historybs.com - Đọc truyện online

Chương 142 Đúng là văn vẻ thật!"

Thấy mấy người anh em ngã nhào trên mặt bàn không biết sống chết ra sao kia vẫn còn thở, Tiêu Ngọc Phong thở phào nhẹ nhõm một hơi, người chưa chết là được, nếu như chết rồi thì sẽ phiền phức.  

             Diệp Yêu Tinh vừa hay xuất hiện, đi theo xử lý phía sau cùng Tiêu Ngọc Phong, nên báo cảnh sát thì báo cảnh sát, nên gọi xe cứu thương thì gọi xe cứu thương, mấy cô gái bạo dạn lao lên xin số điện thoại của Tiêu Ngọc Phong, nhưng bị Tiêu Ngọc Phong quát cho bỏ chạy cả.  

             “Đội trưởng, chuyện này cứ để tôi xử lý là được”, Tiêu Ngọc Phong nói, anh ta không biết vì sao cậu thanh niên trông giống ‘Trần Quán Hi’ này đột nhiên lại phát điên, nhưng cũng không có hứng thú đi hỏi, sở dĩ ra mặt là cũng vì Long Thiên, mấy tên cặn bã này không xứng để Bạch Diêm Vương đích thân ra tay giải quyết.  

             Long Thiên gật đầu, nhìn Tiểu Nam Tử nói: “Có cần tôi cho các cậu chút thời gian không?”  

             “Không cần, chúng ta đi uống rượu đi”, Tiểu Nam Tử còn chẳng thèm nhìn Trương Lâm, quay người chuẩn bị về chỗ của mình.  

             Long Thiên nhìn Trương Lâm một cái, cũng không nói gì, từ trước đến nay anh đã không có thiện cảm với cô ta, cũng chẳng có gì để nói với cô ta cả. Dù sao cũng là chuyện của Tiểu Nam Tử, anh không tiện nhiều chuyện. Hơn nữa nếu như tối nay Tiểu Nam Tử không xông lên thì cho dù Trương Lâm có bị nghiền thành cám tại chỗ, Long thiên cũng chỉ bàng quang đứng nhìn nói một câu báo ứng mà thôi.  

             Trương Lâm muốn mở miệng nói một câu cảm ơn, nhưng nhìn thấy Long Thiên lại thôi. Long Thiên là bóng ma lớn của cô ta, năm đó cô ta lừa dối Tiểu Nam Tử, lúc đang quấn lấy tên đàn anh khối trên con nhà giàu thì Long Thiên và Phong Ức Không đạp tung cửa xông vào, không nói năng gì, trực tiếp xông đến ném tên học trưởng con nhà giàu đang trần truồng kia từ tầng bốn xuống, dọa cho Trương Lâm một phen thừa sống thiếu chết, rồi lạnh lùng ném lại một câu, dám báo cảnh sát thì sẽ giết cả nhà cô.   

             Mặc dù sau đó tên con nhà giàu đó may mắn không chết, nhưng đừng nói đến báo thù mà còn phải theo ông già nhà hắn đến tận cửa xin lỗi, kết quả hai bố con nhà đó ngây ngốc đứng ngoài không được bước vào cửa nhà họ Long, ở trước cửa còn bị đánh một trận, đánh xong rồi còn đứng lên cười nói xin lỗi, quỳ gối dập đầu gần cả ngày rồi mới dám rời đi.  

             Từ đó Trương Lâm mới biết, cái tên suốt ngày dính lấy Tiểu Nam Tử kia nhìn thế nào cũng không thấy giống công tử nhà giàu, hóa ra lại chính là đại thiếu gia của tập đoàn Tượng Quốc tiếng tăm lẫy lừng, cũng vì chuyện này mà Trương Lâm mới không dám tiếp tục học ở thủ đô nữa.  

             Long Thiên và Tiểu Nam Tử về chỗ của mình, Tiêu Ngọc Phong và Diệp Yêu Tinh đi dọn dẹp hậu trường. Chuyện tối nay nói lớn cũng không lớn mà nói nhỏ thì cũng không phải, nhưng với mối quan hệ của Long Thiên thì hai người họ biết nên làm thế nào để chuyện lớn hóa nhỏ.  

             “Này tên thư sinh, có phải anh có bệnh về thần kinh không?”, Vương Manh Manh nhìn Tiểu Nam Tử như nhìn một tên ngốc hỏi.  

             Tiểu Nam Tử vui vẻ nói: “Đúng vậy, tôi có bệnh chó điên, tôi mà cắn cô một cái thì cô cũng bị giống tôi đó”.  

             Nói xong còn giả vờ lao lên cắn, Vương Manh Manh hét lên một tiếng ‘đồ thần kinh’, vội vàng né lùi về phía sau, Vương Lệ Trân bảo em gái mình im lặng, sau đó cũng biết ý không hỏi gì nhiều.  

             Tiểu Nam Tử lấy khăn giấy lau tay, vẻ mặt ngại ngùng nói: “Chị dâu, để cô chê cười rồi”.  

             “Không sao”, Vương Lệ Trân trả lời một câu.  

             Long thiên rót rượu rồi đưa tới nói: “Cậu vẫn còn nhớ thương lưu luyến cô ta sao?”  

             Tiểu Nam Tử nhận lấy chén rượu cười khổ nói: “Không, lúc đó tôi mới có mười sáu tuổi, chưa biết gì, giờ đã hiểu rồi”.  

             Long Thiên cười nói: “Năm nay cậu bao nhiêu tuổi?”  

