Châu Chi Mai dạo gần đây không có dự án nào đặc biệt quan trọng, cô đang học cách đan ren thủ công. Penn không phải là một cấp trên quá nghiêm khắc, chỉ cần Châu Chi Mai hoàn thành công việc được giao, những việc khác cô có thể tùy ý làm.
Đan ren cũng là một kỹ thuật mà Penn đã dạy cho Châu Chi Mai.
Ren thủ công được ví như “vàng của nghề dệt”, đừng nhìn miếng vải mỏng manh mà lầm, quy trình làm ra nó lại phức tạp và tinh xảo vô cùng.
Từ khi máy móc phát triển, ren làm hoàn toàn bằng tay ngày càng ít đi, nhưng vẫn có những kỹ thuật mà máy móc không thể thay thế được. Chính vì thế, ren thủ công lại càng trở nên quý giá.
Châu Chi Mai cầm những chiếc thoi gỗ nhỏ dùng để cuốn sợi, theo bản vẽ của mình mà tạo hình bằng nhiều kỹ thuật khác nhau. Hiện tại, cô đang học các phương pháp cơ bản như đan, xoắn, quấn dây,…
Đây thực sự là một công việc đòi hỏi sự khéo léo và kiên nhẫn.
Một họa tiết tưởng chừng đơn giản cũng cần đến hàng chục thoi gỗ cùng phối hợp để hoàn thành, quy trình vô cùng rườm rà.
Ngoài thoi gỗ, một số người còn sử dụng con thoi hoặc xương đặc chế để cuốn sợi. Sợi dùng để đan cũng có rất nhiều loại, như lanh, bông, lụa, thậm chí là sợi vàng hoặc bạc.
Châu Chi Mai thầm thở phào may mắn vì hôm đó cô Martha không yêu cầu họ làm ren thủ công, nếu không thì 48 giờ cũng chưa chắc hoàn thành được.
Lý Mỹ Na đặt công việc xuống, kéo ghế lại gần Châu Chi Mai: “Này, nghe chưa? Đài truyền hình QC chuẩn bị tổ chức cuộc thi Nhà thiết kế trẻ toàn quốc – Fashion Runway mùa 1. Quán quân nhận được tận 1 triệu đô đấy.”
Châu Chi Mai tay vẫn thoăn thoắt cuốn sợi, mắt dán chặt vào những đường chỉ, nhưng tai vẫn dỏng lên nghe: “Nhiều tiền thật đấy!”
“Thật ra á quân và giải ba cũng nhận được không ít đâu.”
Không thể tập trung làm hai việc cùng lúc, Châu Chi Mai dừng tay, đặt thoi gỗ xuống rồi hỏi: “Cậu định tham gia à?”
“Cũng có chút hứng thú, nhưng nghĩ đến việc có quá nhiều người đăng ký trên toàn quốc, thôi khỏi mơ đến giải thưởng luôn.”
“Nhưng có khi chỉ cần tham gia cũng sẽ học hỏi được nhiều điều thì sao?”
Cách suy nghĩ của Châu Chi Mai khiến Lý Mỹ Na thấy có lý: “Thế cậu có định tham gia không?”
Châu Chi Mai đang định trả lời thì có một giọng nói mỉa mai vang lên bên cạnh: “Tôi nghe nhầm không đấy? Chẳng lẽ các cô cũng muốn tham gia FR sao?”
Là Alger. Trong mắt Châu Chi Mai và Lý Mỹ Na, hắn ta đúng là một kẻ đáng ghét. Không phải vì họ kỳ thị đồng tính, mà bởi vì bản thân Alger quá mức đáng ghét.
Alger là người Mỹ, 25 tuổi, có mái tóc ngắn màu vàng óng, khuôn mặt đầy tàn nhang, vì vậy ngày nào hắn cũng trang điểm rất đậm.
Hắn đến ERE sớm hơn Châu Chi Mai và Lý Mỹ Na một năm, là trợ lý của một nhà thiết kế nổi tiếng khác.
Không thể phủ nhận, Alger có năng khiếu thiết kế. Ý tưởng của hắn luôn độc đáo, tay nghề cũng rất cao. Điều đáng tiếc duy nhất là đầu óc hắn chứa đầy định kiến hẹp hòi.
Ngay từ khi mới đến, Châu Chi Mai và Lý Mỹ Na – hai gương mặt châu Á trong studio – đã bị cô lập. Và người đi đầu trong việc đó chính là Alger.
