historybs.com - Đọc truyện online

Chương 148 Tôi nhất định sẽ đào cả mả nhà các người lên".

Điều này nằm ngoài dự đoán của Hoàng Đông Lâm, ông ta vốn tưởng rằng đối phương sẽ chỉ cung cấp một chút thông tin rồi mặc kệ, nhưng nhìn tình hình thì dường như là có ý định ra tay. Dù chưa từng tiếp xúc, nhưng ông ta lại có chút thiện cảm về vị thiếu gia này, vô cùng cảm kích nói: “Vậy thì làm phiền cậu chủ rồi”.  

             Long Thiên không trả lời, đứng lên nói với Vương Lệ Trân: “Tới phòng em đi, anh có chút chuyện muốn bàn bạc với em”.  

             Vương Lệ Trân hiểu ý.  

             Thấy anh không đưa ra biện pháp giải quyết gì, ngược lại còn chạy tới chỗ vợ, Quả ớt nhỏ đứng lên bất mãn nói: “Cuối cùng thì tôi cũng hiểu rồi, thì ra là vì anh bố tôi mới bị bắt cóc, Long Thiên, tất cả là tại anh, anh phải chịu trách nhiệm, nói đi, anh định cứu bố tôi thế nào đây?”  

             Long Thiên dừng lại, không thèm quay đầu mà đáp: “Chủ nhân tôi đây còn chưa chết, nếu ông ta dám chết, tôi nhất định sẽ đào cả mả nhà các người lên”.  

             Lời nói tuy thô tục nhưng lại rất kiên định, khiến Quả ớt nhỏ bỗng nhiên thấy nhẹ nhõm phần nào, nhìn bóng lưng người đàn ông này, dường như dù trời có sập cũng không cần phải sợ hãi.  

             “…”  

             Trong một tầng hầm ở ngoại ô Bắc Hải, một người đàn ông mập mạp ngã xuống đất, tay chân bị trói chặt, khắp mặt và toàn thân bê bết máu như một con chó chết.  

             Trương Tử Thành lặng lẽ nhìn người đàn ông mập này, lòng thầm nghĩ đây chính là kết cục thê thảm cho việc rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.  

             Thực ra, lúc đầu khi người đàn ông mập này được đưa đến đây, bầu không khí không hề khó xử như bây giờ, thậm chí còn được đối đãi khá tử tế, có thuốc có trà. Người nói chuyện với ông ta cũng không phải là khuôn mặt dữ tợn của Trương Tử Thành, mà là một người đàn ông trông có vẻ hiền lành và lịch thiệp, người đàn ông đó nói thẳng: “Lữ mập, chỉ cần ông giúp tôi một chuyện nhỏ là dụ Long Thiên ra sau đó đâm sau lưng anh ta một nhát, tôi sẽ cho ông 100 triệu, còn nếu không biết điều, tiếp tục đứng về phía cậu chủ của ông, vậy thì chỉ có con đường chết, tôi cũng nhẹ nhàng nhắc nhở ông, cái chết không hề thanh thản đâu đó”.  

             Không ngờ lão mập trông có vẻ nhát gan này lại trả lời một cách thẳng thắn như vậy: “Tần Tung Hoành, đừng nhiều lời nữa, muốn tao đâm cậu chủ sao? Đừng có mơ, nhưng tao không ngại dùng những ‘thứ khác’ để đâm một thằng đàn ông trông còn ẻo lả hơn đàn bà như mày đâu”.   

             Lời nói quả thực rất khó nghe, Tần Tung Hoành cũng không khách sáo, tươi cười bảo Trương Tử Thành đưa lão mập này lên từ từ ‘chăm sóc’, Trương Tử Thành đương nhiên hiểu ý nên cho lão mập một cái tát trước, hắn ta đánh cho khuôn mặt vốn đã mập ú của ông ta nay càng giống một cái đầu heo hơn, rụng mất mấy cái răng cửa.  

             Nửa tiếng sau, ra oai phủ đầu đủ rồi, Trương Tử Thành hoàn toàn nắm giữ thế chủ đạo cười khẩy nói: “Ái chà, không ngờ lão mập ăn thịt người không nhả xương trong lời đồn còn có nghĩa khí cơ đấy, thế nào, thoải mái chứ?”   

