Yến Chiêu lái xe dẫn Kiều Khương đến quán bánh bao. Lúc này mới chỉ năm giờ sáng, chủ quán bánh đang cùng ba mẹ làm bánh, Yến Chiêu xuống xe, hỏi đã có bánh chưa, ông chú nâng mắt lên nói còn hai phút nữa.
Quay người lại thấy trên xe Yến Chiêu còn có người.
Chủ quán bánh lại trêu chọc tò mò đến gần xem: “Ai đấy? Yến Chiêu? Bạn gái cậu?”
Kiều Khương đã kéo cửa xe ra, nhảy từ trên xe tải xuống, ông chú bán bánh bao vừa nhìn thấy cô lùi về sau hai bước, chột dạ nhìn về phía Yến Chiêu nói: “Chú em, nghe tôi giải thích, lúc ấy cho rằng đây là bạn gái cậu, cho nên mới…”
Ông chú còn chưa dứt lời, Kiều Khương đã đi tới, lấy dây buộc tóc vén ra sau đầu buộc thành đuôi ngựa, gương mặt trắng nõn sạch sẽ không trang điểm, chỉ có đôi mắt vẫn lạnh lùng như ngày thường.
Cô đi đến, ông chú bán bánh bao liền ngậm miệng, Kiều Khương nhếch mày: “Đang nói chuyện Vinh Yến?”
Yến Chiêu: “…… Không phải.”
Anh đưa tay ra ôm cô vào ngực, làm trò trước mắt ông chú bán bánh bao, khẽ nói thầm bên tai cô: “Đang ở ngoài, cho anh mặt mũi đi.”
Kiều Khương cảm thấy lời này của Yến Chiêu có ý, cô liếc mắt: “Cho thế nào?”
Yến Chiêu nắm tay cô, mười ngón tay gắt gao dán vào nhau: “Như thế này là được.”
Kiều Khương không tỏ ý kiến, cũng không buông tay, cho đủ mặt mũi.
Ông chú bán bánh bao há hốc mồm nhìn một màn trước mắt, nhớ không nhầm lần trước cô gái này nói mình và Yến Chiêu gặp mới hai lần, nhưng hiện tại hai người đang dính vào nhau như yêu đương nồng cháy, ông chú giơ ngón tay cái lên với Yến Chiêu, hô lên chú em đỉnh quá.
Bánh bao đã xong, ông chú bánh bao tặng thêm Yến Chiêu một cái, còn tặng Kiều Khương một phần canh táo đỏ hầm nấm tuyết. Kiều Khương ăn không được nhiều đồ, ăn hai cái bánh bao, uống hai ngụm canh không muốn uống nữa, còn thừa bị Yến Chiêu uống hết, rồi ăn nốt nửa cái bánh bao mà cô để lại.
Lúc Yến Chiêu đi tính tiền, chủ quán bánh bao chột dạ, chỉ thu hai đồng.
Yến Chiêu liếc ông chú một cái: “Chuyện của Vinh Yến, chú nói?”
Vẻ mặt ông chú đau khổ: “Chú em, lời này tôi đã sớm nói với chú, cũng là người bị hại, lúc đó bị cô gái đó lừa, nói là bạn gái của chú, tôi liền tin.”
Mặt Yến Chiêu đang đen xì bỗng nhiên lộ ra ý cười: “Cô ấy nói vậy?”
Ông chủ quán bánh lơ mơ: “Đúng vậy, cô ấy xác định…là ý này.”
“Không sao.” Yến Chiêu đặt tiền xuống: “Đi đây.”
“Không sao hả?” Vẻ mặt ông chú ngốc lăng: “Yến Chiêu, cậu không sao chứ?”
Trước kia ông chú mà nhắc đến cái tên Vinh Yến trước mặt tên này, mặt sẽ cau có, chỗ nào giống như bây giờ, còn chủ động nhắc đến cái tên Vinh Yến, nói ra ai dám tin?
Chủ quán bánh bao xoa xoa bàn tay, đi cùng ra ngoài đưa mắt nhìn, Kiều Khương ăn uống no đủ, đứng ở cạnh xe hoạt động gân cốt, Yến Chiêu trả tiền xong đi đến trước mặt cô, tự nhiên ôm vai cô đi về phía xe, kéo cửa ra rồi ôm người đặt lên ghế phụ, cài dây an toàn, còn cúi đầu thơm một cái, lúc này mới đóng cửa lại.
Ông chú giống như gặp quỷ, ngày trước Yến Chiêu ở cùng Vinh Yến một thời gian, hai người họ trước mặt người khác nắm tay còn ngượng, đâu có như bây giờ. Nghĩ ngợi nửa ngày, cho ra một kết luận, đó là, cô gái tên Kiều Khương này quá đẹp, còn đẹp hơn so với Vinh Yến.
