Ngay khi hai chữ “làm đẹp” này thốt ra từ miệng Phong Gia Trì, căn phòng tức thì chìm vào sự im ắng như đang ở trong động băng.
Chúc Minh giơ tay che miệng, Tịch Tiện Thanh dựa vào khung cửa bóp huyệt Thái Dương.
Vẻ mặt Phong Gia Trì phẫn uất tột cùng, hai má đỏ bừng, đôi tay giữ chiếc khăn tắm trước ngực, chú chó ngao Tây Tạng phía sau cũng điên cuồng phất đuôi vì xấu hổ và giận dữ.
Quá rõ ràng là Đàm Ngọc cũng sốc không nhẹ vì chân tướng này, nhưng ánh mắt dừng trên chiếc khăn tắm quấn nửa người Phong Gia Trì, y vẫn nửa tin nửa ngờ: “Nhưng tại sao em làm đẹp mà không mặc đồ?”
Tròng mắt Phong Gia Trì đảo qua đảo lại, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Bởi vì hôm nay em định làm mờ nếp nhăn ở cổ. Phải cởi áo trên mới dễ tiêm vào hơn.”
“Nhưng anh nhìn đi, quần em vẫn còn mà!”
Hắn vô cùng tủi thân, tính vạch khăn tắm ra trước mắt bao người: “Thậm chí thắt lưng của em còn chẳng nới lỏng! Đàm Ngọc anh nhìn——”
Mặt Đàm Ngọc lặng lẽ đỏ lên, nghiến răng ngăn cản: “Dừng tay!”
Phong Gia Trì hít mũi, không cam lòng rụt tay về.
“Nếu làm đẹp, tại sao em không đến thẩm mỹ viện chính quy mà lại làm ở căn biệt thự này?”
Hiển nhiên là Đàm Ngọc vẫn chưa tiêu hóa được sự thật vô lý này, ngay sau đó lại nhận thức được điều gì đó: “Không đúng. Phong Gia Trì, em mới ba mươi bảy tuổi, em làm đẹp cái quái gì? Tiêm cả vào não rồi phải không?”
“Bởi vì mấy thẩm mỹ viện ngoài kia đông người lắm.”
Phong Gia Trì phản bác rất hợp lý, “Dù sao đường đường em cũng là người đại diện của khu bốn, nếu để người ta phát hiện thường xuyên ra vào thẩm mỹ viện thì cũng không hay.”
“Hơn nữa, so sánh với khu sáu khu bảy thì điều kiện thẩm mỹ của khu bốn quá kém. Không đảm bảo vệ sinh, mẫu mã máy móc không tân tiến. Tất cả dụng cụ trong căn biệt thự này đều là em tự tìm nguồn mua về loại mới nhất, chỉ dành riêng cho em sử dụng.”
Hắn phân tích mạch lạc: “Muốn làm thì có thể đến đây bất cứ lúc nào, không cần đặt hẹn cũng không cần phải xếp hàng.”
Đàm Ngọc vẫn không tin nổi, nhìn về phía các cô gái trẻ ngoài cửa: “Một mình em làm đẹp, cần mời nhiều người đến đây vậy ư?”
“Nghề nào cũng có chuyên môn riêng, các chuyên gia thẩm mỹ cũng có lĩnh vực sở trường khác nhau. Có người chuyên về các liệu pháp quang học, có người chuyên về chống lão hóa, có người lại giỏi về tiêm thẩm mỹ.”
Phong Gia Trì nói một hồi, giọng nói dần nhỏ xuống: “Em, em chỉ muốn chăm sóc sớm chút thôi. Anh phải biết là thời kỳ đỉnh cao nhan sắc của đàn ông cực kỳ ngắn——”
Đàm Ngọc không cho hắn cơ hội ngụy biện, lạnh giọng ngắt lời: “Vậy tại sao lại giấu giếm anh?”
Câu hỏi này đâm trúng trọng tâm, bởi vì Phong Gia Trì vừa lý luận hùng hồn, khéo mồm khéo miệng lại lập tức câm nín.
“Tại sao… chính anh lại chẳng rõ hơn em sao?”
Một lúc lâu sau, anh gượng cười, lầm bầm lầu bầu như đang thì thầm: “Biết rõ còn cố hỏi, bắt em phải nói ra trước mặt bao nhiêu người sao? Không thể chừa cho em chút mặt mũi ư?”