             Lữ mập nằm trên mặt đất, miệng phun ra một ngụm máu, cười gằn nói: “Tần Tung Hoành cũng chỉ có thể giở những chiêu trò mà năm đó ông đây chơi chán rồi thôi. Haha, nếu không phải tay chân ông đây bị trói, thì thằng đàn ông không ra đàn ông đàn bà không ra đàn bà như mày đã bị ‘xử gọn’ rồi, hơn nữa còn không cần phải đeo bao cơ”.  

             Trương Tử Thành nổi giận đùng đùng, cười ha hả đứng dậy, cho người giữ chặt lão mập lại, sau đó cầm dao găm chém về phía đầu của ông ta, con dao lóe sáng lên một cái, tai trái của ông ta lập tức rơi xuống đất, máu tươi phun ra, khiến người ta không khỏi rùng mình.  

             Đứng từ trên cao nhìn xuống vẻ mặt không mấy thay đổi của ông ta, Trương Tử Thành không đạt được thỏa mãn âm trầm nói: “Ông cho rằng tôi thật sự không dám giết ông sao?”  

             Lão mập bị mất một bên tai không kêu khóc thảm thiết như mong đợi mà chỉ cười khẩy một tiếng hòa lẫn với dòng máu tươi không ngừng chảy trên khuôn mặt ông ta, khiến người ta thấy mà phát hoảng.  

             Bị đánh tới ngất xỉu, rồi lại bị tạt nước lạnh đánh thức, thậm chí bây giờ còn mất cả một bên tai mà lão mập này vẫn sống chết không chịu cúi đầu? Trên đời này thật sự có người không sợ chết sao?  

             Trương Tử Thành làm cách nào cũng không có tác dụng, trong lòng vô cùng bực bội, nhưng vẫn “tốt bụng” nói: “Lữ Mập, ông yên tâm, người của tôi làm việc rất sạch sẽ, gọn gàng. Cho dù Long Thiên có chết, chúng ta cũng sẽ không bị liên lụy. Ông không cần lo sẽ bị gia tộc đó ở thủ đô báo thù, lẽ nào ông thật sự tình nguyện chết vì một người chẳng cho chút máu mủ ruột thịt nào sao?”   

             “Long Thiên cũng không phải đại ca của ông, ông cần gì phải trung thành như vậy. Những người bán mạng như chúng ta đều hiểu sinh mạng đáng quý đến thế nào. Ông chết một cách lặng lẽ như vậy, e là Long Thiên cũng không biết được sự trung thành của ông đâu, liệu có đáng không? ”  

             “Hơn nữa, nhà họ Long cũng không thể một tay che trời ở Hoa Hạ. Nếu ông về phe chúng tôi, Long Thiên Tượng cho ông bao nhiêu, tôi có thể cho lại ông gấp mười lần. Đảm bảo ông có thể sống một cuộc sống thoải mái hơn trước. Muốn tiền có tiền, muốn phụ nữ có phụ nữ, con người không thể cứ bám víu mãi một cành cây được, lẽ nào ông thật sự định treo cổ trên một cái cây mãi sao, các anh em đều cảm thấy không đáng thay ông, hay là ông thử nghĩ kĩ lại đi?”  

             Lữ mập mơ hồ nói: “Được, để tôi suy nghĩ lại”.  

             Lữ mập nhớ lại khoảnh khắc mình suýt bị chết cóng ở ngoài sân nhà họ Long, là đứa trẻ đó đã cõng ông ta vào trong. Cho tới tận bây giờ ông ta vẫn vô cùng phiền muộn. Cậu nhóc đó chỉ mới lớn, còn ông ta thì nặng tới gần một trăm cân, cậu ta lấy đâu ra sức lực mà cõng nổi một lão mập như ông ta chứ?  

             Sau đó, thời thế xoay chuyển, ông ta được vào Tập đoàn Tượng Quốc làm việc, bắt đầu từ cấp cơ sở, bị đố kị, bị người khác hãm hại, mất đi một đơn hàng lớn lên tới hơn một triệu tệ, vào thời đó thì phải bằng cả mấy cái mạng chó của ông ta rồi. Nhưng tập đoàn Tượng Quốc lại cho qua, Lữ mập đương nhiên không ngốc, nếu phía sau không có sự tồn tại của thiếu niên đó thì ông ta sao có thể tránh khỏi tội chết?  

