Đồng Duyên vội vàng đặt khăn xuống, giúp cô quấn lại khăn tắm. Nhưng vì đang ở góc nhìn của chính mình nên khi xử lý cơ thể này, cậu có hơi lúng túng, loay hoay mãi vẫn chưa buộc xong.
Cậu sắp phát điên, lầm bầm chửi:
“Mẹ nó… cậu là con gái đấy! Đừng có coi tôi như người vô hình! Tôi là con trai đó!”
Hứa Hân Đóa đột nhiên vươn tay ôm lấy Đồng Duyên, úp mặt vào lòng cậu:
“Tôi chạm được cậu rồi!”
Đồng Duyên thấy khăn tắm đã được quấn chắc lại, cũng không quan t@m đến hành động của cô nữa, chỉ nói:
“Tôi đi lấy đồ ngủ và quần áo lại đây. Tôi sẽ ra ngoài, cậu tự mặc đồ vào nhé, mặc xong thì gọi tôi được không?”
Ai ngờ Hứa Hân Đóa lại buông cậu ra, dang tay ra với vẻ mặt vô cùng hào hứng:
“Mặc đồ!”
“Ừ, cậu tự mặc đồ đi.”
Đồng Duyên đi lấy bộ quần áo đã chuẩn bị sẵn, đặt trước mặt cô.
Hứa Hân Đóa vẫn dang tay ra, tiếp tục nói:
“Mặc!”
“Ý cậu là muốn tôi mặc giúp hả?” – Đồng Duyên chỉ vào mình hỏi lại.
“Ừ.”
Đồng Duyên rối đến mức gãi đầu không ngừng, nghĩ bụng thôi thì đơn giản, cậu liền mặc áo ngủ luôn ra ngoài lớp khăn tắm, cài nút áo cẩn thận.
Sau đó đến chiếc qu@n lót dùng một lần, cậu bắt đầu thấy khó xử — cái này phải mặc thế nào? Hay cứ mặc luôn quần ngủ bên ngoài?
Đang lúc còn phân vân, Hứa Hân Đóa bỗng nhìn chằm chằm vào Đồng Duyên một lúc, rồi bất ngờ đưa tay ôm lấy mặt cậu, hôn chụt một cái lên má cậu, còn vang cả tiếng “chụt”.
Đồng Duyên bị cô hôn đến ngẩn người, đứng hình luôn, chỉ ngơ ngác nhìn cô.
Hứa Hân Đóa cười tươi rói nói:
“Gương mặt này thật đẹp trai, nhìn mãi không chán.”
“Cậu ít tiếp xúc với Lâu Hử thôi, bị cô ấy làm hư rồi đó.”
“Đẹp thật mà.” – Hứa Hân Đóa vừa nói vừa định hôn tiếp, lần này là nhắm thẳng vào môi luôn.
Đồng Duyên giơ tay chắn lại, tiện thể gõ nhẹ lên trán cô một cái:
“Đừng có giở trò lưu manh.”
Cậu cũng mặc kệ Hứa Hân Đóa, lui lại một bước, chỉ vào chiếc quần nói:
“Tự mặc đi! Tôi đi xin một bát canh giải rượu cho cậu.”
Nói xong, Đồng Duyên rời khỏi phòng, đi tìm quản gia nhờ chuẩn bị một phần canh giải rượu.
Sau đó, cậu đến bên cửa, ngồi xổm xuống lục túi đồ mua sắm mà Hứa Hân Đóa mang theo, muốn xem thử cô có mua nội y không. Xác nhận là không có, cậu đành từ bỏ, dặn người đem túi đặt ở tủ để đồ ngay cửa.
Khi lên lầu trở lại, cậu thấy Hứa Hân Đóa đã mặc xong đồ ngủ, nằm trong chăn như thể sắp ngủ rồi.
Không phải là tự mặc được đấy chứ?
Chẳng qua là thấy cậu ở đó nên muốn làm nũng một chút?
Đồng Duyên bất đắc dĩ ngồi xuống bên cạnh, nhìn Hứa Hân Đóa trong trạng thái mơ mơ màng màng, đưa tay sờ lên má mình – nơi vừa bị cô hôn lúc nãy – vừa tức lại vừa buồn cười.
Tuy nhiên, nghĩ đến việc Hứa Hân Đóa bảo cậu đẹp trai, lại còn bảo nhìn bao nhiêu lần cũng không chán, cậu không kìm được mà cười lên, điều này khiến cậu thấy khá vui vẻ.
Không muốn cãi vã với cô nữa.
Chợt nghĩ lại, cậu đưa tay xoa xoa trán, thật không biết phải giải thích với Doãn Họa thế nào.
Cậu ngẩn người một lúc, thì quản gia bưng canh giải rượu lên, trong khay còn có thìa và ống hút, chuẩn bị rất chu đáo.
Đồng Duyên gọi Hứa Hân Đóa tỉnh dậy, đỡ cô ngồi dậy, cầm canh giải rượu thổi thổi rồi nói:
“Cậu uống cái này đi, không uống thì chắc chắn sẽ đau đầu đấy.”
Hứa Hân Đóa vẫn còn mơ màng, triệu chứng chính là buồn ngủ.
Đồng Duyên dùng thìa đút cho cô, cô nuốt không trôi, đành phải để cô uống bằng ống hút, nhưng uống được một nửa thì lại muốn ngủ tiếp.
Đồng Duyên nhìn cô như vậy thật vô cùng bất đắc dĩ, đặt canh giải rượu xuống, giúp cô lau miệng, nhìn môi cô một lúc lâu, bỗng nhiên lại nghĩ, có phải trong các bộ phim truyền hình hay đút cho nhau như vậy không?
Nghĩ xong, cậu nhanh chóng lắc đầu, nghĩ gì thế này? Bị hôn xong rồi loạn óc à?
Hứa Hân Đóa lại ngủ mất, cậu cũng không định để cô uống nốt chỗ canh giải rượu còn lại, tiện tay để xa một chút, sợ cô tỉnh dậy lại đụng phải.
Cậu vào phòng thay đồ lấy quần áo, rồi lại quay lại giúp Hứa Hân Đóa đắp chăn. Nghe thấy cô lẩm bẩm:
“Chưa tắm sạch… muốn tắm… toàn mồ hôi.”
“Cậu đừng tắm nữa, vừa nãy suýt nữa là chết đuối rồi.”
Kết quả, Hứa Hân Đóa lại muốn cố gắng ngồi dậy, ngủ một chút cũng không yên. Sau khi uống say, cô thật sự rất phiền phức, Đồng Duyên có lẽ là người duy nhất có thể kiên nhẫn chăm sóc Hứa Hân Đóa cả đời này.
Đồng Duyên vội vàng giữ chặt Hứa Hân Đóa, nghĩ đến việc cô muốn tắm sau khi say, cậu cảm thấy sợ hãi, lúc đầu cậu đã chuẩn bị ngủ ở phòng khách, nhưng giờ lại không dám rời đi.
Cậu chỉ có thể thay đồ ngủ xong, ở lại trong phòng này để ngủ, lại sợ ngủ quên, cô tự đi vào nhà tắm tắm.
Cậu suy nghĩ mãi, cuối cùng quyết định đeo đồng hồ, dùng một sợi dây buộc đồng hồ của mình và đồng hồ của Hứa Hân Đóa lại với nhau, rồi nằm xuống bên cạnh cô.