Sự thật chứng minh, mắt cá chân của Châu Chi Mai không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ là Heveto làm quá lên mà thôi.
Heveto trực tiếp bế Châu Chi Mai từ lưng chừng núi về sân nhỏ nhà cô, dọc đường còn có một nhóm cán bộ thôn đi theo. Trông anh như vậy, không biết còn tưởng rằng cô bị thương nặng.
Châu Chi Mai vốn không phải kiểu người quá sợ giao tiếp xã hội, nhưng đối mặt với tình huống này, cô chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Biết được Châu Chi Mai không sao, nhóm cán bộ thôn cũng yên tâm rời đi. Nhưng dù sao mắt cá chân cô cũng bị trật nhẹ, không tiện đi lại nhiều, nên cô ở nhà nghỉ ngơi.
Lúc này, Châu Chi Mai đang ngồi khoanh chân trên giường, hai tay vân vê tai con thỏ bông, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô ghét việc bị Heveto chạm vào sao?
Câu trả lời là không.
Cô không hề ghét.
Vậy thì, dạng tiếp xúc thân mật nhất giữa cô và Heveto là gì?
Nghĩ đến đây, trong đầu Châu Chi Mai vô thức thoáng qua nhiều hình ảnh táo bạo. Đây là ký ức mà cô không thể phủ nhận, cũng chẳng thể xóa bỏ.
Lại một lần nữa bị Heveto bế vào lòng, Châu Chi Mai có một phản ứng hết sức tự nhiên, như thể có thứ gì đó trong sâu thẳm tâm hồn đang trỗi dậy mãnh liệt, khiến cô có cảm giác lâng lâng, tim đập tê dại.
Dù là trước đây hay bây giờ, dù tình cảm cô dành cho Heveto có phần pha lẫn những yếu tố khác, nhưng cơ thể cô thì lại rất thích ứng với anh. Họ đã thử qua nhiều tư thế, cũng đổi không ít địa điểm.
Ở một mức độ nào đó, tất cả những điều này đều nhờ vào ngoại hình xuất sắc của Heveto. Anh không chỉ đẹp trai, dáng người chuẩn, thậm chí lúc nào trên người cũng thoảng hương thơm.
Đúng vậy, Heveto rất thơm, bất kể là cơ thể, khoang miệng, hay những nơi riêng tư hơn, anh luôn như một cỗ máy được lập trình chỉn chu, lúc nào cũng hoàn hảo đến từng chi tiết.
Sau khi về nước, Châu Chi Mai từng tiếp xúc với không ít đàn ông, nhưng hoàn toàn không liên quan đến chuyện tình cảm. Nhưng không ngoại lệ, hầu hết những người cô gặp đều hút thuốc, phần lớn cũng thích uống rượu.
Mùi nicotine sau khi lắng đọng và lên men trở nên vô cùng khó ngửi. Không chỉ vậy, nó còn tỏa ra thứ mùi hôi toát ra từ cơ thể. Nếu lại thêm tác động của cồn, thì chẳng khác nào cả người bị ngâm trong cống rãnh mục rữa.
Thứ Châu Chi Mai thực sự ghê tởm chính là việc tiếp xúc cơ thể với những người như vậy.
Đột nhiên, âm thanh từ điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
“Tớ hiểu rồi, giữa hai người vẫn còn phản ứng hoá học.” Thẩm Ty nghiêm túc phân tích, “Bất kể là pản ứng từ phản ứng si.nh lý hay tâm lý, nói chung quy lại thì cậu không chán ghét anh ta như cậu tưởng.”
Hai người gọi video với nhau một lúc lâu.
Bên kia, Thẩm Ty vừa bận rộn với công việc của mình, vừa làm quân sư cho Châu Chi Mai. Tối nay cô ấy phải tham dự một liên hoan phim, vừa trang điểm, vừa trò chuyện với cô.
Châu Chi Mai theo phản xạ muốn phản bác Thẩm Ty, nhưng lời đến miệng rồi lại như người sắp chết đuối vùng vẫy, càng tranh cãi, lại càng chìm sâu.
“Theo như những gì cậu nói, nếu tớ không hiểu sai thì bây giờ Heveto đang theo đuổi cậu đúng không?” Thẩm Ty khẳng định chắc nịch, “Còn cậu thì đừng suy nghĩ nhiều quá, cứ đi theo cảm xúc của mình là được. Dù cậu có tình cảm gì với Heveto đi chăng nữa, là thích? Là ghét? Hay bất cứ suy nghĩ nào khác, tất cả đều là chuyện bình thường mà.”
