Tống Thanh Uẩn cẩn thận đẩy cửa ra.
Căn phòng yên tĩnh đến mức không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, cũng không thấy bóng dáng ai cả nhưng hương hoa lan đậm đặc và đắng chát nhắc hắn rằng Alpha của mình đang ở đây.
Trên giường trống trơn, không có ai.
Mọi thứ trong tầm mắt đều vắng lặng nhưng dưới ánh đèn hắt từ ngoài cửa có thể thấy những vệt nước kéo dài đến bên cửa sổ.
Tống Thanh Uẩn bước chậm rãi theo dấu nước và mùi hương lan nồng đậm nhất.
Khi vòng qua cuối giường đến lối nhỏ giữa giường và cửa sổ, hắn khựng lại.
Hắn vừa khóa cửa từ bên trong nên giờ đây chỉ có ánh sáng yếu ớt từ đèn đường ngoài phố len lỏi vào, miễn cưỡng giúp hắn nhìn rõ cảnh tượng trong phòng….
Một chàng trai cao hơn mét tám, thu mình vào góc chật hẹp bên cạnh giường.
Trên người cậu chỉ đắp một chiếc chăn mỏng, mái tóc ướt sũng bết vào trán, những giọt nước vẫn còn rơi tí tách từ đuôi tóc.
Ngoài cửa sổ, sấm sét rền vang, hắn thấy nhóc con co rúm lại, khẽ run rẩy.
“Sơ Sơ.”
Giọng của người đàn ông khàn đặc, nhẹ nhàng gọi tên cậu.
Chàng trai trong góc giật mình.
Cậu lúng túng ngẩng đầu lên, hai tay siết chặt lấy mép chăn:
“Anh…? Em xin lỗi, hình như em làm bẩn chăn của anh rồi. Em không cố ý đâu.”
Nói xong, cậu mới nhận ra cả người Tống Thanh Uẩn cũng ướt sũng, cậu sững sờ:
“Anh bị ướt hết rồi? Là lại có sinh viên mất tích nên anh đến hỗ trợ sao? Thảo nào em về muộn như vậy cũng không thấy anh ở nhà.”
Cậu còn tiếp tục lầm bầm nói một mình nhưng Tống Thanh Uẩn đã vươn tay, ôm chặt lấy cậu qua lớp chăn.
“Xin lỗi, Sơ Sơ.”
Hắn siết chặt vòng tay, giọng nói không kìm được mà run lên:
“Cậu ta đã làm gì em…”
Nhóc con trong lòng đột nhiên cứng đờ.
Sau đó, tiếng khóc kìm nén rốt cuộc cũng bật ra, truyền đến từ lồng ngực của hắn.
Áo của Tống Thanh Uẩn đã ướt từ lâu nhưng hắn vẫn cảm nhận rõ những giọt nước mắt nóng hổi của Alpha nhỏ bé một lần nữa thấm vào vải áo.
Hương hoa lan đắng chát bao trùm không gian, ngập tràn ấm ức và đau lòng.
“Em đánh nhau với cậu ta rồi chạy đi, không kịp lấy điện thoại….. Ban đầu em bắt một chiếc taxi nhưng không mang tiền nên bị đuổi xuống giữa đường, phải tự mình đi bộ về….. Nhưng khi em về đến nhà, anh lại không có ở đây…..”
Tống Thanh Uẩn nghe mà tim thắt lại.
Hắn vỗ nhẹ lên cổ cậu, an ủi như đang dỗ một con thú nhỏ:
“Không sao rồi…. Giờ không sao nữa rồi. Cảnh sát đã bắt cậu ta. Cậu ta đã tiêm cho em bao nhiêu thuốc?”
Kỷ Chính Sơ lắc đầu:
“Em không biết….. Cậu ta đâm vào eo em một mũi tiêm nhưng em giãy thoát được, không rõ có bao nhiêu thuốc đã bị tiêm vào.”
Lúc đó, thật ra cậu chỉ hơi mất tập trung.
