historybs.com - Đọc truyện online

Chương 2: Chương 2

Chương 2: Ánh mắt hắn nhìn nàng như nhìn người xa lạ

Nàng một mình ở trong rừng sau núi lạnh lẽo, dưới ánh trăng chờ đến bình minh nhưng vẫn không thấy hắn đến.

Nàng vừa lo lắng vừa hoang mang, cuối cùng lại nhận được một kết quả như thế này.

Theo tiến độ của bọn họ trước đây, nếu đêm qua hắn đến, hai người sẽ tiến thêm một bước tiếp xúc thân thể một chút.

Sau đó bọn họ nên tu thành chính quả, kết làm đạo lữ.

Bây giờ xem ra mọi thứ đều đã kết thúc.

Hắn căn bản không muốn tu thành chính quả với nàng.

Trong lòng hắn, nàng không quan trọng như nàng tưởng tượng.

Có lẽ chỉ là trùng hợp, hắn nhất thời hứng thú với nàng. Mà khi thiên kim tiểu thư chân chính xuất hiện, nàng lập tức bị vứt bỏ.

Một tháng ngày đêm vất vả vun đắp đổ sông đổ bể, nàng như món đồ chơi bị vứt bỏ sau khi chơi chán, đừng nói một lời giải thích, ngay cả có thể gặp lại Thẩm Nam Âm hay không cũng là vấn đề.

Loại nam nhân này nàng gặp nhiều rồi, cũng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhận ra Thẩm Nam Âm có thể thật sự là loại người như vậy, nàng vẫn hơi thất vọng.

Khuôn mặt đó của hắn thật sự đã lừa nàng.

Trình Tuyết Ý dừng bước, đứng trên bậc thang đá cũ kỹ mọc đầy cỏ dại, đây là nơi ở của đệ tử ngoại môn, khung cảnh tồi tàn do lâu năm không được sửa chữa, khác xa với nơi ở của đệ tử nội môn trên núi.

Hôm nay, dường như cũng có một vực sâu ngăn cách giữa nàng và Thẩm Nam Âm.

Thật đáng giận!

Nàng đột nhiên không muốn quay về nữa, quay đầu bước đi, một đường đến Thái Huyền Cung, mượn trận pháp truyền tống của Thái Huyền Cung và thân phận thấp hèn của mình bước lên Chân Võ Đạo Trường.

Chân Võ Đạo Trường là đạo tràng của Chân Võ đạo quân Thẩm Nam Âm, trước đây nàng chưa từng đến đây.

Nàng và Thẩm Nam Âm trước đây chỉ gặp nhau từ xa khi hắn đến Thái Huyền Cung làm việc, nàng chỉ là một đệ tử nhỏ bé, không có tư cách đến nhận phát nhiệm vụ từ đại sư huynh.

Việc nàng có thể nhìn thấy đại sư huynh vào ban đêm ở khu ngoại môn một tháng trước, bây giờ nghĩ lại như một giấc mộng.

Chân Võ Đạo Trường khắp nơi đều toát lên vẻ thanh tịnh nhưng không hề xa hoa lãng phí, hầu như không có đệ tử qua lại, bởi vì Thẩm Nam Âm vẫn chưa thu nhận đệ tử, ở đạo tràng của mình cũng không cần người hầu hạ.

Trình Tuyết Ý cất kỹ ngọc bài Thái Huyền Cung bên hông, không có thứ này nàng thật sự không thể đến đây.

Đến rồi, lại cảm thấy thà rằng không đến, bởi vì nàng thật sự nhìn thấy cảnh tượng mà Lý Thủ Đạo đã nói – Thẩm Nam Âm và Phó tiên tử đi cùng nhau.

Trong sân Chân Võ Đạo Trường ngoài hai người bọn họ ra thì không còn ai khác.

Phó tiên tử mặc y phục gấm vóc, đầu cài trâm ngọc, chỉ cần nhìn thấy nàng sẽ không ai nghi ngờ thân phận của nàng, nàng xứng đáng với danh hiệu đệ nhất mỹ nhân.

Mà nam nhân bên cạnh nàng, Trình Tuyết Ý càng quen thuộc hơn.

Áo trắng tóc đen, ngọc quan lấp lánh, dáng người Thẩm Nam Âm thẳng tắp, vai rộng eo thon, đôi chân dài. Hắn làm việc gì cũng thong thả, ôn hòa lễ độ đến mức tận cùng. Khí chất như sương khói núi non của hắn ngay cả Phó tiên tử bên cạnh cũng có phần bị lu mờ.

Dáng vẻ kín đáo tao nhã giữa người này và người đã bầu bạn cùng nàng đêm đêm suốt một tháng qua giống hệ nhau.

Hắn là người đầu tiên phát hiện có người xâm nhập, ánh mắt vừa nhìn lại đây, trái tim băng giá của Trình Tuyết Ý liền tan chảy.

Cảm giác hắn mang lại cho nàng ban ngày hoàn toàn khác với ban đêm.

