historybs.com - Đọc truyện online

Chương 121 Đang nghĩ đến chuyện yêu đương?

Tâm tư phụ nữ như kim đáy biển, không có nghĩa là chỉ có đàn ông không hiểu phụ nữ nghĩ gì, mà nhiều lúc đến cả phụ nữ cũng không hiểu mình đang nghĩ gì, hiện giờ Vương Lệ Trân đang rơi vào tình trạng đó.  

             Cô là người chủ động mời cơm, giờ cô lại cảm thấy hơi hối hận, người đề xuất dùng 50 triệu dằn mặt với người phụ nữ kia là cô, giờ cô cũng lại không hiểu sao mình cứ phải gây thù chuốc oán mới được.  

             Đã thế chưa hết, Vương Lệ Trân đang đứng trước gương, không biết nên ăn vận như thế nào, nên trang điểm đậm hay nhạt, nên mặc gợi cảm hay kín đáo, sau cùng còn không biết nên đi hay không, từ 5h chiều sau khi về nhà cô cứ thế trong tình trạng ngẩn ngơ, thời gian tích tắc trôi qua, đến khi Long Thiên đợi 1 tiếng đồng hồ ở nhà hàng Ca-ri-bê, hết kiên nhẫn phải gọi điện cho cô thì Vương Lệ Trân mới vội vội vàng vàng lên đồ, cô ăn mặc thoải mái tùy ý hơn bình thường, vừa đặc biệt mà cũng rất thanh lịch, cuối cùng vẫn quyết định để mặt mộc đi ra ngoài.  

             Đây là hẹn hò phải không?  

             Vương Lệ Trân vừa ngồi lên xe Maserati liền tự hỏi, cô đã 25 tuổi nhưng chưa từng trải qua buổi hẹn hò chính thức nào, hồi cấp 3 cô không còn tin vào tình yêu nữa, đinh ninh mình sẽ độc thân đến cuối đời, nhưng vào lúc cô tôi luyện lòng dạ sắt đá không để bất cứ tên đàn ông nào tiếp cận mình nữa, thì Long Thiên lại xuất hiện, anh giống như một hiệp sĩ mù cứ thế băng vào khu rừng tối đen sâu thẳm, khiến cho cả khu rừng trở nên sống động.   

             Chỉ là cùng nhau ăn một bữa cơm mà thôi.  

             Vương Lệ Trân tự trấn an để bản thân không nghĩ linh tinh nữa.  

             Bạch Diêm Vương đáng thương cứ thế cầm điện thoại đứng ngoài cổng hút thuốc chờ đợi, trong lòng còn nghĩ đến 90% mình bị cho leo cây rồi, thời gian này anh đại khái hiểu được tính cách của Vương Lệ Trân, mới đầu là ghét, sau cô càng ngày càng thờ ơ, đặc biệt là sau chuyện Chung Tân Vinh, có lẽ cô đã tuyệt vọng với đàn ông rồi, một người đã xấu trai còn mồm mép tép nhảy như Long Thiên cô tất nhiên không coi ra gì, cộng thêm phụ nữ hiện đại giờ ghét nhất là mấy vụ gặp mặt do phụ huynh, người làm mối sắp xếp, mà Long Thiên chính là dùng cách đó vào được nhà họ Vương.  

             Long Thiên nhả một làn khói, anh nghiện thuốc rất nặng, chuỗi ngày tăm tối thực hiện nhiệm vụ ở Quỷ Môn, Nhan Như Ngọc từng hỏi anh một câu cực kỳ mang tính triết học, đó là anh đã bao giờ cảm thấy bản thân mình đang thực sự sống chưa, lúc đó Long Thiên rít mạnh một hơi thuốc, trả lời rằng có lẽ là khi cảm thấy rất tuyệt vời lúc hút thuốc, đáp án này khiến Nhan Như Ngọc phải nhìn anh bằng con mắt khác.  

             Anh luôn chủ chương sống cho hiện tại, bởi vì ở một nơi không biết ngày mai ra sao như Quỷ Môn, sống sót đã là việc rất xa xỉ, anh đã chứng kiến rất nhiều đồng đội ngã xuống trước mặt mình, chết rất thê thảm, chết là hết, còn mấy thứ mơ ước, lý tưởng đều là những điều viển vông, sống sót mới là điều quan trọng nhất.  

             Sống trên đời quan trọng nhất chính là được sống, ngoài việc sống chết thì tất cả đều là chuyện nhỏ.  

             Có lẽ đây là bài học quan trọng nhất anh học được từ Quỷ Môn.  

             Long Thiên cho rằng Vương Lệ Trân sẽ không tới, anh dập điếu thuốc định bỏ đi, nhưng khi vừa đứng dậy thì chợt có người vỗ vai anh, chính là người có ý thức về thời gian rất mạnh nhưng hôm nay lại đến trễ, Vương Lệ Trân.  

             Vương Lệ Trân phát hiện Long Thiên nhìn thấy bộ dạng hơi khác ngày thường của mình, thay vì kinh ngạc, cô chỉ cười gượng, trong lòng cô trùng xuống, hơi ấm ức, giờ này Bắc Hải đang tắc đường kinh khủng, nhất là mấy chỗ đông đúc người như nhà hàng Ca-ri-bê này, đây là lần đầu cô phóng xe và bóp còi một cách điên cuồng như thế, không ngờ anh lại dùng bản mặt khó chịu đó đáp lại cô.  

