Dưới công ty mới mở một quầy bánh kếp siêu ngon. Anh chủ quán cao tận mét tám lăm, đeo kính, nhìn đúng chuẩn chồng nhà người ta. Lần thứ ba tôi trốn việc xuống mua bánh của anh, anh đã nhớ mặt tôi rồi.
“Không hành, nhiều ớt, thêm trứng với giăm bông phải không?”
“Dạ đúng rồi!”
Anh vừa nói vừa nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng xỉu. Đúng chuẩn chồng nhà người ta trong truyền thuyết! Phải ghẹo anh chút mới được!
Tôi lén dịch lại gần, hỏi nhỏ: “Anh có ship không ạ? Thật ra mấy lần trốn xuống mua bánh thế này sếp em cũng bắt đầu để ý rồi…”
Anh quay sang, gật đầu: “Có chứ.”
Mắt tôi sáng lên, lẹ tay rút điện thoại: “Vậy mình kết bạn WeChat đi anh!”
“Ừ.”
Vừa quét mã QR xong…
“Em tên Ôn Miên, còn anh?”
“Kỳ Vọng.”
Đúng lúc đó, từ trong đầu xe ba bánh bên cạnh vang lên tiếng nũng nịu: “Ba ơi…”
Tôi đứng hình, mắt chữ O mồm chữ A nhìn về phía đầu xe. Tấm rèm được một bàn tay nhỏ xíu vén lên, để lộ ra một cục bột tròn quay đang dụi mắt. Cậu dang tay ra: “Ba bế con…”
Kỳ Vọng một tay bế cậu ra khỏi đầu xe, cơ bắp cẳng tay cuồn cuộn, mạnh mẽ khỏi bàn. Anh nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cậu, rồi thay cho cậu cái khăn mới. Xong xuôi hết mới quay lại nhìn tôi: “Xin lỗi, đợi anh chút nhé.”
Nghe giọng anh, tôi suýt làm rơi điện thoại. Không lẽ… là chồng nhà người ta thật sao trời?!
Đúng lúc này, cán bộ đô thị ập tới. Mấy quầy xung quanh cuống cuồng dọn dẹp, chạy tán loạn. Kỳ Vọng nhíu mày, quay người đưa con trai cho tôi: “Giữ thằng bé giúp anh chút, anh quay lại liền.”
Tôi theo phản xạ ôm lấy cậu bé, nhìn Kỳ Vọng nhanh chóng dọn dẹp, rồi chạy xe ba bánh biến mất.
Vỉa hè vừa nãy còn náo nhiệt giờ vắng tanh như chùa bà đanh. Cậu bé trong lòng ôm cổ tôi, ngoan ngoãn nói: “Chị đừng sợ, ba em sẽ quay lại.”
“Ờ… ừ…”
Bỗng nhiên, trước mắt tôi hiện lên một loạt bình luận:
“Không đùa chứ? Anh chàng chạy xe ba bánh lấm lem kia mà là boss phản diện tương lai, dậm chân cái là Bắc Kinh rung chuyển á?”
“Haizz, Kỳ Vọng giờ nhìn tuy hơi thảm hại, nhưng sắp được đón về làm cậu chủ rồi, anh ta chính là cậu cả bị bắt cóc của nhà họ Kỳ đó!”
“Nghe bảo khi anh ta về nhà, ai từng giúp đỡ anh ta đều được báo đáp hậu hĩnh, đến con chó cũng được ở biệt thự xịn xò!”
“Nhất là anh ta còn chi 50 triệu để tìm mẹ cho con trai…”
50 triệu!!! Trời ơi tin được không? Mắt tôi sáng như sao trời luôn.
“Cưng ơi, mẹ cưng đâu rồi?”
Cậu bé chớp đôi mắt đen láy, ngây thơ đáp:
“Chỉ có em với ba thôi.”
“Mẹ… em không biết.”
Tim tôi thắt lại, ôm chặt cậu vào lòng, dịu dàng nói: “Bé cưng ơi, nhìn chị có giống mẹ em không?”
Mười phút sau, cậu bé đã kể hết chuyện nhà mình cho tôi nghe:
“Mẹ ơi, con tên Kỳ Tiểu Bảo, năm nay ba tuổi rưỡi, con đi học mẫu giáo rồi.”
“Con với ba ở khu Tây Thành, nhà đó của cô chủ cho thuê. Cô ấy có con chó trắng cưng lắm, nó thích con lắm luôn.”
“Tiền ba kiếm được để trong thẻ màu xanh, ba giấu dưới gầm tủ, ba nói sau này mua nhà to cho con ở!”
Kỳ Tiểu Bảo ngồi trong lòng tôi, tay chân khua khoắng, mắt sáng lấp lánh niềm vui.
Cùng lúc đó, từ mấy dòng bình luận kia, tôi biết mình đang ở trong một cuốn tiểu thuyết ngôn tình, và là một… vai phụ.
Nhưng mà kệ đi, chuyện đó không quan trọng.
Điều quan trọng là 50 triệu kia kìa! Đừng nói là làm mẹ của con trai phản diện, có làm mẹ của phản diện cũng được luôn!