Hắn mỉa mai hai cô rằng người châu Á không xứng đáng sử dụng chung nhà vệ sinh với họ. Khi cả nhóm uống cà phê cùng nhau, hắn còn cố tình đặt máy pha cà phê của họ sang một góc riêng, tách biệt hoàn toàn.
Ở nước M, vấn đề “phân biệt chủng tộc” luôn rất nhạy cảm. Người châu Á ở đây thậm chí còn bị đối xử tệ hơn cả người da đen. Nhưng vì đó là một chủ đề nhạy cảm, hầu hết mọi người đều không muốn gây rắc rối cho bản thân.
Đối với những hành động khó chịu của Alger, chỉ cần không ảnh hưởng đến lợi ích của mình, họ thường chọn cách nhẫn nhịn. Cho đến một ngày, khi Alger bị cấp trên mắng vì kết quả đánh giá nhóm không tốt, hắn liền cố tình lớn tiếng trước mặt mọi người, gọi Châu Chi Mai và Lý Mỹ Na là hai con “ma vàng” chỉ biết cắm đầu làm bài tập.
Sở dĩ Alger dám ngang ngược như vậy, ngoài việc hai cô là người châu Á, còn vì trong mắt hắn, họ chỉ là hai cô gái yếu đuối, không có khả năng phản kháng.
Nhưng khi một bàn tay đã siết chặt lấy cổ bạn, bạn có thể tiếp tục nhịn nhục được sao?
Ngày hôm đó, Châu Chi Mai đứng dậy, thẳng tay tát một cái thật mạnh vào mặt Alger.
Alger sững người vì cú tát trời giáng.
Cả studio lập tức rối loạn. Alger hiển nhiên không thể ngờ rằng một người luôn trầm tĩnh như Châu Chi Mai lại có thể làm vậy. Trán hắn va vào đâu đó, rách một mảng, đau đến mức gào lên như một con chó điên.
Alger nhanh chóng lấy lại tinh thần, chỉ tay vào Châu Chi Mai, lớn tiếng đòi báo cảnh sát, kiện cô, bắt cô bồi thường chi phí y tế.
Châu Chi Mai chống tay lên hông, từ trên cao nhìn xuống Alger: “Là anh phân biệt chủng tộc, sỉ nhục tôi trước. Tôi tát anh một cái thế này vẫn còn nhẹ đấy!”
Bồi thường viện phí hay gì đó, cô không quan tâm lắm. Quan trọng là trước tiên phải hả giận đã.
Người ta hay nói người da vàng dễ bị kỳ thị, nhưng thực chất, bị kỳ thị nhiều nhất chính là người Trung Quốc. Những người châu Á khác ở đây được chào đón hơn hẳn.
Châu Chi Mai từ nhỏ đã được học song ngữ, tiếng Anh của cô trôi chảy như tiếng mẹ đẻ. Nhưng đến khi đặt chân đến đất nước này, cô mới nhận ra, dù có thể giao tiếp không chút rào cản, cô vẫn phải chịu sự phân biệt đối xử.
Alger vội vàng phủ nhận chuyện mình kỳ thị chủng tộc.
Châu Chi Mai điềm tĩnh: “Trong studio có camera giám sát, tất cả những gì anh vừa nói và làm đều đã được ghi lại. Tôi đồng ý báo cảnh sát, nhưng trước hết, chúng ta phải làm rõ ngọn ngành sự việc, đúng không nào? Alger, anh thấy có đúng không?”
Cuối cùng, Alger đành phải câm lặng, tự nhận mình đuối lý.
Suốt quá trình ấy, miệng Lý Mỹ Na há hốc thành hình chữ “O”, không dám tin người phụ nữ mạnh mẽ đứng trước mắt cô lại chính là Châu Chi Mai.
Bình thường, Châu Chi Mai luôn có vẻ trầm lặng, nhạt nhòa. Khi bị Penn quở trách trước mặt mọi người, cô chỉ đứng yên như một học sinh mắc lỗi, chưa từng phản bác một câu.
Cô không tranh giành, cũng chẳng tỏ ra hiếu thắng hay có tham vọng gì. Đúng là xinh đẹp, nhưng lại như một bình hoa tĩnh lặng.
Nhưng sau lần phản kích này, Alger cùng đám bạn của hắn cũng biết điều hơn hẳn.
Từ đó, Châu Chi Mai và Lý Mỹ Na quyết định cùng nhau đối phó, theo đúng nguyên tắc “ai động đến ta một, ta trả lại mười”. Nhún nhường là chuyện không thể. Càng tỏ ra yếu đuối, lũ da trắng càng thích bắt nạt.
Đây là cách sinh tồn của Châu Chi Mai ở nước M.