             Dù Vương Lệ Trân cao ngạo, kiêu kỳ đến đâu thì khi một người phụ nữ kiêu ngạo cô đơn yếu đuối, cũng sẽ cần một lời khen hợp lý hay một ánh nhìn tán dương.   

             Long Thiên khó xử nói: “Trông em như thế này, anh không dám đi cùng em vào trong”.  

             Hôm nay Vương Lệ Trân không trang điểm, nhưng mặt mộc của cô đủ để vượt mặt tất cả những người con gái khác, cộng thêm cô mặc chiếc váy trắng liền thân đơn giản gọn gàng khác với ngày thường, thắt một chiếc thắt lưng mảnh kép màu đen bao phủ bởi dây đan tua rua lấp lánh, mái tóc dài mượt buông xuống bờ vai trắng nõn và đôi chân thon dài kết hợp với giày cao gót, cảm giác vừa thời thượng vừa quyến rũ, vừa khiến người ta dễ dàng nghĩ miên man.  

             Như hoa đào mùa xuân, thiên phú mỹ lệ, đây là vẻ đẹp kinh động lòng người.  

             Trong giây phút, Long Thiên còn tưởng rằng người phụ nữ đứng trước mặt mình không phải là Vương Lệ Trân.  

             Sao cô có thể trở thành người đẹp khí chất này được?  

             Trước đây Vương Lệ Trân luôn trang điểm ăn mặc theo phong cách truyền thống, kiểu dáng tiêu chuẩn, không thời thượng, cũng không lạc hậu, không hề chói mắt, vì vậy cách ăn vận hôm nay của cô đã vượt xa dự đoán của Long Thiên, mặc dù vẫn chưa quyến rũ lả lướt như Diệp Yêu Tinh, nhưng đúng là tiến bộ rất lớn.  

             Quan trọng hơn là, lúc vừa mới gặp mặt cô đã cười với anh, lại còn cười rất duyên dáng.  

             Người phụ nữ này bị sao thế này, chẳng lẽ là… Đang nghĩ đến chuyện yêu đương?  

             Nhưng ánh mắt của cô chợt trở nên ảm đạm, cũng chẳng cười nữa, có thể là do hiểu nhầm câu nói lúc nãy của Long Thiên, tưởng rằng anh có ý chê mình không trang điểm nên xấu xí.  

             Long Thiên cười lớn, vô cùng vui vẻ nói: “Em đừng hiểu nhầm, ý anh là em xinh đẹp quá mức, vừa bước vào nhà hàng e là sẽ khiến tất cả đám đàn ông ở đây xốn xang, đau khổ gào thét anh cóc ghẻ ăn thịt thiên nga, anh tự dưng bị làm con cóc ghẻ, oan ức biết bao!”  

             Lúc này Vương Lệ Trân mới che miệng cười, đột nhiên nháy mắt với Long Thiên, xem chừng đây là sự lả lơi mà thiên hạ đồn: “Long Thiên, miệng lưỡi anh ngày càng trơn tru đấy, đây là tín hiệu nguy hiểm nha”.  

             Long Thiên cảm thấy hơi nhức óc: “Anh thật sự đang phân vân không biết nên đi vào cùng em không, sợ rằng tất cả đàn ông trong đó đều cầm dao đâm chết anh mất”.

Phím tắt:←

Phím tắt:→



Tiểu thuyết cùng thể loại

Hình Như Bạn Trai Của Tôi Không Phải Người
Hình Như Bạn Trai Của Tôi Không Phải Người
Khi Giang Mạt mở mắt ra, cô phát hiện mình đang ngồi trong một quán cà phê. Kỳ lạ là cô không còn nhớ gì cả, toàn bộ ký ức đã bị xóa sạch. Ngồi đối diện cô…
36 Chiêu Ly Hôn
36 Chiêu Ly Hôn
Kết hôn bốn năm, tôi chưa từng nghĩ tới, ông xã yêu lại nói với tôi, chúng ta ly hôn đi! Được rồi, nếu muốn ly hôn, vậy ly hôn đi! Nhưng vì sao, khi tôi muốn ly…
Mật Ngọt Trong Tim Anh - Khước Nha
Mật Ngọt Trong Tim Anh - Khước Nha
Mật Ngọt Trong Tim Anh – Khước Nha là truyện ngôn tình hay về mối tình thầm lặng của Ngu Vãn và Lục Thức. Nhà họ Ngu và nhà họ Giang thân nhau mấy đời. Ngu Vãn từ…
Bạn Cùng Bàn Có Kẹo Không?
Bạn Cùng Bàn Có Kẹo Không?
Ngao Minh An tính tình có phần kỳ quặc, nhưng sâu bên trong lại là một người nhạy cảm, luôn khao khát được yêu thương (CÔNG) X Lê Thâm Việt một người mà chẳng biết phải giới thiệu…
Ốc Sên Nhút Nhát
Ốc Sên Nhút Nhát
Tỉnh dậy sau tai nạn, chuyện làm tôi ngỡ ngàng nhất là mình đã cưới anh, người tôi từng thương thầm. Nhưng cưới nhau rồi, “tôi” lại ghét anh cay đắng, còn bám riết lấy em trai anh.
Lửa Trong Mưa
Lửa Trong Mưa
Bảy năm trước, con gái nuôi của cha mẹ tôi, em gái thứ hai của tôi, Mạnh Nhược Thi, đã gây tai n*n khi lái xe trong tình trạng say rượu rồi bỏ trốn. Cha mẹ tôi, cả…

Historybs.com – Đọc truyện online mới nhất: truyện full, truyện hot