             Tiểu Nam Tử không nhớ tuổi mụ và tuổi thật rất nghiêm túc nghĩ rồi nói: “Hai mươi tư? Hay hai mươi lăm nhỉ?”  

             Long Thiên vỗ vai Tiểu Nam Tử nói: “Vậy cậu vẫn nhớ rất rõ cậu gặp cô ta năm mười sáu tuổi đó”.  

             Tiểu Nam Tử im lặng, ngây ngốc nhìn ly rượu, sau đó hít một hơi thật sâu nói: “Đều là chuyện đã qua rồi, cũng không thể nối lại tình cũ được đâu nhỉ? Đạm Ngạo Nam tôi đâu có bản lĩnh đó, điều hối hận duy nhất là năm đó sao không sơ múi gì cô ta cho rồi, lại để tiện cho thằng khác nó chén”.  

             Long Thiên cầm cốc rượu lên nói: “Nào, uống cho một kiếp nhân sinh chết tiệt này nào”.  

             Có một vài người, một vài chuyện không phải bạn nói quên là sẽ quên được, nếu không thì trên đời này làm gì có nhiều nam nữ si tình như vậy chứ?  

             Trương Lâm đúng là vẫn không có dũng khí tới nói một câu cảm ơn, hơn nữa còn vội vàng chuồn mất, Tiểu Nam Tử cũng không qua xem, cứ ngồi uống rượu. Sở dĩ tối nay anh ra mặt một nửa là vì không cam tâm, còn một nửa là vì tính cách sai bảo, nói thật một câu, năm đó anh ta không nỡ cho cô ta một cái bạt tai, thì những tên đàn ông khác có tư cách đó sao?  

             Đã vững chắc trở thành con rể nhà họ Đoàn rồi, Tiểu Nam Tử hoàn toàn không cần thiết phải dây dưa với Trương Lâm nữa. Anh ta đã không còn là một cậu nhóc ngây thơ hồi đó nữa rồi, những phong cảnh mà bây giờ anh ta nhìn thấy là thứ mà cả đời Trương Lâm cũng không thể nhìn được. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, anh ta có thể trưởng thành được đến ngày hôm nay, suy cho cùng vẫn phải cảm ơn Trương Lâm, là cô ta đã đâm một nhát dao khiến anh ta phải trưởng thành, nếu không thì e là bản thân hiện giờ vẫn chỉ là cọng rơm cọng rạ ở đâu đó, vô tri vô giác qua một kiếp người mà thôi.  

             Nghĩ đến đây, Tiểu Nam Tử đột nhiên thở dài một hơi, châm một điếu thuốc lên hút, ngậm điếu thuốc trên miệng nói: “Ha ha, cậu đừng lo cho anh, anh đây sẽ không đi vào vết xe đổ đó nữa đâu, cũng sẽ không thua trong tay một người phụ nữ đến hai lần đâu. Đúng rồi, câu nói kinh điển mà Phong Ức Không an ủi tôi năm đó là gì ấy nhỉ?”  

             Tiểu Nam Tử cười điên cuồng, cười đến nỗi chảy nước mắt, đương nhiên sau đó anh ta không thừa nhận, rất lâu rất lâu sau có đánh chết cũng không thừa nhận.

Phím tắt:←

Phím tắt:→



Tiểu thuyết cùng thể loại

Mật Ngọt Trong Tim Anh - Khước Nha
Mật Ngọt Trong Tim Anh - Khước Nha
Mật Ngọt Trong Tim Anh – Khước Nha là truyện ngôn tình hay về mối tình thầm lặng của Ngu Vãn và Lục Thức. Nhà họ Ngu và nhà họ Giang thân nhau mấy đời. Ngu Vãn từ…
Lửa Trong Mưa
Lửa Trong Mưa
Bảy năm trước, con gái nuôi của cha mẹ tôi, em gái thứ hai của tôi, Mạnh Nhược Thi, đã gây tai n*n khi lái xe trong tình trạng say rượu rồi bỏ trốn. Cha mẹ tôi, cả…
Bạn Cùng Bàn Có Kẹo Không?
Bạn Cùng Bàn Có Kẹo Không?
Ngao Minh An tính tình có phần kỳ quặc, nhưng sâu bên trong lại là một người nhạy cảm, luôn khao khát được yêu thương (CÔNG) X Lê Thâm Việt một người mà chẳng biết phải giới thiệu…
36 Chiêu Ly Hôn
36 Chiêu Ly Hôn
Kết hôn bốn năm, tôi chưa từng nghĩ tới, ông xã yêu lại nói với tôi, chúng ta ly hôn đi! Được rồi, nếu muốn ly hôn, vậy ly hôn đi! Nhưng vì sao, khi tôi muốn ly…
Hình Như Bạn Trai Của Tôi Không Phải Người
Hình Như Bạn Trai Của Tôi Không Phải Người
Khi Giang Mạt mở mắt ra, cô phát hiện mình đang ngồi trong một quán cà phê. Kỳ lạ là cô không còn nhớ gì cả, toàn bộ ký ức đã bị xóa sạch. Ngồi đối diện cô…
Ốc Sên Nhút Nhát
Ốc Sên Nhút Nhát
Tỉnh dậy sau tai nạn, chuyện làm tôi ngỡ ngàng nhất là mình đã cưới anh, người tôi từng thương thầm. Nhưng cưới nhau rồi, “tôi” lại ghét anh cay đắng, còn bám riết lấy em trai anh.

Historybs.com – Đọc truyện online mới nhất: truyện full, truyện hot