Tâm trí cứ quanh quẩn nghĩ về Tống Thanh Uẩn, nghĩ xem có nên thẳng thắn nói ra không, nói như thế nào cho hợp lý.
Tưởng Phong nhận ra cậu không để tâm vào bài học, bèn bảo cậu đi tắm sớm rồi nghỉ ngơi.
Sau đó, cậu ta bước đến đỡ cậu.
Thời điểm ấy, Kỷ Chính Sơ chưa hề nghi ngờ điều gì, chỉ thấy một làn hương nước hoa nhàn nhạt thoảng qua.
Nhưng đến khi tắm xong, nằm xuống giường, cậu bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn.
Thật lòng mà nói, ngay cả khi nhận ra bất thường, cậu vẫn không nghĩ nhiều.
Dù sao tối qua cũng thế, cậu chỉ nghĩ chắc ngủ một giấc là ổn.
Nhưng Tưởng Phong lại phát hiện ra.
“Anh Kỷ, hình như pheromone của anh hơi bị rò rỉ ra rồi.”
Giọng điệu của Alpha thấp giọng nhắc nhở.
Kỷ Chính Sơ sững sờ.
Trước khi ra ngoài hay sau khi tắm xong, cậu đều đã xịt chất ức chế pheromone cẩn thận để tránh làm phiền Tưởng Phong.
Theo lý mà nói, pheromone của cậu không thể nào rò rỉ được.
Nhưng khi Tưởng Phong đột nhiên nhắc nhở, cậu cũng chẳng hề nghi ngờ, cứ tưởng rằng bản thân không kiểm soát tốt pheromone, vô tình để lộ tín hiệu tìm bạn đời.
Cậu vội vàng xin lỗi:
“Xin lỗi, chắc gần đây chu kỳ mẫn cảm của tôi bị rối loạn, mai tôi sẽ đi bệnh viện kiểm tra. Nếu cậu thấy khó chịu, hay là…. để tôi ra phòng khách ngủ? Hoặc tôi có thể đến khách sạn gần đây, tôi nhớ gần nhà cậu có một khách sạn khá ổn.”
Nhưng cậu bị chặn lại.
Alpha trước mặt nói với vẻ chân thành, còn có phần bực bội:
“Anh nói cái gì thế? Ngoài trời đang mưa to thế kia, tôi là kiểu người như vậy à? Với lại, nếu chỉ vì một chút pheromone mà không chịu nổi thì trường học còn xây ký túc xá sáu người dành cho Alpha làm gì? Để đánh nhau à? Tôi không hẹp hòi như vậy đâu.”
Kỷ Chính Sơ tin là thật, không nhắc đến chuyện rời đi nữa.
Cậu định dùng miếng dán ức chế nhưng Tưởng Phong bảo cậu ta không thích cảm giác dán thứ đó lên cổ, bình thường toàn dùng loại xịt nên trong nhà không có miếng dán.
Vậy nên cậu cũng không đề cập thêm, đành chấp nhận như vậy mà ngủ.
Tất nhiên, là một Alpha đang trong trạng thái kíc.h th.ích, việc đi vào giấc ngủ không dễ dàng chút nào.
Kỷ Chính Sơ trằn trọc mãi không ngủ được.
Cậu sợ pheromone của mình ảnh hưởng đến Tưởng Phong nên quyết định ra ngoài đi dạo một lúc.
Dù gì vẫn chưa đến 10:30, cậu còn đang đợi cuộc gọi của Tống Thanh Uẩn.
Nhưng khi cậu vừa ngồi dậy, Tưởng Phong cũng dậy theo.
Cậu ta hỏi:
“Anh Kỷ, anh vẫn chưa hoàn toàn dịu xuống à?”
Kỷ Chính Sơ tuy thường đỏ mặt xấu hổ trước Tống Thanh Uẩn nhưng đó là vì giữa cậu và đối phương đã xảy ra quá nhiều chuyện thân mật. Còn những Alpha khác, trong mắt cậu chẳng qua chỉ là những người cùng giới bình thường, tắm chung, đi vệ sinh chung, so bì kích thước cũng chẳng có vấn đề gì, thế nên cậu cứ thế vén chăn lên.