Cho nên Yến Chiêu trầm luân.
Ai mà không trầm luân cơ chứ, ông chú nhớ đến gương mặt nghiêng của Kiều Khương, nhìn không được cảm thán: Số cái tên Yến Chiêu này thật tốt, mẹ kiếp, tìm bạn gái sau còn xinh đẹp hơn so với người trước.
Ông chú quay đầu lại nhìn mấy người đàn bà trong nhà, ngẫm nghĩ: Hay mình cũng lên núi bán trái cây?
Sau khi Yến Chiêu đưa Kiều Khương về biệt thự, mới biết được vì sao tâm tình cô hôm nay không được tốt.
Hôm nay là ngày Cao Kim Lam làm kiểm tra, bà đã dậy từ sớm, đang nhặt lá cây ngoài cửa, không có việc gì làm, xem phim nhiều mắt cũng đau, nằm nhiều xương cũng nhức mỏi.
Kiều Khương nhắm mắt, cô đi ra khỏi phòng bệnh, ở bên ngoài hút hai điếu thuốc, sau đó đi đến văn phòng xử lý thủ tục xuất viện.
“Nghĩ kỹ rồi?” Trưởng khoa hỏi: “Tình huống hiện tại của mẹ cháu tương đối nguy hiểm.”
“Cháu biết.” Mắt Kiều Khương không chút ánh sáng.
“Được.”
Kiều Khương không trở về biệt thự lưng chừng núi, đưa Cao Kim Lan về nhà cô đã mua cho bà ở trung tâm thành phố, Trương Đông Đao đến trước đã gọi dì giúp việc đến quét dọn vệ sinh, còn mua rất nhiều quà, Trần Chúng Thăng cũng đi theo mua hoa tươi trang trí.
Cao Kim Lan nằm viện, Kiều Khương không cho hai người họ đến bệnh viện, Trương Đông Đao rất lo lắng, không biết làm sao để giúp, chỉ có thể ở nhà sốt ruột.
Nghe nói Cao Kim Lan muốn xuất viện, cô nàng cho rằng không có chuyện gì lớn, chờ lúc Kiều Khương vào đến cửa mới phát hiện có gì đó không thích hợp, sắc mặt cô quá kém, nhưng gì cũng không nói, chỉ đi vào toilet tắm rửa.
Cao Kim Lan nói chuyện với Trương Đông Đao và Trần Chúng Thăng một lát, mệt mỏi mới vào phòng nghỉ ngơi, bà lấy sổ tiết kiệm của mình từ ngăn kéo, định chờ lúc Kiều Khương kết hôn, sẽ đưa cho cô coi như của hồi môn. Bà viết mật khẩu sổ tiết kiệm lên giấy, viết thêm chữ : “Của hồi môn” …nhưng nghĩ ngợi, sợ Kiều Khương nhìn không vui, nên lại viết lại tờ khác: “Cho Khương Khương”
Viết xong ba chữ này, bà cầm khung ảnh trên bàn, đó là ảnh Kiều Khương khi còn nhỏ, tầm ba bốn tuổi, buộc tóc hai bên, đôi mắt cười cong cong ngồi trong lòng bà, Cao Kim Lan nhìn một lát, nước mắt rơi xuống.
Kiều Khương tắm rửa xong đi ra, Trương Đông Đao lo lắng sốt ruột kéo cô vào trong phòng:
“Sao lại thế này? Sắc mặt dì Lan kém quá, có phải kết quả kiểm tra không tốt phải không?”
“Đổi thuốc, u lớn hơn rồi.” Kiều Khương ném khăn lông lau tóc sang một bên, cầm gói thuốc trên bàn, rút ra một điếu ngậm trong miệng.
“Hả? vậy sao lại xuất viện?” Trương Đông Đao sốt ruột nói.
Kiều Khương tìm không thấy bật lửa đâu, cau mày véo gãy điếu thuốc, vân vê trong tay, cô tìm khăn giấy lau tay, vừa lau từng ngón vừa nói: “Mẹ tớ muốn về ăn tết Trung Thu.”
Trương Đông Đao nhất thời không nói được gì, không tìm được từ thích hợp để an ủi Kiều Khương.
Thời gian tử vong của Cao Kim Lan bây giờ chỉ còn đếm ngược, Kiều Khương liều mạng muốn cứu bà, nhưng thái độ của bà lại mặc kệ cho số phận, hiện giờ người đau khổ nhất là Kiều Khương, nhưng trên mặt không có cảm xúc gì, chỉ là ánh mắt rũ xuống, vừa nhìn đã biết, chắc vài đêm rồi không ngủ.