“Mẹ ơi, mẹ có nghe con nói không?”
Tôi giật mình: “À ừ, nghe chứ, nghe chứ.”
“Mẹ ơi, mẹ thật sự muốn làm mẹ con hả?” Không hiểu sao, Kỳ Tiểu Bảo bỗng nhiên hơi buồn: “Nhưng mà ba con không có tiền, nhà con nghèo lắm.”
“Mọi người nói ba con chỉ được cái mã ngoài đẹp trai chứ chẳng có gì tốt đẹp cả.”
“Còn có mấy cô giàu mà hư cứ bám lấy ba con nữa, ba phải chuyển nhà hai lần rồi.”
Nói rồi, Kỳ Tiểu Bảo mếu máo, nước mắt ngắn dài.
Tôi vội vàng lau nước mắt cho cậu, giọng chắc nịch: “Mẹ thật lòng thích ba con, thật lòng muốn làm mẹ con. Mẹ không phải người xấu đâu, Tiểu Bảo tin mẹ nhé?”
Vừa dứt lời, Kỳ Tiểu Bảo reo lên:
“Ba ơi ba, chị này thích ba nè!”
“Ba cưới chị này đi ba, con muốn có mẹ!”
Phía sau lưng, tiếng bước chân vang lên, chẳng cần quay đầu lại cũng biết là ai rồi. Mặt tôi nóng bừng, xấu hổ muốn độn thổ ngay lập tức.
Trời ơi, Kỳ Tiểu Bảo!
Bình luận cũng cười ầm lên:
“Haha, cười chết mất, chị gái này cũng hơn hai mươi tuổi đầu rồi mà bị nhóc ba tuổi rưỡi lừa.”
“Tiểu Bảo đâu có ý xấu gì, nhóc con chỉ muốn có thêm người yêu thương ba nó thôi, tại Kỳ Vọng… haizz.”
“Kỳ Vọng đúng là số khổ, từ nhỏ bị bắt cóc, bị bạo hành đủ kiểu, lớn lên trốn thoát được thì lại sống nay đây mai đó.”
“Gia cảnh nghèo túng, con thơ ba tuổi, cần lắm một nữ thần ấm áp đến sưởi ấm trái tim tan nát của anh ấy!”
“50 triệu đưa đây, tôi làm liền!”
Không! 50 triệu là của tôi! Tôi nghiến răng, quay phắt người lại.
Kỳ Vọng vừa đón lấy Kỳ Tiểu Bảo, giọng nói vẫn điềm đạm: “Đừng nghịch ngợm, chị chỉ đùa với con thôi.”
Tôi hít một hơi thật sâu, quyết định liều một phen: “Em không đùa đâu. Kỳ Vọng, em đã thích anh từ cái nhìn đầu tiên, em thật sự thích anh.” Tôi nhìn thẳng vào mắt Kỳ Vọng, tay nắm chặt vạt áo bên hông.
Kỳ Vọng khựng lại, gương mặt ôn hòa bỗng trở nên cứng đờ. Một lúc sau, anh thở ra một hơi dài: “Em Ôn, như Tiểu Bảo vừa nói, anh không có tiền, cũng không có công việc ổn định, thậm chí còn có người đến nhà gây rối.”
Bình luận lại hiện lên:
“Trước kia Kỳ Vọng cùng đường đã từng vào sàn đấu ngầm, không phải không có tiền nhưng lại xích mích với nhiều người. Giờ muốn sống yên ổn vì Tiểu Bảo nhưng khó khăn chồng chất.”
“Nếu muốn từ chối Ôn Miên, Kỳ Vọng chỉ cần nói một câu là được, cần gì phải kể lể khó khăn của mình? Rõ ràng là muốn nghe cô ấy nói ‘không sao cả’, ‘em thích anh’, hãy kiên định chọn anh đi!”
“Những người thiếu thốn tình cảm từ nhỏ thường hay vậy đấy, phản ứng đầu tiên là đẩy người ta ra, nghi ngờ đủ thứ, đến khi người ta đi rồi thì lại hối hận, đúng là mâu thuẫn.”
“Ôn Miên hôn anh ta đi, nói cho anh ta biết anh ta là cậu chủ nhà họ Kỳ, tương lai xán lạn, chỉ cần không đối đầu với nam chính thì sẽ thừa kế gia sản chục tỷ!”
Hôn á? Ơ kìa, giữa đường giữa chợ thế này… Nhưng mà… Chục tỷ cơ đấy!
Thế là tôi quyết định tiến lên: “Em có công việc ổn định, lương bảy ngàn tệ, em nuôi anh với Tiểu Bảo nha.”
Kỳ Vọng đứng hình mất mấy giây, như thể đang nín thở.
“Ôn Miên, em nói thật chứ?”
“Mới gặp có ba lần, còn chưa nói chuyện…”
Kỳ Vọng chưa nói hết câu thì tôi đã rút thẻ căn cước ra.
“Đăng ký kết hôn đi, bây giờ luôn.”