Rồi rất thản nhiên nói: “Có một chút. Tôi ra ngoài một lát.”
Nhưng cậu lại bị ngăn lại.
Alpha giữ chặt cánh tay của cậu, đôi mắt nhìn chằm chằm, giọng nói đè thấp xuống: “Hay là…. để tôi giúp anh giải quyết nhé? Dù sao cũng đều là Alpha, giúp nhau một chút thôi mà.”
Kỷ Chính Sơ theo phản xạ có điều kiện mà hất tay cậu ta ra.
Không phải vì cảm thấy Tưởng Phong quá mức lỗ mãng, dù sao bọn họ cũng từng ở nước ngoài, chuyện gì mà chưa thấy qua, chuyện Alpha hỗ trợ lẫn nhau cũng có nghe nói nhưng không hiểu sao, ánh mắt và giọng điệu của cậu ta lại khiến cậu phản cảm đến buồn nôn.
Vì thế chẳng kịp suy nghĩ nhiều, cậu liền hất tay đối phương ra, nửa đùa nửa thật nói: “Đừng có làm người ta buồn nôn. Tôi đâu có tàn phế, nếu cần thì cũng chẳng đến lượt cậu.”
Nhưng ngay sau khi bị hất ra, Tưởng Phong lại giống như một con rắn, lập tức quấn lấy cổ tay của cậu lần nữa. Đầu ngón tay của cậu ta mập mờ v.uốt ve cánh tay cậu, tay còn lại cũng trượt lên eo cậu, nói: “Tự làm sao mà bằng để người khác giúp được, anh chắc là chưa từng thử để người khác giúp đúng không?”
Kỷ Chính Sơ lập tức bùng nổ.
Chuyện này dù có là giữa những người cùng giới thì cũng đã cấu thành quấy rối rồi?!
Sắc mặt của cậu lập tức lạnh xuống: “Tưởng Phong, tôi nói tôi không cần, đừng có quá đáng.”
Nhưng chỉ một câu này lại giống như chạm đến công tắc nào đó của Tưởng Phong. Alpha đột nhiên không che giấu nữa, lật người đè lên cậu, tay sốt ruột lần mò ra sau eo cậu.
“Anh là cong đúng không? Tôi biết ngay mà!”
Sau đó, cậu ta cúi xuống muốn hôn cậu.
Kỷ Chính Sơ sững người, lập tức vung nắm đấm qua.
Cậu là một Alpha cấp cao, đánh không lại Tống Thanh Uẩn và thằng bạn thân là vì từ nhỏ hai người kia đã tập võ. Chẳng lẽ cậu còn không xử lý được một công tử nhà giàu chưa từng tập luyện gì?
Từ nhỏ lớn lên cùng đám người trong gia tộc võ thuật chẳng phải chỉ để nói cho vui.
Nghĩ đến lúc đó mình dùng một cú đấm đánh bay hai cái răng của cậu ta, trực tiếp khiến cậu ta tức đến phát điên.
Kỷ Chính Sơ co rúc trong lòng Tống Thanh Uẩn, hít hít mũi, lắc đầu: “Cậu ta chỉ sờ eo của em mấy cái, không động vào chỗ khác. Em đánh cậu ta nằm bẹp rồi. Chỉ là ban đầu em không chú ý, sau đó cậu ta đánh không lại em liền tiêm cho em một mũi nhưng cũng chẳng thay đổi được gì.”
Tống Thanh Uẩn vội vàng kéo tấm chăn trên người cậu ra.
Toàn thân của chàng trai ướt đẫm, cậu vẫn mặc chiếc áo ngủ mỏng tang, lúc này nó dính sát vào người cậu, từng đường nét trên cơ thể đều hiện rõ trước mắt. Nhưng trong mắt người đàn ông chỉ có lo lắng và sốt ruột, hắn vén áo cậu lên kiểm tra: “Bị đâm ở đâu, để tôi xem vết thương.”