“Máy tính của cậu tớ mang đến rồi.” Trương Đông Đao do dự nói:
“Trước khi đi tớ gặp Yến Chiêu, anh ấy hỏi cậu ở đâu, nhắn tin gọi điện cậu không trả lời, nếu không cậu nhắn tin cho anh ấy đi, nhìn rất lo lắng cho cậu.”
Kiều Khương không cho ai đến thăm Cao Kim Lan. Ngay cả Đông Đao cũng không biết bà nằm ở phòng nào, có liên quan đến Kiều Khương nên cô nàng không dám tự ý nói cho Yến Chiêu biết, cảm xúc của Kiều Khương mới là quan trọng nhất.
Kiều Khương nhận máy tính, mở một phương án tiêu thụ khi trước đã làm gửi cho trợ lý, gọi vài cuộc điện thoại, sau đó mới tắt di động và máy tính ném sang một bên, nói với Trương Đông Đao: “Ngày mai đến ăn cơm.”
Ngày mai là Tết Trung Thu.
“Được.” Trương Đông Đao đi đến ôm cô: “Kiều Khương, cậu ngủ một giấc đi, nhìn cậu mệt mỏi quá.”
Kiều Khương ngắn gọn trả lười Ừm một tiếng, lấy một lọ thuốc bác sĩ đưa, cầm nước uống một viên, lo một viên không đủ lại nuốt thêm một viên nữa.
Trương Đông Đao và Trần Chúng Thăng chăm sóc cho Cao Kim Lan đến mười giờ đêm mới về. Kiều Khương đứng ở ban công, vẫn không hề buồn ngủ, cô hút điếu thuốc, nhìn cửa sổ những căn nhà sáng đèn bên ngoài, dáng vẻ không buồn không vui, đáy mắt không gợn sóng.
“Khương Khương, bên ngoài rất lạnh.” Cao Kim Lan cầm tấm chăn mỏng khoác lên người cô.
Kiều Khương theo bản năng dập tắt thuốc, xoay người kéo chăn xuống khoác lên người bà: “Mẹ vào nhà đi, đừng để cảm lạnh.”
Cao Kim Lan nắm tay cô, bàn tay đã thấm lạnh, bà muốn ủ ấm, Kiều Khương nhanh rút tay về, đưa bà về phòng nằm lên giường, chờ lúc người nằm xuống, lúc này mới tắt đèn.
“Khương Khương.” Cao Kim Lan gọi.
Kiều Khương bật đèn lên: “Muốn uống nước?”
“Không phải.” Cao Kim Lan nhìn cô, đáy mắt tràn ngập áy náy:
“Con đừng tức giận.”
Hốc mắt Kiều Khương nóng lên, cô giơ tay tắt đèn, trong bóng tối, giọng nói nhẹ nhàng: “Sao con có thể giận mẹ.”
Ngày hôm sau, sáng sớm Trương Đông Đao đã đến, dẫn theo đầu bếp và thợ trang điểm, còn mang đến một xe đồ ăn. Trần Chúng Thăng mua rất nhiều loại bánh trung thu, vị gì cũng có, phải bày ra hai chiếc bàn.
Hai người họ đến, phòng cũng ồn ào lên, Trương Đông Đao giúp Cao Kim Lan buộc tóc, muốn tạo hình cho bà trở thành một phu nhân sang quý. Trợ lý của Kiều Khương cũng đến, công ty họ ngày tết sẽ có hoạt động, cần đưa quà tết cho vài khách hàng lớn, có tài liệu cần Kiều Khương ký tên.
Cô ký vài chữ, sau đó còn gọi vài cuộc điện thoại cho khách hàng, rồi gọi cho sếp tổng chúc tết Trung Thu. Lúc bận xong ra đến nơi, trên bàn cơm đã bày mười chín món ăn, bên cạnh là một mâm bánh trung thu đủ loại màu sắc.
Cao Kim Lan cười cười vẫy tay: “Khương Khương, mau đến ăn bánh trung thu.”
Cao Kim Lan có tinh thần hơn lúc trước nhiều, mặt cũng hồng hào hơn, không biết là do đánh phấn quá hồng, hay là màu son tươi sáng, nhìn bà như trẻ lại vài tuổi. Kiều Khương đi từng bước đến trước mặt bà, nghe Cao Kim Lan chúc phúc bình an, sau đó cầm miếng bánh trung thu bà đưa ăn một miếng.
Giống mỗi Tết Trung Thu khi cô còn nhỏ.