Đàm Ngọc nhíu mày: “Rốt cuộc em đang nói vớ vẩn gì vậy? Em——”
Phong Gia Trì căm uất ngắt lời anh: “Bởi vì xưa nay anh chỉ thích khuôn mặt của em!”
Biểu cảm trên mặt Đàm Ngọc hóa trống rỗng trong phút chốc.
“Bắt đầu từ nửa năm trước, ngay cả chạm cũng không cho em chạm vào! Hôn một cái cũng trốn xa lắc!”
Phong Gia Trì càng nói càng hăng, hai tay chống nạnh, tự tin hơn hẳn: “Em hỏi anh tại sao trốn em? Anh lạnh mặt không nói gì. Chẳng lẽ không phải vì anh đã chán vẻ ngoài và cơ thể em rồi sao?”
“Anh tưởng em không nhận ra à?”
Hắn hít mũi: “Em biết em già rồi, không còn trẻ trung đẹp trai nữa, nhưng tuổi tác là thứ em không thể thay đổi, em chỉ có thể cố gắng níu kéo, nhưng em không thể quay lại quá khứ được…”
“Phong Gia Trì, em có thể phân biệt đúng sai đàng hoàng được không?”
Đàm Ngọc cười lạnh, “Trận cảm nửa năm trước nặng bao nhiêu, lẽ nào em không biết? Nếu lúc đó anh bất chấp thân mật với em, em cũng bị bệnh theo thì các hạng mục của công ty phải do ai chịu trách nhiệm đây?”
Phong Gia Trì sững người.
Sau đó hắn lại nghểnh cổ lên, sốt ruột nói: “Anh, anh bớt xạo! Sau khi hết cảm anh cũng có cho em thân mật đâu!”
Thấy hai người lại có xu thế sắp lao vào chiến nhau, Chúc Minh lặng lẽ kéo cánh tay Đàm Ngọc, Tịch Tiện Thanh cũng lấy thân chắn trước chậu cây cảnh trên bàn.
Đàm Ngọc cảm thấy không thể nói lý lẽ: “Sau khi hết cảm không cho em chạm vào vì lúc đó anh phát hiện em đã bắt đầu nói dối, giấu giếm anh, thường xuyên ra vào căn biệt thự này. Anh tưởng em——”
Hai người họ đều chìm vào sự im lặng quỷ dị trong một cái chớp mắt, hiểu ra sự hiểu lầm này từ đâu mà ra.
Thân thể Phong Gia Trì âm thầm run rẩy: “Tức là mỗi một lần em đi làm đẹp, anh đều cho rằng em có người khác bên ngoài… Cho nên mới luôn tỏ thái độ với em?”
Đàm Ngọc nhắm mắt: “… Phải, anh chê em bẩn.”
Phong Gia Trì há miệng, cảm thấy cực kỳ vớ vẩn: “Không phải chứ, lúc đó trong lòng anh lấn cấn, sao không nói với em?”
Đàm Ngọc cười khẩy: “Chuyện em làm đẹp có kể với anh đâu?”
Phong Gia Trì nghẹn họng, không nói nên lời.
“Phong Gia Trì, nếu năm ấy chỉ thích khuôn mặt của em thì liệu anh có từ chối lời mời từ Viện nghiên cứu của khu bảy, chọn xây dựng sự nghiệp từ bàn tay trắng với đứa nhóc nghèo như em không?”
Đàm Ngọc tức đến mức giọng nói cũng run rẩy, chú mèo Maine Coon dưới chân cũng cong lưng, xù lông nói: “Nếu anh cảm thấy bây giờ em không còn sức hút, thì liệu có chẳng một đêm ngon giấc suốt ba tháng ròng ngay cả khi đã nghĩ rằng em đã ngoại tình không? Có cần phải ngày ngày uống đống thuốc chống trầm cảm đó không? Cứ tìm một người còn trẻ hơn, đẹp trai hơn em yêu đương là được rồi mà?”
Phong Gia Trì nghe nửa phần trước thì vẻ mặt ngơ ngác, nghe đến câu cuối cùng thì cáu giận rống thành tiếng: “Anh dám ra ngoài tìm thằng khác thử coi!”
Đàm Ngọc giơ tay che mặt, thở hổn hển, không nói thêm lời nào nữa.