Không cần chờ câu trả lời, Tống Thanh Uẩn đã nhìn thấy vị trí đó.
Kỷ Chính Sơ dù là một Alpha nhưng da dẻ lại mềm mại mỏng manh, từ nhỏ đã là kiểu dễ bầm tím. Mỗi lần đánh nhau với em họ của hắn xong, trên người cậu đều bầm tím không biết bao nhiêu chỗ. Vậy nên chẳng cần tốn công tìm, hắn liền thấy ngay một mảng bầm lớn trên lưng dưới của cậu.
Sắc mặt của người đàn ông lập tức trở nên lạnh lẽo.
Đặc biệt là ở giữa vết bầm còn có một vết thương nhỏ đã kết vảy. Một đường dài, nhìn là biết bị kim tiêm cứa qua.
Hắn hận không thể lập tức xuyên về nửa tiếng trước, đá cho Tưởng Phong ngất xỉu ngay tại chỗ.
“Thay đồ trước đã, tôi đưa em đến bệnh viện.”
Nói xong hắn liền vội vã đi tìm quần áo.
Hắn không yên tâm để Kỷ Chính Sơ ở một mình trong phòng ngủ của mình, cuối cùng dứt khoát lấy luôn một bộ quần áo của mình cho cậu thay.
Từ áo trên xuống quần dưới, kể cả q.uần lót dùng một lần, từng món từng món lấy ra, đặt trước mặt chàng trai.
Kỷ Chính Sơ mím môi, lúng túng khép chặt hai chân: “Vết thương nghiêm trọng lắm à anh? Giờ cũng đã muộn rồi…. Em không thấy đau lắm. Hay là cứ theo dõi một lúc, đợi sáng mai rồi đi viện? Em…. em hình như bắt đầu có chút phản ứng với thuốc rồi….”
Hơn nữa, lúc này mà mặc đồ của Tống Thanh Uẩn….
Chẳng phải càng thêm dầu vào lửa sao?
Nhưng người đàn ông lại ngồi xổm xuống, kiên nhẫn giải thích như dỗ dành trẻ con: “Vì không biết kim tiêm có sạch không, cũng không biết cậu ta đã tiêm gì cho em nên nhất định phải đến bệnh viện ngay. Hơn nữa tôi báo cảnh sát rồi, họ nghe nói em có thể bị chuốc thuốc, bảo chúng ta đến bệnh viện kiểm tra để làm bằng chứng, chắc giờ đang ở ngoài chờ rồi.”
“Sơ Sơ, đây không phải chỉ là pheromone của Omega kí.ch th.ích đ.ộng tì.nh bình thường đâu. Em ngoan nào, chúng ta tốt nhất vẫn nên đến bệnh viện, kiểm tra xem có gây hại gì cho cơ thể không.”
Khi nói, pheromone an ủi từ tuyến thể của người đàn ông cứ thế khuếch tán ra.
Hương trúc xanh hòa cùng mùi hoa lan trong không khí, thận trọng quấn lấy nhau.
Kỷ Chính Sơ bị dỗ đến mức mặt đỏ bừng, siết chặt quần áo trên giường, xấu hổ quay đầu đi: “Em biết rồi, em thay đồ. Anh… đừng nhìn.”
Tống Thanh Uẩn lập tức hiểu ý, đứng lên, chuẩn bị ra ngoài chờ, tiện thể xem cảnh sát đến chưa.
Nhưng ngay khoảnh khắc hắn vừa đứng dậy, cánh tay của hắn liền bị một bàn tay run rẩy và trắng nõn đặt lên.
Hắn cúi đầu liền thấy Alpha nhỏ đỏ mặt đến tận mang tai, khẽ giọng lí nhí:
“Anh…. anh có thể đừng đi không? Chỉ cần quay lưng lại, không nhìn là được….”