Nghe Long Thiên ăn nói ngông cuồng như vậy, đám người không tức giận mà còn cười cợt, bọn chúng cười tên ngốc này quá tự cao tự đại, võ quán nhà họ Triệu rất nổi tiếng ở Bắc Hải, lần nào đám con cháu đệ tử của võ quán đi tham gia các cuộc thi đấu võ thuật đều chẳng đem về một đống giải thưởng. Danh tiếng này là đồ thật chứ không phải là thứ mà mấy võ quán tam lưu khua chân múa tay kia có thể đánh đồng được.
Không nói đến những người khác mà chỉ cần nói ngay đến đại sư huynh của tên Triệu Quang Lâm này thôi, hắn chính là quán quân võ thuật của thành phố Bắc Hải, huy chương đồng võ thuật khu vực Tương Dương, chỉ những danh hiệu đó thôi đã đủ để dọa người rồi. Tên đại sư huynh này là người được xem trọng nhất trong võ quán nhà họ Triệu, tư chất võ học rất cao, từ nhỏ đã có thành tựu Vịnh Xuân Quyền, cho dù là mấy thành viên của hiệp hội võ thuật Bắc Hải cũng phải có lời khen rằng võ quán nhà họ Triệu đã mài được một viên ngọc sáng.
Hơn nữa đương gia của võ quán nhà họ Triệu, Triệu Minh Huy, cũng chính là ông già đứng khoanh tay sau cùng kia, là người có thể sánh ngang với bậc thầy võ thuật Vương Tu Thân, cho nên vừa nghe thấy Long Thiên chém gió thì cả đám đều cảm thấy hết sức thú vị, quả nhiên là trên núi không thấy hổ, khỉ con dám xưng vương.
“Nhóc con, khẩu khí lớn ghê, thật sự tưởng học được mấy món võ mèo cào rồi là thiên hạ vô địch hay sao?”, đại sư huynh của võ quán nhà họ Triệu có nước da ngăm đen vẻ mặt khinh miệt nói.
Hắn đã nghe Triệu Quang Lâm kể lại, tay Long Thiên này chẳng có chiêu thức nào, chỉ là một tên hoang dã bán chuyên, có chút sức lực mà thôi, sức lực lớn cũng vô dụng, kỹ xảo mới là quan trọng nhất. Những tên tay ngang đó thường hay nói lấy số lượng đè chất lượng, nhưng trên thực tế chỉ cần biết chút kỹ xảo thì cho dù có nhỏ con hơn cũng dễ dàng đánh được kẻ địch to lớn hơn mình. Nếu không năm đó tổ sư gia Diệp Vấn nhà bọn họ sao có thể chỉ dựa vào một chiêu Vịnh Xuân Quyền là đã có thể đánh cho đám người ngoại quốc to lớn kia đến mẹ cũng không nhận ra được chứ.
“Đại sư huynh, tên khốn này ăn nói ngông cuồng, để em dạy dỗ hắn là được!”
“Đúng thế, giết gà không cần đến dao mổ trâu, em sợ đại sư huynh mà ra tay thì đánh hắn chết mất, đến lúc đó lại tình ngay lý gian!”
“Em thấy một quyền của đại sư huynh là đã có thể đánh cho tên gầy còm này bay xa mười mét rồi!”
Đám huynh đệ nhao nhao nịnh bợ, khiến cho tên đại sư huynh kia phổng mũi, phất tay ra hiệu bảo mọi người im lặng, sau đó mới nhìn Long Thiên nói: “Tên khốn, tao cho mày một cơ hội, chỉ cần mày quỳ xuống xin lỗi sư đệ của tao thì hôm nay tao chỉ đánh gãy chân mày thôi”.
“Ui da, uy phong quá đi, bắt xin lỗi rồi còn đánh gãy chân, Bắc Hải sao lại có người vô lý như vậy chứ?”, Phạm Thái Nhàn cười nói, anh Phạm đã đủ vô lý rồi, không ngờ còn có người vô lý hơn cả anh ta, nhưng đám võ phu thế tục này đều như vậy sao? Hoàn toàn không thể đánh đồng được với mấy người gác lầu rất có phong thái cao thủ trong nhà mình mà.
Mấy vị gác lầu kia nói đánh là đánh, không hề nhiều lời như vậy, đúng như lão quỷ nói, trước khi đánh mà cứ nói nhiều hết văn nọ đến văn kia thì hơn nửa là chẳng có bản lĩnh gì.
Đại sư huynh nhìn Phạm Thái Nhàn, mở miệng chửi: “Tên khốn lắm lời, mày dám đấu tay đôi với tao không?”
“Ông đây đấu tay đôi với mẹ mày ý!”
Phạm Thái Nhàn cũng chửi lại, ném cái thông bồn cầu trong tay về phía đám người đó rồi hô hào nói: “Mọi người xông lên, đánh chết đám đầu bò này đi!”
Tinh thần quần chúng của đội hai vô cùng hăm hở, xuống lầu là đã xác định sẽ kề vai sát cánh cùng với giám đốc Long rồi, lúc này ai có thể lùi bước chứ, ai ai cũng hung hăng xông lên, kết quả còn chưa đợi bọn họ xông lên thì một màn trước mắt đã khiến mọi người sửng sốt.
Phạm Thái Nhàn không những không được đánh nhau mà ngay cả tinh thần cũng được phen mông lung, cái thông bồn cầu đó rõ ràng đã được ném về phía tên đại sự huynh kia rồi mà không biết thế nào lại bay ngược về sau lưng Long Thiên, mắt thấy đúng là một pha ném ngược, cũng may Long Thiên đã biết trước anh Phạm này được việc thì ít mà hỏng việc thì nhiều nên đã chủ động chú ý, xoay người đón lấy rồi tặng ngay cái thông bồn cầu này lên mặt tên đại sư huynh.
Đáng thương thay cho tên đại sự huynh vừa giây trước còn oai phong lẫm liệt, giây sau đã bị cắm cái thông bồn cầu lên mặt, cả mặt bị hút vào trong, đoán chừng rút ra cũng đủ khổ.
Long Thiên không nhiều lời vô nghĩa, lúc nào nên ra tay thì liền ra tay, sau khi phi cái thông bồn cầu vào mặt tên đại sư huynh thì lăng không nhảy lên một cái, chân trái nhấc lên, trân phải hạ xuống, đạp cho hai tên gần nhất ngã sõng soài trên mặt đất, tư thế phóng khoáng đẹp trai, lực đạo kinh người.
Hai tên vừa rồi còn bận nịnh hót tên đại sư huynh chưa rõ vì sao, đầu óc đã bị giáng một cú nghiêm trọng, vừa mới ý thức được mình vừa bị đá thì đầu óc choáng váng, co quắp ngồi dưới đất quay mòng mòng.
Lời nói này được mọi người nhất trí tán thành, vui vẻ xem kịch hay thôi đừng nói gì nữa. Xem Long Thiên đánh nhau đúng là mãn nhãn, nói không dùng tay là không dùng tay, toàn bộ quá trình đều dùng đôi chân lốc xoáy soái khí bức người kia, Triệu Quang Lâm không còn vẻ khoa trương đắc ý như vừa nãy nữa, vốn dĩ tưởng rằng Long Thiên khi đối mặt với nhiều anh em như vậy chắc chắn sẽ trở thành bao cát để đánh đấm loạn xạ, kết quả xem ra lúc này dường như người bên phía anh ta mới là bao cát.