Lâu dần, không ai dám gây sự với họ nữa, nhưng cũng chẳng ai thân thiết với họ.
Alger vẫn luôn ôm mối hận này. Hắn không còn dám ngang nhiên phân biệt chủng tộc, nhưng những lời châm chọc bóng gió thì vẫn không ít.
Lần này, với cuộc thi thiết kế Fashion Runway, Alger trông có vẻ háo hức lắm.
Châu Chi Mai hơi khó hiểu, nghiêng đầu nhìn hắn: “Anh muốn tham gia thì cứ tham gia đi, mở mồm ra là phải châm chọc người khác mới thấy vui à?”
Giờ thì cô chẳng thèm khách sáo với Alger nữa, giả vờ ngoan ngoãn làm gì cho mệt.
Alger bĩu môi: “Nói thẳng cho các cô biết nhé, cuộc thi lần này là do studio đề cử, mỗi studio chỉ có ba suất thôi.”
Châu Chi Mai gật đầu: “Hiểu rồi. Anh sợ mình không được chọn, nên ở đây chọc ngoáy vài câu để tụi tôi bỏ cuộc, có đúng không?”
Alger nhún vai: “Muốn nghĩ sao thì nghĩ, dù sao thì người châu Á muốn đoạt giải cũng chỉ là giấc mơ viển vông.”
Chờ Alger rời đi, Lý Mỹ Na mới quay sang hỏi Châu Chi Mai: “Cậu có định tham gia không?”
Châu Chi Mai lắc đầu: “Tớ chưa từng nghĩ đến.”
Cô chỉ muốn nghỉ ngơi.
Tính ra, số tiền cô nhận được từ Heveto cũng không ít. Chỉ cần không tiêu xài hoang phí, cả nửa đời sau của cô cũng chẳng cần lo nghĩ.
Nhưng mà, ai lại chê tiền nhiều bao giờ?
–
Giữa buổi chiều, Heveto bất ngờ nhắn tin cho Châu Chi Mai, nói rằng anh phải ra nước ngoài công tác vài ngày.
Lúc đó, cô đang thả hồn suy nghĩ vẩn vơ, nhưng vừa thấy tin nhắn thì lập tức tỉnh táo hẳn. Quá tuyệt! Vậy là cô không phải chịu bất kỳ hình phạt nào từ anh, lại còn có thể tranh thủ lật ngược thế cờ.
[Đồ lừa đảo!!!!!!!!!!]
Dường như chỉ qua màn hình cũng có thể cảm nhận được sự tức giận của cô.
Heveto nhắn lại: [Tiếc thật, tôi không thể tận mắt thấy em nổi giận.]
Châu Chi Mai lười đáp lại.
Không ngờ Heveto lại tiếp tục nhắn tin thông báo lịch trình của anh – điều chưa từng xảy ra trước đây.
Anh nói rằng anh sẽ đến Trung Quốc.
Dòng tin nhắn ấy khiến Châu Chi Mai thoáng ngẩn người.
Heveto có lẽ vĩnh viễn cũng không biết rằng Châu Chi Mai đang rất muốn trở về Trung Quốc, bởi vì anh thậm chí còn không biết cô là người Trung Quốc.
Bố của Châu Chi Mai đã sắp xếp mọi thứ từ trước, giúp cô tạo dựng mối quan hệ tại nước M. Hiện tại, cô đang sử dụng một chứng minh thư giả với danh tính là một cô gái gốc Á tên Bonnie.
Việc làm giả giấy tờ và thẻ xanh ở đây không phải chuyện khó. Chỉ cần có tiền, ở đất nước này, thứ gì cũng có thể mua được – từ súng đạn, m.a t.úy cho đến vũ khí quân sự…
Chính vì vậy, điều đó cũng phản ánh một thực tế rằng nơi này vô cùng nguy hiểm.
Lần trước, thám tử tư “Trần” đã nói rằng sẽ tìm cách lấy được thông tin liên lạc của mẹ cô, nhưng đến tận bây giờ, vẫn chưa có chút tin tức gì.
Châu Chi Mai bắt đầu thấy sốt ruột.
Nhưng lo lắng cũng chẳng ích gì, vì hiện tại cô không thể làm được gì cả.
Sau khi tan làm, trên đường về nhà, cô vô tình chạm mặt Inès ở hành lang.
Nghĩ đến việc chỉ vài ngày nữa thôi, Inès và bạn trai của cô ấy sẽ chuyển đi, Châu Chi Mai lại cảm thấy có chút không nỡ.