Phong Gia Trì nhìn chằm chằm mặt y trong chốc lát, đột nhiên nhếch miệng, cười “He he” thành tiếng.
Đàm Ngọc sững sờ, cau mày: “Em bị điên à?”
“Vậy nên, Đàm Ngọc, anh tưởng em ngoại tình… mới đòi ly hôn với em?”
Chú chó ngao Tây Tạng dưới chân mừng rỡ, điên cuồng vung vẩy chiếc đuôi, dường như Phong Gia Trì không thể tin nổi: “Anh không chán bản thân em? Anh xem chuyện này đã quậy đến cỡ nào…”
Ngẫm nghĩ lại, miệng càng ngoác toe toét hơn nữa: “Với cả, lời anh vừa nói, là gián tiếp tỏ tình với em đúng không?”
Đàm Ngọc khựng người, lạnh lùng liếc xéo hắn.
Có lẽ vì cảm thấy cuộc đối thoại này quá nhảm nhí, cuối cùng Đàm Ngọc cũng không kiểm soát được cảm xúc của mình nữa, quay đầu bỏ đi hướng về phía cửa.
Vẻ mặt đang đắc ý khó giấu của Phong Gia Trì thấy vậy thì sững ra: “Anh đi đâu vậy?”
Phong Gia Trì cầm lấy áo khoác bên cạnh, tiến vài bước, bắt lấy cánh tay Đàm Ngọc.
Đàm Ngọc không nói gì, hung dữ hất tay hắn ra, tiếp tục bước về phía cửa, Phong Gia Trì không thèm để ý hừ cười, vừa phủ thêm lớp áo khoác, trực tiếp bế ngang người kia vào trong ngực!
Đàm Ngọc kinh ngạc: “Em làm gì vậy?!”
Chúc Minh và Tịch Tiện Thanh trơ mắt nhìn Đàm Ngọc bị bế ra khỏi cửa: “…?”
Mặc dù không nhìn thấy người, nhưng vẫn nghe thấy giọng nói tức giận của Đàm Ngọc vang vọng trên hành lang: “Phong Gia Trì, em thả anh ra, em——”
Giọng nói của y đột ngột im bặt, khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa.
Một lát sau, từ hành lang có thể nghe được loáng thoáng tiếng cười khẽ dỗ người của Phong Gia Trì, và một câu láng máng “Sao em không biết anh lại có thể ghen tuông như thế”, càng lúc càng xa dần, cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Căn phòng hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn hai người Tịch Tiện Thanh và Chúc Minh.
Hai người đối mặt nhìn nhau vài giây, Tịch Tiện Thanh mím môi, vừa định nói gì đó, Chúc Minh lại như đang suy tư điều gì mà vẫy tay với cậu: “Cậu lại đây đi.”
Tịch Tiện Thanh không hiểu gì bước đến, Chúc Minh cũng chẳng nói chẳng rằng, chỉ cùng lúc ngẩng đầu lên với chú cáo trắng trên đùi, nhìn chòng chọc gương mặt Tịch Tiện Thanh một chốc.
Tịch Tiện Thanh bị nhìn chăm chú đến mức mất tự nhiên: “Anh đang làm gì vậy?”
Tròng mắt của Chúc Minh không hề xê dịch: “Tôi đang tìm dấu lỗ kim trên khuôn mặt tuấn tú, đẹp đẽ của cậu đó… Hình như không tìm thấy nha.”
Tịch Tiện Thanh ngẩn ra, ngay sau đó giật mình trợn to mắt, giơ tay che mặt lại, giận dữ giải thích: “Tôi chỉ đi theo Phong Gia Trì đến đây thôi, vốn chẳng động chạm gì cả!”
Chúc Minh “Hầy” một tiếng như rất thất vọng, tầm mắt chuyển sang tủ thuốc bên cạnh: “Nhưng cậu biết không, nhà sản xuất collagen và axit hyaluronic này khá uy tín. Để tôi xem có cái tôi cần không——Ấy, cậu đẩy xe lăn của tôi làm gì, Tịch Tiện Thanh?”
“… Về nhà.”
Một tuần sau, tập đoàn LotusX chính thức thông báo với truyền thông rằng hai vị giám đốc Đàm Ngọc và Phong Gia Trì sẽ nghỉ phép vô thời hạn trong thời gian tới, các dự án mà họ chịu trách nhiệm sẽ giao lại cho ban quản lý cấp cao xử lý.
