historybs.com - Đọc truyện online

Chương 64: Chương 64

Thình thịch, thình thịch.

Tim Heveto đập dữ dội bất thường, như một ngọn núi lửa ngủ yên dưới đáy biển sâu đang chuẩn bị phun trào, đất rung núi chuyển.

Châu Chi Mai đặt một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn đậu nước lên bên môi Heveto, như một mũi kim nhỏ sắc nhọn, không những không làm dịu đi nỗi đau dằn vặt sâu trong lòng anh, mà ngược lại còn khiến anh bùng nổ hoàn toàn.

Cuối cùng, Heveto mở mắt, đôi mắt xanh thẳm của anh như đại dương sâu rộng, có thể chứa đầy mọi cảm xúc trên thế gian. Lúc này, khi anh nhìn Châu Chi Mai, ánh mắt dưới ánh đèn lấp lánh lại càng thêm trong suốt.

Khi Châu Chi Mai nhìn thẳng vào mắt Heveto, dường như có thể xuyên qua từng lớp sóng ngầm nơi đáy mắt anh, nhìn thấy tận sâu trong tâm hồn anh, nơi thẳm sâu nhất của những bí mật không ai chạm tới. Cô vẫn giữ nguyên tư thế vừa rồi, ngồi trên người anh, hơi thở có phần dồn dập.

Khung cảnh trước mắt, không phải lần đầu xuất hiện trong giấc mơ của Heveto.

Thông thường, trong mơ, Châu Chi Mai luôn mang vẻ mặt bài xích, đầy chán ghét anh, bảo anh cút đi, càng xa càng tốt. Nếu anh dám hôn cô, cô sẽ càng cắn mạnh môi anh hơn, khiến máu thịt lẫn lộn, vị tanh mằn như sắt gỉ đầy miệng. Nhưng dù cô có cắn thế nào, anh cũng không cảm thấy chút đau đớn nào.

Có lẽ, chỉ có đau đớn mới chứng minh được tất cả là thật, chứ không phải một cơn mộng mị mơ hồ.

Cuối cùng trong giấc mơ ấy, Châu Chi Mai sẽ biến mất trong vụ nổ, gương mặt vẫn mang nụ cười, như thể thà chết còn hơn ở lại bên anh.

Thứ còn lại với Heveto chỉ là những tàn lửa bay đầy trời và tro bụi, anh có cố gắng nắm lấy thế nào cũng chỉ toàn là bụi mờ trong tay.

Hiện tại, Heveto đang siết chặt thân thể Châu Chi Mai trong vòng tay. Anh không chỉ cảm nhận được hơi ấm từ làn da cô, thậm chí còn nghe được cả nhịp tim cô đập. Nhưng như thế vẫn chưa đủ, anh còn muốn cảm nhận được nỗi đau – để chứng minh tất cả là thật, chứ không phải ảo ảnh.

“Chi Chi, hôn anh mạnh lên.” Giọng anh khản đặc như lăn qua bụi cát, gần như là van xin, khô khốc không chịu nổi.

Khi Châu Chi Mai nhìn vào đôi mắt của Heveto lần nữa, cô thấy rõ những tia máu đỏ trong mắt anh. Cô đưa ngón tay run nhẹ chạm vào hàng mi đen dày của anh.

Khoảng cách gần đến mức trán gần như chạm trán, có thể thấy rõ từng chi tiết của nhau.

“Heveto, anh khóc à?” Châu Chi Mai hơi không dám tin mà nhìn anh.

Đây không phải lần đầu tiên Châu Chi Mai thấy mắt Heveto đỏ hoe. Nếu lần đầu khiến cô mềm lòng, thì lần này rõ ràng khiến cô phấn khích.

Cô lại nâng khuôn mặt anh lên, cúi đầu, nhẹ nhàng cắn lên môi dưới của anh, lực không mạnh lắm.

Heveto hít vào một hơi thật mạnh, như thể cuối cùng đã được giải thoát, cũng như vừa được trút bỏ gánh nặng.

“Mạnh hơn chút nữa.”

Châu Chi Mai có phần không nỡ, nhưng cuối cùng vẫn cắn môi dưới của anh để lại một vết hằn sâu.

“Mạnh hơn nữa!” Cả người Heveto run lên, tia máu trong mắt ngày càng nhiều, đôi mắt ngân ngấn nước như sắp tràn ra.

Châu Chi Mai đánh lên bờ vai rộng của Heveto, giọng không vui: “Anh lại phát điên gì nữa vậy!?”

