu rồi.”

Chúc Minh gật đầu, vừa cắn một điếu thuốc mới, Tịch Gia Tranh đã kịp thời châm lửa.

Một cô bé đứng ngoài quan sát không nhịn được thả chim chích chân xám của mình ra: “Bác sĩ Chúc, ngài xem giúp em với. Lông vũ tinh thần thể của em bị xỉn màu được một khoảng thời gian rồi, lên hình trông không đẹp.”

Chúc Minh nheo mắt nhìn nửa ngày: “Gần đây em có ăn kiêng không?”

“Có ạ. Vì sắp đến vũ hội tốt nghiệp của trường rồi.”

Mặt cô bé ửng hồng: “Vậy phải làm sao bây giờ đây ạ? Em không thể vừa có màu cánh chim sáng sủa vừa có thân hình đẹp cùng lúc, sẽ bị bạn bè cười nhạo chết mất…”

Chúc Minh muốn nói rồi lại thôi.

Trước đó anh còn cảm thấy, chuyện Nước Rửa Chén không xòe đuôi được chẳng có gì to tát.

Cho đến tận hôm nay anh mới hiểu ra, việc người khu sáu luôn lo âu về vẻ ngoài của chính mình và phê phán vẻ ngoài của người khác đã đạt đến cảnh giới không thể ngờ được.

Nếu chuyện Tịch Tiện Thanh không xòe đuôi được bị người ngoài biết được… Anh không dám tưởng tượng cậu sẽ bị đám họ hàng đó bàn tán thế nào, con đường sự nghiệp sẽ bị ảnh hưởng ra sao nữa.

Chúc Minh dập điếu thuốc: “Nếu chỉ kiểm soát chế độ ăn trong thời gian ngắn thì có thể kê đơn thuốc giúp lông bóng mượt, sáng sủa hơn. Nhưng nếu tiếp tục ăn kiêng dài kỳ, thì em đợi nó trọc lông luôn đi.”

Tịch Gia Tranh còn định châm thuốc cho Chúc Minh, anh nhìn đám đông vây quanh, cảm thấy sự việc đã vượt khỏi tầm kiểm soát.

“Không hút nữa.” Anh phất tay, chần chừ nói, “Các cậu đều tụ tập ở đây, chẳng lẽ không cần đi chúc mừng ông cụ Tịch à?”

“Biết bao nhiêu người bận xun xoe với ông cụ, làm gì tới lượt chúng tôi.”

Tịch Gia Tranh khịt mũi khinh thường, lẩm bẩm: “Với lại người sáng suốt đều nhìn ra, Tịch Sâm và Tịch Hồng Minh mới là điểm sáng của vở kịch năm nay. Dù cho chúng tôi không đến thì ông cụ cũng chẳng nhớ tới chúng tôi.”

Cái tên Tịch Sâm này nghe quen quen. Chúc Minh suy nghĩ điều gì đó.

Uống liên tiếp một hai ly rượu vào bụng, dạ dày và huyệt Thái Dương âm ỉ nóng lên. Chúc Minh biết rõ tửu lượng của bản thân, còn uống thêm một ngụm nữa thì có lẽ sẽ làm ra chuyện quá quắt mất.

Anh hiểu nguyên tắc biết dừng đúng lúc, điều khiển xe lăn, đi thẳng qua đám đông: “Tôi đi vệ sinh đây.”

Nhà vệ sinh nằm ở một góc khuất bên ngoài sảnh tiệc, Chúc Minh rửa mặt, cuối cùng thế giới cũng có được phút giây yên bình.

Trên đường trở lại sảnh tiệc, đầu óc anh không mấy tỉnh táo điều khiển xe lăn, sau đó dừng lại, trầm ngâm suy nghĩ.

——Hình như anh lạc đường rồi.

Men say dâng lên, cộng thêm từng ngóc ngách của khách sạn sang trọng này đều được thiết kế đối xứng như hình phản chiếu qua gương: Những viên gạch lát sàn hình bàn cờ y hệt nhau, mấy bình hoa to tướng giống hệt nhau, những bông hoa cắm trong bình giống y như đúc, đều là loài hoa vàng trông như cây chà bồn cầu.

Lòng vòng nửa ngày, càng lúc càng choáng, đột nhiên láng máng nghe thấy tiếng người truyền đến từ nơi xa.

Anh dừng lại, liếc qua khoảng trống giữa các bông hoa, thấp thoáng nhìn thấy một con vẹt tinh thần thể, nhận ra đó hẳn là một trong những người họ hàng của Tịch Tiện Thanh.

Để tránh phiền phức không đáng có, Chúc Minh quyết định đợi bọn họ rời đi rồi mới đi, điều khiển xe lăn lùi ra một khoảng, giấu mình phía sau bình hoa.

Anh trông thấy ba người, một cô trái trẻ có mái tóc ngắn gọn gàng, một người đàn ông và một người phụ nữ ăn vận lộng lẫy, có vẻ là một đôi vợ chồng.

“Sâm Sâm à.”

Anh nghe người phụ nữ khuyên nhủ cô gái: “Lát nữa gặp ông nội, nhớ kể thêm vài câu những khó khăn con đã đối mặt ở khu một, để ông nội đau lòng cho con nha.”

Chúc Minh giật mình, ngay lập tức nhận ra, mấy người trước mắt này, chính là cả nhà Tịch Sâm và Tịch Hồng Minh mà Tịch Gia Tranh vừa nhắc đến.