Cặp đôi mẫu mực này trong mắt người ngoài là điển hình của cuồng công việc, từ khi công ty thành lập tới nay vẫn luôn duy trì được chất lượng sản xuất đầu ra cao, ngay cả sau khi được chọn làm người đại diện của khu bốn cũng không hề chểnh mảng các dự án của đội ngũ.
Việc họ đột nhiên cùng nhau đi nghỉ phép dài hạn đã dẫn đến đủ loại tin đồn ngoài kia: Có người nói họ cô đơn khi ở trên đỉnh cao, áp lực chồng chất suốt nhiều năm khiến tâm lý hai người mệt mỏi; có người đồn có khi đã ly hôn, tình cảm đã nảy sinh vấn đề không thể cứu vãn nào đó.
Nhưng ngay sau đó, LotusX đã đăng một tấm chụp chung của hai người lên tài khoản chính thức nhằm dập tắt tin đồn——Ảnh hai người đi nghỉ dưỡng trên bờ biển ở khu hai, thực sự đi nghỉ theo đúng nghĩa đen.
Trên ảnh, hai người mặc áo sơ mi đôi phong cách biển, Phong Gia Trì ngoác miệng cười ngây ngô và Đàm Ngọc với vẻ mặt bất đắc dĩ, chú thích là: “Hai người bạn mới quen giới thiệu cho bọn tôi một tiệm bánh ở khu hai, siêu ngon luôn~”
Thế là những tin đồn nhảm vừa bùng lên đã tự tắt.
Hầu hết các cặp đôi có thể chia sẻ những khó khăn khi còn trẻ, nhưng sau khi thành đạt lại quên mất tình cảm cũng cần được vun đắp cẩn thận. Đôi khi chỉ vì một lần thiếu giao tiếp sẽ dẫn đến mầm mống của sự rạn nứt.
Đợi đến khi mầm mống bé nhỏ biến thành vết nứt to tướng không thể hàn gắn, thì tất cả đã quá muộn.
Cho nên khi Đàm Ngọc đề cập đến việc muốn đến khu hai du lịch với Phong Gia Trì, cả Tịch Tiện Thanh lẫn Chúc Minh đều tỏ ra thông cảm.
Do đó, buổi gặp mặt thứ ba của vòng đánh giá này đã diễn ra trực tuyến thông qua màn hình của Bang Bang——Cũng may là mạng của khu bốn rất mượt. Họ đã trao đổi và hoàn thiện các chi tiết cũng như kích thước của tác phẩm, hiệu suất không kém hơn gặp mặt trực tiếp là bao.
Trong khi cặp đôi thật bận rộn hàn gắn tình cảm, đôi uyên ương giả là bọn họ đã có một khoảng thời gian êm đềm, thậm chí có thể nói là ấm áp ở bên nhau.
Phần lớn thời gian, Chúc Minh và Tịch Tiện Thanh vẫn giữ tình trạng không làm phiền nhau như cũ—— Tịch Tiện Thanh và các trợ thủ cùng thảo luận về chi tiết tác phẩm trong phòng sách, Chúc Minh ở ngoài phòng khách quay lại nghề cũ, livestream hỏi khám cho người ta.
Khi Tịch Tiện Thanh họp xong, Chúc Minh cũng vừa hay kết thúc buổi livestream của anh.
Vậy nên hai người sẽ bật TV, cùng nhau ăn bữa tối do Bang Bang đưa đến, sau khi ăn xong lại tiếp tục ai bận việc người nấy, đôi lúc rảnh rỗi sẽ vào phòng cho khách chơi game bằng khoang trò chơi.
Linh cảm là thứ không thể đoán được khi nào sẽ đến, bởi vậy đôi khi Tịch Tiện Thanh sẽ bận đến rạng sáng, khi không chịu nổi nữa thì cậu sẽ nằm ra bàn làm việc chợp mắt một lát.
Chúc Minh sẽ mở cửa thò đầu vào nhìn, phát hiện người kia đã ngủ, sẽ giúp cậu sửa sang lại đống giấy bìa cứng và giấy axit lộn xộn trên bàn, dùng Bang Bang gọi một ly sữa nóng, đặt trong tầm tay cậu.