Thẩm Nam Âm nhìn lướt qua ngọc bài đệ tử trên hông nàng, vẫn giữ thái độ lễ phép đúng mực, dùng giọng điệu bình tĩnh trong trẻo nhưng có chút nghi ngờ hỏi: “Đệ tử Chấp Sự đường? Vì sao tự tiện xông vào Chân Võ Đạo Trường?”

Như hai thái cực đối lập, người tình từng quen thuộc giờ đây đang dùng ánh mắt xa lạ để nhìn nàng.

Giọng nói của Thẩm Nam Âm thật dễ nghe.

Âm thanh lưu lại trong lòng người tựa như ngòi bút viết chữ trên đầu tim khiến người ta ngứa ngáy trong lòng, quanh thân thoang thoảng mùi hương trầm.

Những đêm trước đây, hắn luôn dùng giọng nói dễ nghe đó ôn nhu quan tâm nàng.

Nhưng đến ban ngày, hắn như biến thành một người khác, dùng giọng nói dễ nghe đó hỏi nàng là ai.

Câu hỏi hay.

Nàng là ai?

Câu hỏi này hoàn toàn dập tắt ý định quay đầu bỏ đi của Trình Tuyết Ý.

Nàng bước lên vài bước, gió thổi lay động chuông bạc bên hông nàng, nàng ăn mặc giản dị, vật trang trí duy nhất chính là những chiếc chuông bạc này.

Tiếng chuông thanh thúy dễ nghe thu hút sự chú ý của Thẩm Nam Âm, ánh mắt hắn vừa chuyển động, còn chưa nhìn rõ chuông bạc đã nghe thấy người tự tiện xông vào Chân Võ Đạo Trường lên tiếng.

“Đại sư huynh không quen biết ta?”

Nàng lại bước thêm vài bước: “Đại sư huynh nhìn cho kỹ, thật sự không biết ta là ai?”

Trình Tuyết Ý nhìn chằm chằm vào mặt Thẩm Nam Âm, trong lòng lặng lẽ đếm thời gian.

Ánh mắt nàng quá mức thẳng thắn, vừa có trách móc lại điểm chút lạnh lùng khiến Thẩm Nam Âm không thể không nhìn kỹ nàng, nghiêm túc tự hỏi xem mình có thật sự bị lẫn lộn trí nhớ, quên mất vị sư muội này hay không.

Trình Tuyết Ý là mỹ nhân mắt to điển hình.

Đôi mắt nàng rất to, ánh mắt sáng ngời tràn đầy sức sống.

Mái tóc dài được búi nửa đầu, nửa còn lại buông xuống cùng với dải ruy băng màu lam nhạt, tết thành hai bím tóc dài, đuôi tóc được buộc bằng nút vỏ sò.

Cho dù mặc bộ đồ đệ tử màu xám đơn giản, nàng vẫn trong trẻo xinh đẹp, không giấu được vẻ rạng rỡ động lòng người, bất cứ ai nhìn thấy nàng cũng đều cảm thấy ấm áp trong lòng.

Nhưng không quen biết.

Thật sự không nhớ rõ đã gặp qua.

Thẩm Nam Âm đột nhiên quay đầu: “Ta còn có việc phải xử lý, Thánh nữ xin cứ tự nhiên.”

Phó Tinh Hoa khẽ gật đầu, liếc nhìn Trình Tuyết Ý, nhỏ giọng nói: “Đêm nay ta lại đến tìm sư huynh.”

Đêm nay lại đến tìm hắn?

Có ý gì?

Là ý nàng đang nghĩ sao?

Trình Tuyết Ý nhìn Thẩm Nam Âm, hắn vẫn bình tĩnh như vậy, dưới ánh mắt của nàng, đáp: “Ta chờ ngươi.”

Phó Tinh Hoa mỉm cười dịu dàng, mặc dù trang phục của Trình Tuyết Ý vừa nhìn là biết đệ tử ngoại môn không đáng nhắc tới, nhưng khi đi ngang qua nàng, nàng vẫn lễ phép gật đầu chào hỏi.

Lễ nghi và cử chỉ của Thánh nữ không chê vào đâu được, vì vậy Trình Tuyết Ý quyết định bắt bẻ Thẩm Nam Âm.

“Ban đêm huynh muốn làm gì với nàng ta? Đêm qua huynh vì sao không đến, vì sao không nói một lời? Huynh rốt cuộc là có ý gì?”

Nàng liên tiếp đưa ra mấy câu hỏi, thái độ quá mức bình thường khiến Thẩm Nam Âm cũng có chút khó xử.

Một lúc lâu sau hắn mới dùng ngữ khí bình thản đủ để khiến tất cả những người nghe hắn nói chuyện cũng bình tĩnh theo, nói: “Ta đưa sư muội về Thái Huyền Cung.”

Trình Tuyết Ý nhíu mày, đang định nói gì đó thì hai chân đã phản ứng trước, không tự chủ được mà đi theo linh lực thanh lãnh của người bên cạnh, trong nháy mắt đã đến trận pháp truyền tống.

Nàng giật mình, đây là lần đầu tiên trong một tháng quen biết Thẩm Nam Âm sử dụng linh lực mạnh mẽ trước mặt nàng.

Trước đây hắn chỉ dùng một chút linh lực mỏng manh khi rời đi, không hề gây ra chút gợn sóng nào.