             Sau đó thì thuận buồm xuôi gió hơn, được trở thành tài xế của sếp lớn, cuối cùng cũng gọi là bớt khổ hơn một chút, định tích lũy một chút quan hệ sẽ trở về Bắc Hải phát triển, nhưng ông ta không dám nói, sợ người ta nói mình ăn cây táo rào cây sung. Cuối cùng vẫn là cậu thanh niên đó tinh ý phát hiện, chạy đến xin ông chủ giúp, lão mập mới có thể tự do tung cánh trở về Bắc Hải phát triển, trở thành ông chủ của quán karaoke Huy Hoàng ngày hôm nay, mọi người đều phải gọi ông ta một tiếng ông chủ. Là ai đã cho ông ta những thứ này?  

             Tuy ông ta đọc ít sách, con người thô kệch quê mùa, nhưng rất hiểu lễ nghĩa, đặc biệt là ân tình, vì vậy khi làm việc cho cậu chủ thì dù là chuyện nhỏ cũng đều là trọng trách lớn lao, phải dốc hết sức lực, làm cho thật hoàn hảo mới yên tâm. Năm đó, ông ta được cậu chủ dẫn vào nhà họ Long ăn tất niên. Ông ta ngồi đó lén lau nước mắt mấy lần. Mấy ông lớn tập đoàn Tượng Quốc thì vui vẻ cười đùa, còn ông ta chỉ là một nhân vật nhỏ bé, cũng chẳng là cái thá gì của cậu chủ, ngay cả tư cách trở thành trò cười còn không có.  

             Hơn nữa, ý nghĩa của bán mạng chẳng phải chính là bán đi mạng sống sao? Cơ hội tới rồi, Lữ mập không hề oán hận ông trời không có mắt, chỉ có chút nuối tiếc vì không thể nhìn thấy cậu chủ thành tài, trở về nhà họ Long dọa cho những kẻ ngu ngốc nói xấu sau lưng cậu chủ suốt mấy năm qua sợ tới vỡ mật, ướt quần. Nhưng không sao, ở trên trời cũng có thể thấy, tới lúc đó Lữ mập cũng sẽ ở trên đó cổ vũ cho cậu chủ. Dù thế nào cũng phải đánh một trận cho vang trời nở đất mới được.   

             Lữ mập nhắm mắt lẩm bẩm một câu không ai nghe rõ: “Cậu chủ, lão mập này xin phép đi trước một bước, kiếp sau hy vọng vẫn có thể được làm con chó của cậu chủ”.

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương sau


Tiểu thuyết cùng thể loại

Bạn Cùng Bàn Có Kẹo Không?
Bạn Cùng Bàn Có Kẹo Không?
Ngao Minh An tính tình có phần kỳ quặc, nhưng sâu bên trong lại là một người nhạy cảm, luôn khao khát được yêu thương (CÔNG) X Lê Thâm Việt một người mà chẳng biết phải giới thiệu…
Mật Ngọt Trong Tim Anh - Khước Nha
Mật Ngọt Trong Tim Anh - Khước Nha
Mật Ngọt Trong Tim Anh – Khước Nha là truyện ngôn tình hay về mối tình thầm lặng của Ngu Vãn và Lục Thức. Nhà họ Ngu và nhà họ Giang thân nhau mấy đời. Ngu Vãn từ…
Hình Như Bạn Trai Của Tôi Không Phải Người
Hình Như Bạn Trai Của Tôi Không Phải Người
Khi Giang Mạt mở mắt ra, cô phát hiện mình đang ngồi trong một quán cà phê. Kỳ lạ là cô không còn nhớ gì cả, toàn bộ ký ức đã bị xóa sạch. Ngồi đối diện cô…
Lửa Trong Mưa
Lửa Trong Mưa
Bảy năm trước, con gái nuôi của cha mẹ tôi, em gái thứ hai của tôi, Mạnh Nhược Thi, đã gây tai n*n khi lái xe trong tình trạng say rượu rồi bỏ trốn. Cha mẹ tôi, cả…
36 Chiêu Ly Hôn
36 Chiêu Ly Hôn
Kết hôn bốn năm, tôi chưa từng nghĩ tới, ông xã yêu lại nói với tôi, chúng ta ly hôn đi! Được rồi, nếu muốn ly hôn, vậy ly hôn đi! Nhưng vì sao, khi tôi muốn ly…
Ốc Sên Nhút Nhát
Ốc Sên Nhút Nhát
Tỉnh dậy sau tai nạn, chuyện làm tôi ngỡ ngàng nhất là mình đã cưới anh, người tôi từng thương thầm. Nhưng cưới nhau rồi, “tôi” lại ghét anh cay đắng, còn bám riết lấy em trai anh.

Historybs.com – Đọc truyện online mới nhất: truyện full, truyện hot