Châu Chi Mai chỉ cảm thấy có chút bùi ngùi.
Lúc trước cô tìm đủ mọi cách để rời khỏi Heveto, cuối cùng lại quấn lấy anh lần nữa sao? Vậy thì rốt cuộc cô đi một vòng lớn như vậy là vì điều gì?
“Tình huống khác rồi mà. Khi đó hai người đã dùng sai cách để đối xử với nhau, bây giờ mở lòng, làm quen lại từ đầu, giao tiếp với nhau theo cách bình thường. Như vậy, có một ngày cậu có thể sẽ thích và chấp nhận anh ta, chuyện này hoàn toàn có khả năng.”
Châu Chi Mai: “Không phải chứ, cậu không lẽ là gián điệp do Heveto cài bên cạnh tớ đấy à?”
“Đúng vậy, tớ không chỉ là gián điệp, mà còn là gián điệp thương mại nữa cơ!” Thẩm Ty cười hì hì, “Cậu phải cẩn thận đó nha!”
Châu Chi Mai cạn lời, bật cười, ôm con thỏ bông nằm dài trên giường.
“À đúng rồi, tớ có gửi cho em một món đồ nhỏ, xem thông tin vận chuyển thì chắc là đến rồi đấy, nhớ kiểm tra nhé.”
Châu Chi Mai theo bản năng thấy không ổn, nheo mắt lại: “Cái gì thế?”
“Nhận được rồi cậu sẽ biết.” Bên kia màn hình, Thẩm Ty đã trang điểm xong, gương mặt tinh xảo rạng rỡ, “Nhắc nhẹ một câu, đừng mở bưu kiện trước mặt bố cậu nhé, kẻo xấu hổ chết.”
“Thẩm! Ty!”
“Được rồi, không nói nữa, tớ phải chuẩn bị ra ngoài đây.” Người này trực tiếp cắt ngang video.
Không cần đoán cũng biết, chắc chắn lại là thứ gì đó không phù hợp với trẻ vị thành niên. Hai năm nay, Thẩm Ty cứ lúc lúc lại gửi mấy thứ như vậy cho Châu Chi Mai, mượn danh nghĩa là để cô giải tỏa nhu cầu si.nh lý.
Châu Chi Mai đã qua cái tuổi cảm thấy xấu hổ về chuyện đó. Hơn hai năm nay, không phải cô chưa từng tự giải quyết. Nhưng nếu để người lớn biết những thứ này, cô chắc chắn sẽ không còn chỗ dung thân.
Cô vốn định nằm trên giường nghỉ một lúc, nhưng giờ đành phải bò dậy.
Bởi vì ở vùng quê hẻo lánh này, nhiều dịch vụ giao hàng không đưa tận nhà mà tập trung các kiện hàng nhỏ ở một tiệm tạp hóa gần đầu làng.
Châu Chi Mai rất thích mua sắm trực tuyến, nhưng mỗi lần lấy hàng đều là bố cô đi nhận hộ. Khi đơn nhiều, Châu Sách sẽ đẩy một chiếc xe nhỏ, coi như đi dạo, thong thả ra đầu làng lấy hàng rồi lại chậm rãi mang về.
Sau khi mang hàng về, Châu Sách sẽ lần lượt mở từng kiện, sắp xếp đồ đạc gọn gàng, còn hộp giấy thì thu gom lại để đem cho một cụ già trong làng.
Để tránh tình huống xấu hổ đến mức bị ruồng bỏ, lần này Châu Chi Mai quyết định tự mình bóc kiện hàng. Trùng hợp thay, khi cô xuống lầu, Châu Sách vừa từ ngoài về không lâu, đang ngồi trên một chiếc ghế nhỏ mở từng kiện hàng.
Cùng lúc đó, cổng sân vang lên tiếng mở, là Heveto và Hansen bước vào.
“Bố! Đợi đã!”
Tiếng hét đầy khí thế của Châu Chi Mai không chỉ làm Châu Sách giật mình mà còn khiến hai người bên ngoài cũng tăng tốc bước vào.
Dù Châu Sách bị tiếng gọi của con gái làm cho giật nảy mình, nhưng động tác trên tay vẫn không dừng lại, nhanh chóng lấy từ trong hộp ra một cái hộp nhỏ cầm trên tay.
Bên ngoài chiếc hộp nhỏ có in hình một con cá heo nhỏ bằng silicon màu hồng, kèm theo mấy chữ vô cùng ám muội: “Có lực m.út, m.út đến mềm nhũn.”