Cuối cùng, Heveto vùi mặt vào cổ Châu Chi Mai, những giọt nước mắt ấm nóng thấm ướt làn da mềm mại của cô, như thể có thể thiêu đốt cô.

Châu Chi Mai đưa tay khẽ vuốt đuôi tóc anh, dùng cằm cọ nhẹ vào trán anh. Những sợi tóc ướt rượt như con chó nhỏ đáng thương bị mưa làm ướt, vẫy đuôi xin thương xót. Theo bản năng, cô cúi đầu, lướt cằm qua má anh, dùng môi nhẹ hôn lên mí mắt anh.

Vị mặn của nước mắt thấm từ môi cô vào đầu lưỡi, khiến cô khựng lại một chút.

Cô lại nâng mặt Heveto lên, chăm chú nhìn anh.

Người đàn ông từng cao cao tại thượng, kiêu ngạo không ai bì kịp, giờ lại yếu đuối đến vậy – điều này khiến Châu Chi Mai càng phấn khích hơn. Cô cúi đầu hôn lên môi Heveto thêm lần nữa, nhưng lần này không còn nhẹ nhàng lướt qua, mà là m.út lấy môi anh, rồi dùng đầu lưỡi tách mở hàm răng anh, như đang thưởng thức một món bánh pudding ngon lành, vô thức phát ra âm thanh “chụt chụt”.

Giống như lần đầu họ hôn nhau, cô chẳng theo một quy luật nào, chỉ dựa vào bản năng và những cảnh phim từng xem, làm bừa không suy nghĩ.

Còn vào thời khắc này, Heveto cũng giống như lần đầu tiên ấy, không hề có phản ứng. Anh vẫn mở mắt, nhìn cô bằng ánh mắt mờ nhòa. Dù trong lòng đã hoàn toàn rơi vào hỗn loạn, anh vẫn không dám tùy tiện hành động.

Heveto chợt nhớ lại, khi quyết định định cư ở Trung Quốc, hình ảnh anh nhìn thấy là Châu Chi Mai ngồi trong sân nhà ôm mèo, vu.ốt ve nó.

Cuộc sống tự do tự tại của cô giống như một chốn đào nguyên không người quấy nhiễu, và anh biết sự chen ngang đột ngột của mình sẽ chỉ khiến cô càng thêm chán ghét.

Vì thế anh chỉ có thể đứng nhìn cô từ xa, trong đầu đầy ắp những ký ức ngọt ngào ngày xưa. Nhưng ngoài những ký ức đó, còn có nhiều hơn những ý nghĩ đen tối không ngừng cuộn trào từ sâu thẳm trong lòng anh.

Anh vẫn muốn chiếm lấy cô, muốn giam cô lại ở nơi chỉ một mình anh có thể nhìn thấy, có thể chạm đến.

Anh sẽ ân cần xây cho cô một căn phòng nhỏ màu hồng đầy mộng mơ, cô muốn gì anh cũng có thể đáp ứng.

Anh không muốn thấy cô mỉm cười với người đàn ông lạ, lại càng không muốn đôi tay cô vu.ốt ve con mèo bẩn thỉu kia.

Thực tế, căn hộ mà Châu Chi Mai thuê ở nước M đã bị Heveto mua đứt từ lâu. Anh không thay đổi bất cứ điều gì trong đó, chỉ đến khi nỗi nhớ không chịu nổi mới tìm về nơi cô từng sống.

Nhìn đi, tất cả quần áo của cô vẫn còn trong phòng thay đồ, trên ghế sofa còn có những sợi tóc cô rụng lại, cỏ trên ban công vẫn mọc um tùm.

Điều duy nhất khiến mọi thứ kém hoàn hảo là thực phẩm tươi sống trong tủ lạnh đã hỏng và mốc meo, nhưng điều đó không quan trọng.

Bụi trong căn hộ ngày càng nhiều, như thể đang phủ lấp đi hơi thở mà cô để lại – điều đó khiến anh hoảng sợ, sợ rằng sẽ đến một ngày, hơi thở của cô biến mất hoàn toàn.

Heveto thường nằm trên giường của Châu Chi Mai, sử dụng những món đồ lót cô từng mặc, thả lỏng bản thân một cách vô độ. Vốn dĩ anh là một con quái vật sống trong cống rãnh, chẳng hề quan tâm người khác sẽ nghĩ gì về mình.

Cuối cùng, anh sẽ cẩn thận rửa sạch phần bản thân đã bị làm bẩn, lớp vải mỏng manh trong tay anh mềm mại đến mức như không tồn tại, động tác nhẹ nhàng và cẩn thận vô cùng. Điều đó lại khiến anh nhớ đến lần cô đỏ mặt nhờ anh giặt chiếc qu.ần l.ót dính máu kinh nguyệt. Thế là anh như phát điên, nở một nụ cười u ám đáng sợ.