Tịch Sâm tỏ vẻ chán ngán: “Các sĩ quan khu một người ta chiêu đãi con chu đáo, ăn uống đầy đủ. Con khổ chỗ nào mà kể lể với ông nội?”

“Không có cũng phải nói có.” Tịch Hồng Minh quắc mắt trách mắng: “Chẳng phải khí hậu khu một rất nóng sao? Con cứ nói con suýt bị say nắng mấy lần. Nếu không làm sao ông nội biết con để tâm đến cuộc đánh giá hơn Tịch Tiện Thanh nhiều chứ?”

Sự mệt mỏi trên mặt Tịch Sâm càng thêm rõ rệt, quay mặt đi, không nói một lời.

“Con đừng trách mẹ lắm miệng. Nghe nói người đại diện năm nay của khu hai rất hài lòng với tác phẩm của Tịch Tiện Thanh. Con cũng nên tự chuẩn bị tinh thần đi.”

Chương Viên chậm rãi nói, đi tới đi lui, nghiến răng nói: “Năm đó ông nội dẫn hai chị em đó về nhà, tất cả mọi người đều cảnh giác với đứa lớn, ai mà ngờ hiện tại…”

Chúc Minh vẫn còn chìm trong men say ngồi hóng chuyện.

Không ngờ đang hóng nửa chừng lại hóng lên đầu người nhà, nghe đến đó, cảm giác chếnh choáng bỗng vơi hết nửa phần.

“Cũng may Tịch Mộ Phi là đứa điếc vô dụng, còn thích vẽ mấy thứ chẳng ra làm sao đấy.”

Tịch Hồng Minh cười khẩy: “Chỉ là ai mà ngờ được đứa nhỏ đó lại trở thành kẻ khó lường nhất.”

“Huống hồ nó còn khác mấy đứa trong nhà, không có mấy thói xấu ăn chơi đàng điếm.”

Chương Viên thở dài phụ họa: “Không bắt thóp được nhược điểm, ông cụ còn thích nó như vậy. Chúng ta phải làm sao bây giờ…”

Mí mắt Chúc Minh giật giật.

Lúc này đây, cuối cùng anh cũng hiểu được câu “Không ngồi vào chỗ cao nhất thì lúc nào cũng phải sống trong sợ” Tịch Tiện Thanh từng nói khi mới quen có ý gì.

Bầu không khí ngưng đọng, xuyên qua khe hở giữa những bông hoa đắt tiền trong bình hoa, anh nhìn thấy Tịch Hồng Minh nở một nụ cười âm u khó hiểu: “Không có nhược điểm… đương nhiên là chuyện không thể nào.”

“Mạng lưới bên khu hai nói, trong lúc đánh giá, hình như nó và tên què khu bảy kia vẫn luôn ở phòng riêng.”

Tịch Hồng Minh chậm rãi châm điếu thuốc, con vẹt dưới chân ông ta cũng mổ lông mình với biểu cảm vui vẻ: “Sao một cặp đôi mới cưới đang trong giai đoạn yêu nhau thắm thiết có thể ở phòng riêng mãi được?”

“Ba đã thấy lạ từ lúc cuộc hôn nhân đó diễn ra một cách gấp rút như thế rồi.”

Biểu cảm của ông ta u ám: “Bây giờ xem ra, chắc chắn phía sau cuộc hôn nhân này đang che giấu bí mật đáng xấu hổ nào đó.”

٭❅

Giới Thái Hồ Hồ:

Chuyện kết hôn giả đã bị phát hiện, còn sắp bị tố cáo, xin hỏi cáo nhỏ sẽ dùng cách nào để ứng phó?

A. Dùng thần giao cách cảm, báo tin khẩn cấp cho chim công ở nơi xa bằng sóng não!

B. Ngồi chờ chết.

C. ?

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

Sau Khi Địa Chủ Nhỏ Bị Ép Về Quê
Sau Khi Địa Chủ Nhỏ Bị Ép Về Quê
Lâm Thù Văn từng là con trai độc nhất của Lâm gia. Tuy cơ thể yếu đuối, tai bị điếc một bên, nhưng tính cách cậu ngoan ngoãn lương thiện, tất cả mọi người đều cho rằng cậu…
Chờ Cậu Chuyển Trường Đã Lâu
Chờ Cậu Chuyển Trường Đã Lâu
Trường Trung học số 2 có một học sinh giỏi mới chuyển đến thoạt nhìn rất ngoan, nhảy vọt lên đứng đầu lớp. Eo thon, chân dài, sạch đẹp như tranh vẽ, đồng thời cũng cứng nhắc, nhàm…
Trùng Đực Bản Địa Nằm Yên Nhận Sủng Ái
Trùng Đực Bản Địa Nằm Yên Nhận Sủng Ái
Đường Tửu là một nhân vật phụ pháo hôi kiêu căng trong một cuốn tiểu thuyết về chủ đề trùng tộc. Nhân vật chính trong nguyên tác có tính cách dịu dàng, rất ngưỡng mộ và kính trọng…
Sùng Bái - Cảnh Tiềm
Sùng Bái - Cảnh Tiềm
Mười năm trước, kể từ giây phút Hạ An nhìn thấy Phó Giản Dự trên TV, thế giới u ám của cậu đã được ánh sáng chiếu rọi. Kể từ đó, cậu bước lên con đường trở thành…

Historybs.com – Đọc truyện online mới nhất: truyện full, truyện hot