Tịch Tiện Thanh tỉnh dậy phát hiện ly sữa bò đặt gần đó, vẻ mặt trông thì có vẻ rất bình tĩnh, nhưng chiếc đuôi của chim công xanh đứng dưới chân lại không kiểm soát được mà run lên từng đợt.
Sau khi uống sữa bò xong, ra khỏi phòng sách sẽ thấy trên TV đang chiếu một bộ phim gia tộc quyền thế máu chó, mà Chúc Minh và cáo trắng thì đang cuộn tròn, hơi thở đều đều, ngủ ngon lành trên sô pha.
Tịch Tiện Thanh sẽ đứng bên cạnh sô pha, lặng thinh ngắm nhìn gương mặt anh một lúc, sau đó nhẹ nhàng thở dài, tắt TV, khom lưng bế người về phòng ngủ rồi đóng cửa lại.
Rất nhanh đã đến lúc phải công khai thành phẩm, và ngày cuối cùng phải chụp ảnh chung.
Tác phẩm lần này của Tịch Tiện Thanh không phải là trang sức theo ý nghĩa thông thường. Vì vậy, phải dành nhiều thời gian để mài giũa, đánh bóng và liên tục bàn bạc với Dương Giai Hòa, không ngừng chỉnh sửa và hoàn thiện. Cuối cùng mới đạt được thành quả khá hài lòng.
LotusX là một tập đoàn lớn có máu mặt, bộ phận truyền thông cũng rất tích cực, muốn mượn danh tiếng của Tịch Tiện Thanh ở khu sáu để mở rộng sức ảnh hưởng của công ty ra ngoài khu bốn. Do đó, vào đêm chuẩn bị công bố thành phẩm sẽ tổ chức một bữa tiệc công khai.
Bữa tiệc được tổ chức tại sảnh trụ sở LotusX——Từ việc trưng bày tác phẩm, đến nguồn cảm hứng, và cả phân đoạn đeo thử và chụp ảnh chung đều được lên kế hoạch kỹ càng, Tịch Tiện Thanh cũng được mời đến diễn tập trước.
Một tiếng trước khi bữa tiệc bắt đầu, Nova đến khách sạn mà Tịch Tiện Thanh đang ở, gõ cửa phòng.
Người mở cửa chính là Tịch Tiện Thanh.
Nova đẩy gọng kính trên sống mũi: “Ngài Tịch, xe dưới lầu đã sẵn sàng, nửa tiếng sau chúng ta sẽ xuất phát đến hội trường. Xin hỏi bên ngài có thay đổi gì trong lộ trình không?”
Tịch Tiện Thanh mặc bộ vest màu xám khói được cắt may tỉ mỉ, nhưng Nova để ý thấy, cổ áo sơ mi của cậu hơi nhàu, hai cúc áo trên cùng cũng bị cởi ra, nút thắt cà vạt cũng bị nới lỏng đôi chút.
Khi lên tiếng, giọng nói của cậu khàn khàn một cách kỳ lạ: “Không có.”
Tuy rằng trong lòng ngờ vực, nhưng Nova vẫn bình tĩnh khom lưng: “Vâng, chúng tôi sẽ đợi ngài dưới lầu, ngài cứ từ từ chuẩn bị.”
Tịch Tiện Thanh gật đầu, đóng cửa lại.
Cậu đứng yên tại chỗ một giây, hít một hơi thật sâu, quay đầu bước thẳng về phòng ngủ chính, mở cửa phòng tắm.
Trong phòng tắm, Chúc Minh đang ngồi trên bồn rửa tay bằng đá cẩm thạch, im lặng nhìn bồn tắm trước mặt.
Chim công xanh cuộn mình ngồi xổm trong bồn tắm, bộ lông đuôi mảnh dài phía sau lẳng lặng rũ xuống, gần như lấp đầy cả bồn tắm.
Tịch Tiện Thanh vừa bước vào phòng tắm, Chúc Minh lập tức ngước mắt lên, thốt ra ba chữ: “Tính sao đây?”
Tịch Tiện Thanh kéo cà vạt, bực mình dời mắt đi: “Anh hỏi tôi?”
Chúc Minh không nói nữa.
Không gian trong phòng tắm chật hẹp, dường như cả không khí cũng trở nên loãng hơn. Tịch Tiện Thanh nhìn chằm chằm chim công xanh trong bồn tắm, phiền muộn không thôi: “Tại sao mấy lần trước được, nhưng ngay lúc này lại không có tác dụng?”