Sự ngọt ngào mà anh tưởng tượng ra, thực chất là thứ độc dược giết người mang tên thủy ngân.

Lúc này đây, khóe mắt Heveto trào lệ ngày càng dữ dội theo từng nụ hôn của Châu Chi Mai.

Anh chưa bao giờ nghĩ mình là kẻ biết rơi lệ. Hoặc, có lẽ đó không phải là nước mắt, mà là chất độc đang dần được thải ra khỏi cơ thể.

Vì Châu Chi Mai đang chữa lành cho anh, giúp anh trở lại làm người bình thường.

Rất nhanh, Châu Chi Mai cũng nhận ra giọt nước mắt của Heveto. Cô ngẩng đầu nhìn anh, cười tươi rói: “Heveto, chẳng lẽ em cắn đau anh rồi à?”

Heveto không nói gì, anh siết chặt cô đầy lưu luyến, như một đứa trẻ không chịu buông tay.

Anh có thấy xấu hổ vì điều đó không? Hoàn toàn không.

Trái lại, anh nghiện sự dịu dàng trong cái chạm của cô. Nếu cô thích nước mắt anh, anh có thể rơi thêm nhiều nữa.

Châu Chi Mai nhăn mày, đập nhẹ cánh tay Heveto đang ôm chặt lấy eo mình, giọng dịu nhẹ: “Buông ra buông ra, anh siết chặt quá em sắp nghẹt thở rồi.”

Nghe vậy, Heveto quả nhiên miễn cưỡng buông ra. Anh lo lắng cô sẽ đứng dậy rời đi, nhưng không, cô vẫn ngồi trên người anh, vòng tay ôm lấy cổ anh đầy thân mật.

Châu Chi Mai nhìn đôi tay lúng túng của Heveto, tốt bụng nhắc: “Em chỉ bảo anh nới tay một chút, đâu có bảo thả ra hết đâu.”

Heveto lại ôm lấy Châu Chi Mai, lần này kiểm soát lực đạo, luôn chú ý đến cảm xúc của cô. Sự cẩn trọng ấy, kết hợp với gương mặt bẩm sinh lạnh lùng của anh, tạo nên một sự đối lập khó hiểu, khiến lòng Châu Chi Mai mềm nhũn.

“Còn muốn hôn tiếp không?” Cô hỏi.

Heveto trả lời Châu Chi Mai bằng hành động.

Lần này, người chủ động là anh.

Heveto hôn lên môi Châu Chi Mai một cách trân trọng hơn, dùng đầu lưỡi chậm rãi vẽ lên đôi môi mềm mại của cô, khiến cô không kìm được phát ra tiếng rên khe khẽ. Anh biết rõ cô thích gì nhất, những ký ức cơ thể của cả hai được đánh thức, như bản năng uống nước vậy, đơn giản tự nhiên.

Đã từng, họ có thể ôm nhau hôn không dứt, mười phút, hai mươi phút, ba mươi phút, thậm chí còn lâu hơn nữa.

Tiếng rên dịu dàng dần biến thành tiếng thở gấp đầy bất lực, Châu Chi Mai theo bản năng uốn éo eo, phần trống trải nơi sâu nhất như đang không ngừng tiết ra thứ nước ướt át đầy kêu gào.

“Còn muốn hôn nữa không?” Heveto dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vu.ốt ve đôi môi dưới sưng đỏ của Châu Chi Mai, cuối cùng vẫn không kiềm được mà hôn quá lâu.

Châu Chi Mai như chìm trong biển lửa, không chỉ đơn thuần là muốn hôn. Cô đẩy Heveto ngã xuống giường, cúi người hôn lên cổ anh đầy cuồng nhiệt. Tiếp tục hạ xuống, cô dùng đầu lưỡi li.ếm dọc theo những vết sẹo trên ngực anh.

Rốt cuộc vẫn là không nỡ, cô ngẩng đầu nhìn anh: “Heveto, sau này đừng tự làm đau mình nữa.”

“Ừ.”

Bàn tay Châu Chi Mai thoải mái lướt khắp thân thể Heveto, không chút kiêng kị vu.ốt ve những cơ bắp rắn chắc, đầy đường nét của anh.

Cô lại lần nữa chôn mặt vào ngực anh, từng có lúc, cô mê mẩn nhất chính là cơ ngực đầy đặn và cứng rắn ấy.