Inès đang mở cửa, thu dọn đồ đạc, vừa thấy Châu Chi Mai liền nở một nụ cười đầy ẩn ý: “Không ngờ cô gái nhỏ Bonnie của chúng ta cũng có lúc mãnh liệt đến vậy!”
Châu Chi Mai lập tức hiểu ra ý của Inès.
Đêm qua, cô và Heveto quá ồn ào.
Căn hộ này thực sự có cách âm không tốt.
Ban đầu, cô hoàn toàn không nhận thức được mình đã tạo ra bao nhiêu âm thanh. Giống như mọi lần, cô bị Heveto đẩy đến mức đầu óc quay cuồng, muốn khóc mà không thể khóc, muốn hét lên mà cổ họng lại khàn đặc. Cô cắn anh, cào anh, cuối cùng đành phải đầu hàng, chủ động hôn anh, lí nhí cầu xin tha thứ.
Ở chỗ của Heveto, dù cô có gào thét đến khản cổ cũng chẳng ai nghe thấy. Mà kể cả có nghe thấy đi nữa, cô cũng chẳng quan tâm, bởi vì tất cả thuộc hạ của anh đều biết rõ mối quan hệ giữa họ, không cần phải che giấu làm gì.
Nhưng đây là lần đầu tiên làm chuyện đó trong căn hộ của cô. Trong cơn mơ màng, Châu Chi Mai cứ ngỡ rằng mình vẫn đang ở trong tòa biệt thự kín bưng của Heveto.
Không biết đã qua bao lâu, Heveto đột nhiên lấy tay bịt miệng cô lại, ghé sát tai cô, nhẹ nhàng “suỵt” một tiếng: “Nghe xem, bên cạnh có người đang nói chuyện.”
Cô lập tức tỉnh táo, cả người cứng đờ.
Lúc ấy, Heveto đang trong tâm trạng rất tốt. Sự u ám, tàn bạo vốn có hoàn toàn biến mất, bờ ngực vạm vỡ căng chặt, mang theo một vẻ quyến rũ lạ thường. Nhìn bộ dạng hoảng hốt như kẻ trộm bị bắt quả tang của cô, tâm trạng anh dường như càng thêm vui vẻ. Thế là anh bế cô lên, để hai chân cô quấn lấy hông mình, cả người gắn chặt vào anh, từng bước ép cô vào góc tường.
Thật quá xấu hổi, chỉ cần nghĩ đến việc hàng xóm bên cạnh có thể nghe thấy âm thanh của mình, cô đã muốn đào một cái hố để chui xuống.
Nhưng càng như vậy, Heveto lại càng thích thú. Biết rõ cô không dám lên tiếng, anh cố tình trêu chọc, lúc nhanh lúc chậm hành hạ cô.
Inès biết rằng người phương Đông thường hay dè dặt, xấu hổ, nên cũng không trêu chọc Châu Chi Mai thêm nữa.
“Thực ra sáng nay tôi có thấy bạn trai cô đấy. Anh ấy đẹp trai lắm!”
Châu Chi Mai lắc đầu phủ nhận: “Anh ấy không phải bạn trai tôi.”
Cô tin rằng Heveto cũng chẳng bao giờ thừa nhận cô là bạn gái của anh. Cô chỉ là một món đồ chơi của anh mà thôi.
Inès thoáng bất ngờ, nhưng cũng không hỏi thêm, chỉ cười nói: “Thôi được rồi, tôi chỉ muốn chia sẻ chút kinh nghiệm. Trong chuyện tình cảm, hãy tận hưởng hiện tại, đừng lo lắng quá nhiều. Không phải ai cũng có thể ở bên nhau mãi mãi, nhưng chỉ cần đã từng gặp gỡ và hiểu nhau, đó đã là một mối duyên rồi.”
Châu Chi Mai gật đầu, tán thành với lời của Inès.
Thực ra, cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ yêu ai, hay thậm chí là kết hôn.
Inès cười: “Cô thú vị hơn tôi tưởng đấy. Chỉ tiếc là sắp phải rời đi rồi.”
Châu Chi Mai giơ điện thoại lên: “Giữ liên lạc nhé.”
Nói vậy thôi, nhưng cô hiểu rất rõ rằng sau này cơ hội liên lạc sẽ ít dần.
Hai người nói chuyện một lúc, trước khi đi, Inès tặng cô một bức tranh mà cô ấy đã cất giữ rất lâu.
Châu Chi Mai cầm bức tranh về nhà, chẳng bao lâu sau liền nhận được một tin nhắn.
Trần: [Thông tin liên lạc của mẹ cô, Diệp Hiểu Lam, đã được gửi vào email. Hãy kiểm tra hòm thư.]