Tối hôm qua, sau khi Lữ mập bị đưa đi, Hoàng Đông Lâm lập tức đến trường đón Lữ Kiều Kiều, vì ông ta sợ đối phương sẽ bắt cô ta để uy hiếp ông chủ của mình làm những chuyện mà ông không muốn.
Nửa đêm bị quản lý ký túc xá gọi dậy, Lữ Kiều Kiều vừa thấy lão Hoàng tới đón mình thì lập tức hiểu ra, bố mình đã từng không chỉ một lần nói rằng nếu như có một ngày ông kêu lão Hoàng tới đưa mình đi thì có nghĩa là ông đã xảy ra chuyện rồi, và người duy nhất có thể tin được chỉ có lão Hoàng thôi.
Thế là bốn giờ sáng Lữ Kiều Kiều rời khỏi trường học lên xe của lão Hoàng, suốt cả chặng đường cứ luôn gặng hỏi, cuối cùng thậm chí phải uy hiếp sẽ nhảy khỏi xe, lão Hoàng không lay chuyển được tính khí của cô chủ nhà mình nên đành thành thật kể lại mọi chuyện. Biết được bố mình bị bắt đi, Lữ Kiều Kiều trời không sợ đất không sợ cuối cùng cũng đã hoảng sợ, dù sao bố mình là dân xã hội đen, khắp nơi đều có kẻ thù, hơn nữa cũng chẳng phải là mấy người lương thiện gì cả, nếu như rơi vào tay bọn chúng thì nói không chừng sẽ bị chúng băm vằm mất.
Lữ Kiều Kiều suốt đêm gọi cho mấy nhân vật lớn có quan hệ thân thiết với Lữ mập, nhờ bọn họ giúp tìm người, mặc dù căn bản đều đồng ý sẽ giúp, nhưng Lữ Kiều Kiều vẫn không yên tâm, cuối cùng không biết thế nào mà lại nghĩ đến Long Thiên. Bình thường bố mình không phải luôn miệng khen đại thiếu gia nhà họ Long này rất ghê gớm sao, có lẽ anh ta sẽ có cách, cho nên vừa sáng sớm đã cùng lão Hoàng đến biệt thự nhà họ Vương.
Long Thiên để hai người vào nhà trước, lúc này Vương Manh Manh cũng vừa dậy, vừa ra khỏi phòng đã nhìn thấy Lữ Kiều Kiều, vẻ mặt bất ngờ hỏi: “Quả ớt nhỏ, mới sáng sớm thế này cậu đến đây có chuyện gì vậy?”
Quả ớt nhỏ là bạn thân của Vương Manh Manh, có gì không thể nói chứ, lập tức vẻ mặt khổ não, đáng thương nói: “Cách cách, bố tớ bị người ta bắt đi rồi”.
Vương Manh Manh kinh ngạc đến tỉnh cả ngủ hỏi: “Ông mập nhà cậu sao? Trời ạ, bị bắt đi rồi còn không mau báo cảnh sát đi, cậu đến nhà tớ có tác dụng gì?”
“Không phải tớ đang ngựa chết vờ làm như ngựa sống hay sao”, Quả ớt nhỏ bất đắc dĩ nhìn Long Thiên, nếu như không phải sợ bố mình có chuyện gì thì có đánh chết cô ta cũng không tới tìm tên oan gia này, chuyện lần trước Quả ớt nhỏ vẫn còn chưa bỏ qua được.
Vương Manh Manh có vẻ thấy Quả ớt nhỏ tới tìm Long Thiên nên càng tò mò hơn, đang định hỏi có anh có quan hệ gì với ông mập kia thì Vương Lệ Trân đã xuất hiện đằng sau cô ta nói: “Còn không mau đi rửa mặt đi, em sắp muộn học rồi đó”.
Vương Manh Manh quay lại nhìn chị gái mình một cái, không nhịn nổi cục tức hừng hực trong lòng, tìm cớ nói: “Chị, em an ủi chị em tốt của em một chút không được sao?”
“Chuyện này em cũng chẳng giúp gì được, cứ giao cho anh rể em đi”, Vương Lệ Trân tùy tiện nói, đại khái cô đã biết về quan hệ giữa Long Thiên và Lữ mập, Vương Lệ Trân cũng có thủ đoạn tình báo của riêng mình, nếu không cũng không biết Long Thiên là người của Quỷ Môn. Quan hệ giữa Lữ mập và nhà họ Long không hẳn được công khai, muốn nghe ngóng cũng rất khó khăn.