“Nhỏ lại rồi,” Châu Chi Mai thì thầm, “Nhưng như thế cũng không tệ.”

Theo thẩm mỹ trong nước, cơ bắp phát triển quá mức lại thành ra thô kệch, còn như Heveto bây giờ thì vừa vặn.

Thế nhưng Heveto chỉ nghe được nửa câu đầu, như thể muốn vội vã chứng minh điều gì đó, anh nắm lấy tay cô, định dẫn dắt xuống dưới để xác thực.

Tuy nhiên, hành động chỉ thực hiện được một nửa thì bị anh kịp thời dừng lại.

“Anh định làm gì?” Châu Chi Mai ngẩng đầu hỏi.

“Không có nhỏ lại.” Giọng anh khàn đặc.

Châu Chi Mai chợt hiểu ra, bật cười khúc khích: “Vậy à? Vậy để em kiểm tra xem sao.”

Heveto lập tức giữ chặt tay Châu Chi Mai lại, ánh mắt ẩn chứa sóng ngầm: “Em chắc không?”

“Chỉ xác nhận thôi mà, có làm gì đâu.” Châu Chi Mai nghênh mặt, nheo mắt đầy tinh nghịch, vào lúc này, cô bỗng nhiên nổi hứng trêu đùa.

Chỉ một chiếc khăn tắm mỏng, dường như chẳng che được gì cả.

Châu Chi Mai thậm chí không cần phải vén lên, chỉ cần ánh mắt lướt qua là đã đủ thấy rõ. Nhưng cô không cam lòng chỉ nhìn, thế nên, ngón trỏ của cô nhẹ nhàng điểm lên khóe môi Heveto, như đang vẽ một đường nét, chậm rãi trượt xuống, đi qua yết hầu nhô cao, xương quai xanh, rồi đến cơ ngực rắn chắc…

Về chiều cao hay thể hình, Châu Chi Mai đều nhỏ bé hơn Heveto rất nhiều.

Nhưng ở vị trí người đang nắm quyền chủ động, Châu Chi Mai là người ở bên trên, quả thật có đủ tư cách để trêu chọc đối phương.

Đêm chỉ mới bắt đầu, đủ dài để cô tha hồ đùa nghịch không chút kiêng dè.

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

Anh Đến Cùng Rạng Đông
Anh Đến Cùng Rạng Đông
Đọc truyện ngôn tình Anh Đến Cùng Rạng Đông – Mạch Ngôn Xuyên là một cau chuyện mang tính phiêu lưu mạo hiểm nhưng cũng không kém phần thực tế và sâu sắc của Tưởng Xuyên và Tần…
Anh đùa đủ chưa
Anh đùa đủ chưa
Truyện ngôn tình sắc Anh đùa đủ chưa : Một mối tình được đính ước từ khi còn rất nhờ, nhưng lời hứa ngây ngô của cô bé đã khắc sâu vào trí nhớ của cậu bé. Liệu…
“Chị Vợ”. Theo Anh Về Nhà Nào
“Chị Vợ”. Theo Anh Về Nhà Nào
Tóm tắt truyện “Chị Vợ”. Theo Anh Về Nhà Nào “Phan Quân Khánh. Chúng ta dừng lại đi. Tôi không có rảnh để tiếp tục cuộc chơi với cậu.” “Anh nhắc lại một lần nữa. Dù anh có…
365 Cách Hôn Nồng Nhiệt: Đông Thiếu Chơi Đủ Chưa
365 Cách Hôn Nồng Nhiệt: Đông Thiếu Chơi Đủ Chưa
“Vật nhỏ, lại đây!” “Không muốn!” Vợ tức giận thì làm sao bây giờ? Tổng giám đốc đại nhân tài đại khí thô, mỗi ngày cuồng bày tỏ tình yêu! Hôm nay tặng xe sang, ngày mai tặng…
Anh Ấy Muốn Gương Vỡ Lại Lành
Anh Ấy Muốn Gương Vỡ Lại Lành
Vì bị Omega kích thích tin tức tố nơi công cộng mà đến kỳ mẫn cảm, cậu được anh trai của bạn thân giúp đỡ. Thế là vì ‘hội chứng chim non’, cậu đã theo đuổi người ta…
7 Ngày Ân Ái
7 Ngày Ân Ái
Ba năm trước, ngay đêm trước đám cưới, nàng bị hắn cường bạo. Nàng đau khổ vì bản thân không còn trong sạch, nên bỏ đi biệt tích không lời nhắn gửi. Ba năm sau, nàng gặp lại…

Historybs.com – Đọc truyện online mới nhất: truyện full, truyện hot