Lúc này, Heveto và Hansen vừa bước vào.
Chỉ thấy Châu Chi Mai đi thật nhanh, như con thỏ nhỏ lao về phía Châu Sách, nhanh chóng giật lấy thứ trong tay ông rồi giấu ra sau lưng.
Về phần thứ mà cô vừa giật đi, Heveto nhìn thấy rõ ràng.
Mấy chữ tiếng Trung đơn giản trên bao bì, anh cũng đọc được một cách rành rọt.
Châu Sách ngơ ngác nhìn con gái: “Làm sao vậy?”
Châu Chi Mai lắc đầu, mặt đỏ bừng: “Không có gì.”
Hansen nhìn bộ dạng nhanh nhẹn này của cô, bật cười nói: “Heveto còn bảo chân cô bị thương, nhờ tôi đến xem thử, bây giờ xem ra chắc là cậu ấy làm quá lên rồi.”
Không chỉ là làm quá lên.
Vừa rồi bác sĩ trong làng đã kiểm tra cho Châu Chi Mai, nói rằng không có vấn đề gì.
Vậy mà Heveto vẫn cứ khăng khăng gọi Hansen đến xem.
Châu Chi Mai lúc này vô cùng ngượng ngùng, cười cười với Hansen: “Ừm, tôi không sao.”
Nhưng Heveto lại rất kiên quyết, yêu cầu Hansen kiểm tra thật kỹ.
Châu Sách nghe nói bác sĩ người nước ngoài đến để kiểm tra mắt cá chân cho con gái mình thì kéo cô ngồi xuống chiếc ghế nhỏ ông vừa dùng.
Châu Chi Mai tiến thoái lưỡng nan, trong tay cô vẫn đang cầm một thứ nóng bỏng như khoai lang nướng, vứt đi không được, giấu lại càng dễ bị lộ.
Hansen đã cúi xuống, chuẩn bị kiểm tra mắt cá chân cho cô. Trước tình hình này, cô chỉ còn cách tự lừa mình lừa người, nhét thứ kia vào lòng.
Hansen rất chuyên nghiệp, động tác dứt khoát, chỉ trong chốc lát đã kiểm tra xong, kết luận: “Không tổn thương đến gân cốt, không có vấn đề gì.”
Heveto liền dịch lời Hansen sang tiếng Trung cho Châu Sách.
Châu Sách nghe xong liên tục cảm ơn.
Châu Chi Mai bây giờ chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi hiện trường. Cô không chắc có ai đã nhìn thấy thứ trong lòng mình chưa, nhưng cũng chẳng quan tâm được nữa.
“Nếu không có chuyện gì, con lên lầu trước đây.”
Cô vừa dứt lời liền định rút lui, không ngờ lúc đứng lên lại đụng vào Heveto, suýt nữa làm rơi thứ giấu trong lòng.
“Cẩn thận.” Heveto nhẹ nhàng đưa tay đỡ cô một cái.
Châu Chi Mai ngẩng đầu, lần nữa chạm vào đôi mắt xanh thẳm đầy ẩn ý của Heveto. Trên gương mặt anh ta lộ ra vẻ khó đoán, khóe môi nhếch lên một nụ cười mơ hồ.
Quan trọng hơn, bàn tay anh ta vẫn đang nắm lấy cánh tay cô, hoàn toàn không có ý định buông ra.
“Em có cần giúp gì không?” Heveto nghiêng đầu hỏi cô.
“Không cần.”
Châu Chi Mai cố gắng thoát khỏi sự kiềm chế của Heveto, định vòng qua anh ta để lên lầu. Nhưng không ngờ, người này lại nhấc chân, dịch sang một bước, giống như một ngọn núi phiền phức chặn ngay đường cô đi.
Châu Chi Mai bước sang trái một bước, Heveto cũng bước sang trái một bước. Cô bước sang phải một bước, anh lại bước sang phải một bước.
Cùng lúc đó, nụ cười nơi khóe miệng Heveto càng trở nên đáng ghét hơn.
Châu Chi Mai hoàn toàn chắc chắn rằng Heveto đã thấy thứ cô đang ôm trong lòng.
Anh đang cố tình!
Chỉ trong chớp mắt, cơ thể khô khốc của Châu Chi Mai như bị châm một tia lửa, lập tức bốc cháy rừng rực, khiến cô vừa tức giận vừa xấu hổ.
Gần như theo phản xạ, Châu Chi Mai đỏ bừng mặt, trừng mắt nhìn Heveto một cái thật mạnh, sau đó giơ chân lên, giẫm mạnh lên mu bàn chân để anh phải kêu lên vì đau.