Ai ngờ vừa nói xong câu này, tất cả mọi người trừ lão Hoàng ra đều nhìn Vương Lệ Trân bằng ánh mắt khác nhau, Long Thiên thì rất vui mừng, Vương Manh Manh có chút đành chịu, Quả ớt nhỏ thì vô cùng kinh ngạc. Trong thế giới của bọn họ, nữ hoàng Vương là nữ thần của bọn họ đó, bất luận là nam hay nữ cũng đều nhận định như vậy, thậm chí Quả ớt nhỏ còn cho rằng người đàn ông xứng với người phụ nữ khí chất này chưa được ra đời cơ. Cho nên khi Vương Lệ Trân thừa nhận cô là vợ của Long Thiên trước mặt mọi người, Quả ớt nhỏ có thể không kinh ngạc sao? Trong lòng bùi ngùi nghĩ đúng là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu mà.
Dường như cũng nhận thấy mình vừa lỡ lời, mặt Vương Lệ Trân ửng hồng, sau đó bảo Vương Manh Manh mau đi rửa mặt rồi cô sẽ đưa tới tường. Sau khi Vương Manh Manh không cam tâm tình nguyện rời đi, Long Thiên mới hỏi: “Nói nghe xem, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Hoàng Đông Lâm đã được lĩnh hội thân thủ của Long Thiên, đương nhiên không dám coi thường đại thiếu gia của nhà họ Long trước mặt đây nữa, trong giới võ đạo, không bao giờ lấy tuổi tác ra để phân biệt tiền bối hậu bối, mà đều dựa vào thực lực, hơn nữa có một cao thủ ít nhất cũng phải cấp Địa giúp đỡ thì khả năng cứu thoát Lữ mập đương nhiên cũng cao hơn. Ngay lâp tức Hoàng Đông Lâm kể lại toàn bộ chuyện Lữ mập bị ép bắt đi như thế nào, không giấu diếm điều gì.
Long Thiên nghe xong đại khái đã hiểu ra chuyện gì, nếu như không nằm ngoài suy đoán của anh thì người đứng đằng sau đến tám chín phần chính là Tần Tung Hoành. Có điều đây đơn giản chỉ là thủ đoạn báo thù hay là có mục đích khác nữa, nếu như là mục đích báo thù thì hoàn toàn không cần thiết phải bắt người đi, mà trực tiếp hạ gục Lữ mập tại chỗ chẳng phải là xong sao, cho nên rõ ràng lần này là cố ý nhắm vào anh.
Mặc dù Lữ mập tự cho rằng ông ta là tay sai của Long Thiên, nhưng Long Thiên lại chưa bao giờ coi ông ta là đầy tớ làm bia đỡ đạn cho mình, việc này thì hai người đàn ông tuổi tác cách nhau gần một niên kỷ này đều tự hiểu rõ. Nếu không năm đó Long Thiên đã không nhiều lần đề bạt tên tay sai này rồi, tên tay sai đó cũng không hết lần này đến lần khác bán mạng cho anh, đến nay lại chưa rõ tung tích, Long thiên có thể ngồi yên không quản sao?
Vương Lệ Trân rót cho lão Hoàng và Lữ Kiều Kiều tách trà, rồi im lặng ngồi một bên, cô cũng không lấy làm kỳ lạ vì sự lo lắng của Long Thiên, nhưng anh không chỉ để lộ sự lo lắng mà còn khiến Vương Lệ Trân có chút kinh ngạc, đây là lần đầu tiên cô thấy Long Thiên không hề giấu diếm để lộ cảm xúc tiêu cực của anh kể từ khi anh đến Bắc Hải. Bình thường mặc dù bên ngoài anh luôn tỏ ra lông bông, nhưng dường như đều nắm rõ mọi chuyện trong lòng bàn tay, biểu cảm hôm nay khiến Vương Lệ Trân một nửa nhíu mày, một nửa vui mừng. Ít nhất chứng tỏ anh không phải là loại động vật máu lạnh chỉ biết bo bo lo cho thân mình, có lẽ ngay đến bố anh Long Thiên Tượng ở thủ đô kia cũng không làm được như vậy.
Long Thiên dập điếu thuốc đi, nhìn Hoàng Đông Lâm rồi nói: “Đại khái tôi đã biết là kẻ nào làm rồi, chuyện này để tôi xử lý, ông và Quả ớt nhỏ hôm nay cứ ở lại đây đi, đề phòng bọn chúng cố ý nhắm đến hai người. Cứu Lữ mập xong lại đi cứu hai người thì phiền lắm”.