Toàn thân Trình Tuyết Ý đều tê dại, d.ục v.ọng chiến thắng mãnh liệt đối với người tu vi cao gần như thiêu đốt lý trí của nàng.

Nàng cố gắng kìm nén bản tính, khi hoàn hồn lại đã cùng hắn trở về Thái Huyền Cung.

Dưới màn đêm bận rộn, Thái Huyền Cung lúc này không có quá nhiều người.

Nhưng Thẩm Nam Âm là ai? Bất cứ nơi nào hắn xuất hiện đều sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý, đây cũng là lý do tại sao từ khi quen biết đến nay bọn họ chưa từng gặp nhau vào ban ngày.

Hắn không thích bị người khác vây xem, Trình Tuyết Ý cũng có thể hiểu được.

Các đệ tử vội vàng tụ tập lại chào hỏi Thẩm Nam Âm, A Thanh đứng bên phải liếc mắt một cái đã nhìn thấy Trình Tuyết Ý đi bên cạnh hắn.

Nàng trừng lớn mắt, hít sâu một hơi kinh ngạc vì hai người lại đi cùng nhau.

Thẩm Nam Âm thấy vẻ mặt của nàng liền biết nàng có quen biết với Trình Tuyết Ý, ôn hòa hỏi: “Ngươi có quen biết vị sư muội này không?”

A Thanh nằm mơ cũng không ngờ rằng mình lại có cơ hội nói chuyện với đại sư huynh, tay chân luống cuống không biết nên đặt ở đâu.

“Đại, đại sư huynh đang nói chuyện với ta sao?” Nàng nhìn trái nhìn phải không dám tin, nhưng Tuyết Ý đang ở bên cạnh Thẩm Nam Âm, đại sư huynh hỏi người khác có quen biết Tuyết Ý hay không, chắc là đang hỏi nàng?

Nàng vội vàng tiến lên, lắp bắp nói: “Quen, quen chứ. Tuyết Ý, chẳng phải ngươi về nghỉ ngơi sao? Sao lại…”

Nàng còn chưa nói hết câu đã thở hổn hển không nói nên lời.

Trình Tuyết Ý chưa kịp lên tiếng, Thẩm Nam Âm đã dịu dàng nói: “Quen biết là tốt rồi. Công việc ở đây cứ giao cho người khác làm đi, trước tiên đưa vị sư muội này về nghỉ ngơi, có lẽ nàng ấy quá mệt mỏi rồi.”

Hắn nói rất khéo léo đúng mực, cả lời nói lẫn sắc mặt đều không nhìn ra điều gì không ổn, bất cứ ai cũng có thể nghe ra sự quan tâm của hắn.

Nhưng Trình Tuyết Ý trời sinh nhạy cảm, lập tức nhận ra điểm mấu chốt của hắn.

Tuy rằng hắn luôn ôn hòa lễ độ, nhưng lại mang theo sự kiên quyết không thể cự tuyệt. 

 

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

Khom Lưng
Khom Lưng
Truyện Khom Lưng – Bồng Lai Khách có bối cảnh cuối thời Đông Hán, khi quân phiệt các nơi nổi dậy mạnh mẽ hỗn chiến tranh giành bờ cõi, bành trướng thế lực. Nam chính là Quân Hầu…
Bích Đào Ở Nhà Bên - Quy Hưu Hồ Quân
Bích Đào Ở Nhà Bên - Quy Hưu Hồ Quân
Ta muốn cùng phu quân hòa ly. Hiện giờ hắn đã đỗ Thám hoa, đâu còn nhớ đến người vợ tào khang. Hắn muốn cưới công chúa, nạp tiểu thư, thành phò mã, làm rể quý, sao có…
Nhân Vật Phản Diện Tôi Nuôi Đều Ngoẻo
Nhân Vật Phản Diện Tôi Nuôi Đều Ngoẻo
Trong truyện, qua các thế giới khác nhau, nhân vật nam chính dùng tình cảm cố chấp của mình dần dần lay động được trái tim nữ chính, chữa lành tổn thương tâm lý cho nữ chính, khiến…
Gian Tế
Gian Tế
Ta tặng cho thanh mai trúc mã một cây trâm. Sau đó, phu quân của ta liền tìm tới cửa. “Nghe nói chàng đánh cho công tử nhà họ Tần khóc lóc om sòm?”
Đế Thai Kiều
Đế Thai Kiều
Ngu Ấu Ninh là một tiểu quỷ nhát gan danh xứng với thực, đã lang thang ở nhân gian hàng chục năm. Nàng biết rằng trong mỗi người, ai cũng có tâm sợ yêu ma, có lòng tôn…
Duyên Tận Kiếp Này
Duyên Tận Kiếp Này
Độc đã ngấm vào tận xương tủy, vậy mà ngày ngày vẫn phải hầu Hoàng thượng tuyển tú. Ta nhìn những giai nhân da trắng nõn nà, chân dài eo thon, chỉ âm thầm dặn Ngự Thiện Phòng…

Historybs.com – Đọc truyện online mới nhất: truyện full, truyện hot