Không đợi Heveto kịp phản ứng, Châu Chi Mai lập tức đẩy anh ta ra, vội vã chạy lên lầu trong bộ dạng chật vật.
Toàn bộ hành động trẻ con nhưng lại có chút ám muội giữa hai người họ đều bị Châu Sách và Hansen ở bên cạnh nhìn thấy rõ ràng.
Châu Sách hơi ngạc nhiên, có chút mơ hồ. Ngược lại, Hansen lại cười như một bà cô hóng chuyện.
Về đến phòng, điều đầu tiên Châu Chi Mai nghĩ đến là tìm ai đó tính sổ. Nhưng nhịp tim cô đập quá nhanh, cô đành phải dựa vào cửa để bình tĩnh lại một chút.
Chỉ cần nhớ đến ánh mắt và nụ cười ám muội của Heveto khi nãy, cô liền cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức tối. Nhưng ngoài điều đó ra, trong lòng cô còn dâng lên một cảm giác lạ lẫm khác.
Châu Chi Mai đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu Thẩm Ty.
“Thẩm Ty!!! Cậu có biết tớ xấu hổ đến mức nào không!”
Bên kia điện thoại, Thẩm Ty cười khúc khích: “Ây da, đừng giận mà. Đợi đến khi cậu dùng rồi, cậu sẽ biết nó sướng đến mức nào!”
“Tớ không dùng đâu!” Ngăn kéo tủ đầu giường của cô đã khóa lại vì mấy món đồ nhỏ, tất cả đều là quà từ Thẩm Ty.
“Oh, nếu không thích thì cậu cứ vứt đi thôi. Lần sau tớ tìm cho cậu mấy món đồ chơi hay hơn.”
“Không cần! Tớ cảm ơn cậu!”
“Không có gì~ Thôi không nói nữa, tớ lên xe đây.”
Châu Chi Mai dở khóc dở cười, cúi đầu nhìn món đồ bị cô vứt xuống đất.
Hộp vẫn còn nguyên vẹn.
Lúc này, cô nhìn rõ hơn hình ảnh và dòng chữ trên đó.
Thực ra, Châu Chi Mai không bài xích những món đồ chơi nhỏ dành cho nữ giới, nếu không thì Thẩm Ty đã chẳng nhiều lần tặng cô như vậy.
Lần đầu tiên cô sử dụng món đồ chơi này cũng là vì Thẩm Ty. Theo lời của Thẩm Ty thì: “Đàn ông ngoài kia bẩn lắm, tự chơi còn hơn.”
Có lần đầu tiên thì sẽ có vô số lần sau đó.
Cho đến giờ, tất cả những món đồ chơi Châu Chi Mai từng dùng đều chỉ là loại sử dụng bên ngoài. Những món cần đưa vào bên trong, cô luôn có xu hướng né tránh.
Nhưng dù thế nào đi nữa, Châu Chi Mai vẫn không thể tránh khỏi việc đem những món đồ chơi này ra so sánh với một người. Cô tin rằng, tuyệt đối không phải vì cô vẫn nhớ mãi không quên người đó, mà là vì trong ký ức của cô, tất cả những tiếp xúc thân mật giữa nam và nữ chỉ xảy ra với một mình anh.
Những công cụ cơ học này có thể giải quyết một phần nhu cầu, nhưng không thể thay thế hoàn toàn.
Không thể tránh khỏi, những hình ảnh ám muội và tr.ần tr.ụi lại lần nữa lướt qua trong đầu Châu Chi Mai. Trái tim cô dường như cũng theo đó mà tê dại, càng lúc càng bất an.
–
Lần tiếp theo Châu Chi Mai gặp lại Heveto là vào lúc mười giờ tối. Cô đã cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân, không mở cửa ban công phòng ngủ, tránh để mỗi lần ra ban công là lại nhìn thấy Heveto ở phòng bên cạnh.
Bây giờ, Châu Chi Mai quyết định dỡ bỏ toàn bộ hàng rào nhà mình, thay bằng một bức tường xi măng thật cao.
“Chào buổi tối.” Heveto chủ động chào hỏi Châu Chi Mai. Anh ta vẫn mặc bộ vest ban ngày, vài chiếc cúc trên áo sơ mi trắng đã được cởi ra, trông tùy tiện mà lười biếng.
Châu Chi Mai không muốn để ý đến anh.