Rõ ràng là não Chúc Minh cũng đang treo máy: “Đừng ồn, tôi đang suy nghĩ.”
Một lúc lâu sau, anh hít sâu một hơi, nhìn về phía Tịch Tiện Thanh: “Thử lại lần nữa.”
Có lẽ vì tối nay bọn họ đã thử không chỉ một lần, hơn nữa thời gian còn lại không còn nhiều, không thể do dự hay ngượng ngùng thêm nữa, Tịch Tịch Tiện Thanh gật đầu.
Hai người dứt khoát hành động.
Đầu ngón tay Chúc Minh xuyên qua mái tóc Tịch Tiện Thanh, hơi ngẩng mặt lên; một tay Tịch Tiện Thanh đỡ lấy sườn mặt Chúc Minh, cụp mắt xuống. Hai người xích lại gần nhau, bờ môi nóng bỏng lập tức quyến luyến chạm vào nhau.
Đôi môi chạm nhẹ vào nhau trong chốc lát, rồi nhanh chóng tách ra. Chóp mũi kề nhau, hơi thở đều thở nên dồn dập rõ rệt, họ cố gắng bình tĩnh lại, cùng quay đầu nhìn sang chim công to lớn đang cuộn mình trong bồn tắm.
Nước Rửa Chén rung đuôi, đổi tư thế tiếp tục cuộn người, lông đuôi vẫn bất động như cũ,
Chúc Minh thật sự bất lực: “Tịch Tiện Thanh, rốt cuộc cậu có đang gắng sức không đó?”
Cả vùng da dưới tai Tịch Tiện Thanh đã đỏ bừng, khó tin khàn giọng nói: “Rõ ràng lúc trước chỉ cần nghĩ qua thôi đã có động tĩnh, không hiểu sao hôm nay lại, cứ…”
Cậu không nói nên lời.
“Vốn nghĩ thử ba lần là đủ rồi, lần ở vườn bách thú cũng xòe ra bình thường, nhưng ngay lúc quan trọng lại đứt dây.”
Chúc Minh thở hắt: “Mấy giờ rồi? Khi nào cậu sẽ đến bữa tiệc để chụp ảnh?”
“Nova vừa mới nói, nữa tiếng sau sẽ xuất phát.” Tịch Tiện Thanh khàn giọng nói.
Chúc Minh lẩm bẩm: “Tiêu rồi, dùng tay bẻ cũng không kịp nữa.”
Mày Tịch Tiện Thanh nhăn lại: “Anh có thể đừng nhớ thương mấy phương thức bất chính đó nữa được không?”
Chúc Minh cười ha ha, chỉ chim công xanh đang nằm bất động dưới chân: “Vậy cậu nói xem nên làm gì bây giờ?”
Tịch Tiện Thanh im lặng, bả vai nhấp nhô trong chớp mắt: “Không được thì thử lần nữa.”
Chúc Minh cũng không nghĩ ra cách khác, “Ừ” một tiếng, đặt tay lên vai Tịch Tiện Thanh lần nữa.
Tịch Tiện Thanh cũng chống tay lên bồn rửa tay, nghiêng người đến, chóp mũi cách nhau chút xíu, một giây trước khi đôi môi chạm vào nhau——
Chúc Minh bỗng giơ ngón trỏ, để lên cằm Tịch Tiện Thanh.
Bầu không khí lẫn cảm xúc đều đã ủ xong, nhưng lại bị buộc dừng ngay thời khắc mấu chốt, Tịch Tiện Thanh nhíu mày, không vui nhấc mắt lên: “Anh làm gì vậy?”
Chúc Minh không nói gì, chợt hiểu ra nhìn chằm chằm vào mặt Tịch Tiện Thanh.
“Tôi đang nghĩ, lý do hôm nay thuốc không có tác dụng.”
Như thể đột nhiên nghĩ đến một khả năng nào đó, anh nhìn vào mắt Tịch Tiện Thanh, suy ngẫm, “Chẳng lẽ là vì cậu đã bị kháng thuốc, liều lượng lúc trước… không còn đủ nữa?”
٭❅
Giới Thái Hồ Hồ: Ái chà, vậy phải làm sao bây giờ?