Cô ra ngoài chỉ để vươn vai, hít thở không khí trong lành, chứ không phải để gặp Heveto.
“Anh phải bay một chuyến đến Thượng Hải, có vài việc cần xử lý, khoảng ba bốn ngày sau sẽ quay về.” Heveto đột nhiên nói.
Châu Chi Mai liếc anh một cái: “Liên quan gì đến tôi? Anh muốn đi đâu là chuyện của anh.”
“Vài ngày anh không có ở đây, có thể sẽ phải làm phiền em tưới nước cho bãi cỏ trong sân.”
Châu Chi Mai: “?”
Dựa vào đâu chứ.
Heveto nhìn thấu sự bất mãn trong mắt Châu Chi Mai, giải thích: “Chú Châu có nói rồi, hàng xóm láng giềng có gì cần giúp đỡ thì cứ mở miệng.”
“Anh cũng không khách sáo chút nào nhỉ.”
“Với lại, anh còn có chuyện muốn hỏi em.”
Châu Chi Mai cau mày: “Chuyện gì?”
“Lúc em rời đi, có gửi cho anh một tin nhắn. Trong đó viết: ất cả còng tay, roi da và nến đều đã bị tôi ném hết vào thùng rác. Bộ đồ mà anh thích nhất cũng đã thành đống giẻ vụn…Anh đều hiểu hết những câu đó. Nhưng câu cuối cùng.”
Heveto tạm dừng một chút, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Châu Chi Mai, từng từ từng chữ chậm rãi tuôn ra từ chất giọng trầm khàn của anh: “Ồ đúng rồi, anh sẽ không thực sự nghĩ rằng mình giỏi lắm chứ?”
Những dòng chữ trong tin nhắn giờ đây bị anh thuật lại thành lời nói, quả thực không thể nghe lọt tai.
Châu Chi Mai lập tức ngăn Heveto lại: “Được rồi, anh đừng nói nữa.”
Cô chưa từng gặp ai thích đào bới chuyện cũ như anh!
“Anh chỉ muốn xác nhận lại thôi, thực sự rất tệ sao?” Heveto có vẻ hơi mơ hồ, trông anh giống như một học sinh ngoan hiếu học, hiếm khi chịu hạ mình.
Châu Chi Mai nghiến răng: “Chứ còn gì nữa! Anh tưởng mình lợi hại lắm à?”
Heveto im lặng một lúc, biểu cảm trên mặt đặc sắc vô cùng, dáng vẻ như muốn nói lại thôi khiến anh trông có phần bức bối. Trớ trêu thay, anh lại khoác lên mình bộ dáng của một doanh nhân thành đạt, sự đối lập rõ ràng ấy làm anh càng thêm buồn cười.
Thật sự có chút đáng yêu.
Nhìn bộ dạng của Heveto lúc này, Châu Chi Mai bỗng cảm thấy khó nhịn cười.
Cô cố kiềm chế không để khóe môi nhếch lên, làm bộ như mình vừa chịu tổn thương nặng nề.
Một lúc lâu sau, Heveto mới lên tiếng lần nữa, trong giọng nói mang theo chút phiền muộn: “Vậy nên ngay cả chuyện đó, em cũng đang diễn?”
Giữa họ đã từng có vô số đêm cuồng nhiệt, anh nhớ rõ từng khoảnh khắc.
Châu Chi Mai có chút chột dạ: “Chứ sao nữa?”
Heveto giơ tay day nhẹ mi tâm.
Anh nhớ đến thứ mà buổi chiều cô cầm trong tay, cùng với những dòng chữ đỏ mặt trên đó.
Lần đầu tiên trong đời, anh nhận ra rằng, hóa ra ghen tuông không chỉ nhắm vào con người, mà còn có thể là một vật.
Chỉ cần nghĩ đến việc những thứ đó từng an ủi cơ thể cô, hoặc chạm vào làn da cô, tim anh liền đập nhanh không kiểm soát, máu nóng dồn lên não, chỉ muốn xông vào phá hủy tất cả.
Ngẩng đầu lần nữa, ánh mắt Heveto sắc bén hơn vài phần, chăm chú nhìn cô không chớp mắt: “Vậy, so với đồ chơi của em thì sao?”
Châu Chi Mai ho nhẹ một tiếng: “Bây giờ chúng ta nói những chuyện này có ý nghĩa gì không? Cho anh một lời khuyên.”
“Gì?”
“Kém thì luyện nhiều vào!”
Nói xong, Châu Chi Mai xoay người bước thẳng vào nhà, không thèm liếc Heveto thêm một lần nào nữa.