Đúng lúc Nhan Như Ngọc đi vào phòng khách thì thấy cảnh Vương Lệ Trân ôm Long Thiên, anh ta lộ vẻ ngạc nhiên, sau đó khinh thường hừ một tiếng. Anh ta ngồi trên ghế sofa, cố ý ngồi cách xa Vương Manh Manh, có thể nói từ khi nghe câu ‘Chị gái chị thật xinh đẹp’ xong thì anh ta liền cảm thấy không thích cô gái này, Nhan Như Ngọc là một người đàn ông chân chính, nói như vậy là sỉ nhục anh ta.
Vương Manh Manh lén liếc Nhan Như Ngọc, vị Cách Cách thường ngày ra oai tác quái giờ lại rụt rè xấu hổ, không dám bắt chuyện với người đẹp này, cô ta chỉ cảm thán thầm trong lòng, không ngờ trên đời này còn có người đẹp hơn cả chị gái mình, đã vậy còn là đàn ông, ông trời thật là vô lý.
Quả ớt nhỏ mừng đến phát khóc, mặc dù bố mình mất một bên tai nhưng vẫn toàn mạng quay về nhà, Lữ mập trông cảnh gặp lại sau hiểm nguy của Long Thiên và Vương Lệ Trân, nghĩ chắc hẳn hai người có rất nhiều lời muốn nói nên cũng không làm phiền nữa, chào hỏi qua loa xong liền dìu ông Hoàng và đưa Quả ớt nhỏ về nhà. Đầu gối của ông Hoàng bị gãy, mặc dù có thuốc của Nhan Như Ngọc nhưng nó chỉ chữa được những vết thương trong nội tạng, vẫn phải đi bệnh viện chữa trị vết thương bên ngoài.
Trước khi đi, ông Hoàng nói lời cảm ơn với Nhan Như Ngọc, anh ta phẩy tay ý bảo không cần khách sáo, cứu ông ta là vì nể lòng trung thành bảo vệ chủ của ông ta, anh ta không hề ghét những người như này, thêm nữa, lần này tới Bắc Hải là do có việc cần nhờ Long Thiên, những việc anh ta làm cũng là để trao đổi mà thôi.
Vương Lệ Trân nín khóc, chắc là do cảm thấy hơi ngại khi khóc trước mặt nhiều người, cô xấu hổ rời khỏi lòng Long Thiên, trông thấy Long Thiên và người đàn ông xinh đẹp hơn cả phụ nữ này hình như có việc cần bàn, cho nên liền vẫy Vương Manh Manh về phòng, ý bảo đừng làm phiền bọn họ.
Vương Manh Manh lưu luyến đứng dậy, cô ta vẫn chưa ngắm đã, nhưng ý đồ đó của cô ta không qua được mắt Nhan Như Ngọc, anh ta trừng mắt một cái, Vương Manh Manh lập tức hoảng hốt mà bỏ chạy. Long Thiên thấy cảnh này, thầm nghĩ cuối cùng cũng có người trị được cô em vợ, có điều nếu thích phải một người lạnh lùng, tác phong kỳ quái như Nhan Như Ngọc, e là sau này sẽ phải chịu khổ nhiều thôi.
Long Thiên lấy ra 2 chai bia từ tủ lạnh, ngồi xuống đối diện Nhan Như Ngọc, anh dùng răng mở nắp chai rồi đưa cho anh ta, nhưng Nhan Như Ngọc từ chối.
Long Thiên bỏ chai bia xuống, vui vẻ nói: “Sao thế, sợ tôi bỏ thuốc giống lần đầu tiên chúng ta gặp mặt à?”
Vừa nhắc chuyện này Nhan Như Ngọc liền tức giận, cái đồ chết giẫm Long Thiên lần đầu gặp mặt tưởng nhầm anh ta là trai giả gái, hét một tiếng ‘Người đẹp’ xong bị Nhan Như Ngọc tẩn cho một trận vẫn không chịu thôi, tối đến đem mấy chai bia tới tỏ ý xin lỗi, thực ra là ủ mưu đồ xấu xa, bỏ thuốc ngủ vào trong bia, nhăm nhe đợi lúc anh ta hôn mê sẽ kiểm tra xem có phải con gái hay không, thế là bị Nhan Như Ngọc vạch trần tại trận, rồi bị điểm huyệt Khí hải, khiến cho Long Thiên nằm đờ trên giường hai ngày không di chuyển nổi.
Nhan Như Ngọc trừng mắt với Long Thiên: “Anh còn nhắc lại chuyện này, tôi sẽ giết hai người con gái ở trong phòng kia, sau đó sống chết với anh”.
Long Thiên ngừng cười: “Đừng có mở mồm ra là đánh giết, chúng ta đều là những người văn minh, có gì nói chuyện tử tế, anh khó khăn lắm mới đến Bắc Hải một chuyến, không phải tôi đã đón tiếp nồng nhiệt hết mức rồi còn gì, biết anh không thích mấy chỗ ồn ào, chúng ta uống với nhau vài ly ở nhà là được, yên tâm, tôi cũng đâu phải gay, anh sợ cái quái gì?”
Nhan Như Ngọc giờ mới chịu cầm chai bia, ghét bỏ lau lau chỗ miệng chai bị Long Thiên dùng miệng mở hồi nãy, uống một hớp nhỏ, chỉ một động tác nhỏ như vậy khiến Long Thiên hận không thể đấm ngực thùm thụp, ai oán hỏi ông trời tại sao một người đẹp tuyệt trần như vậy lại là đàn ông cơ chứ.
Giọng nói của Nhan Như Ngọc vẫn lạnh lùng y trước: “Tôi cứu vợ của anh, thêm cả ông Hoàng kia nữa, anh nợ tôi hai ân tình”.
Long Thiên quen biết cái người bị trêu là người đẹp số một Quỷ Môn này đã ba bốn năm rồi, anh rất hiểu tính Nhan Như Ngọc, điển hình là việc có mượn có trả, ví dụ nếu muốn nhờ anh ta cứu một người thì phải giúp anh ta giết một người, mạng đổi mạng, giao dịch kiểu này trước giờ Nhan Như Ngọc chưa từng chịu thiệt, đây cũng được coi là nguyên tắc của anh ta, vì vậy trừ khi không còn cách nào khác, nếu không chẳng ai muốn đến nhờ vị thần y tính cách quái đản này.
Long Thiên đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị gài, vui vẻ nói: “Anh nói đi, có điều kiện gì, nhưng phải nói trước, cao thủ cấp Địa trở lên, còn cả chính trị gia có ảnh hưởng đến nền hòa bình thế giới, cuối cùng là người tốt, mấy người này tôi không động vào, còn lại anh cứ chọn thoải mái”.
Nhan Như Ngọc nói ngắn gọn xúc tích: “Tôi muốn tới tầng thứ nhất của Võ quán tìm một quyển sách”.
Long Thiên hơi bất ngờ: “Chỉ thế thôi?”
Nhan Như Ngọc nghiêng đầu sang một góc rất nhỏ, nhưng Long Thiên hiểu ý của anh ta đúng là chỉ có vậy, vì thế cười nói: “Tôi còn tưởng có gì khó khăn cơ, hóa ra là việc này, ok, vừa hay dạo này tôi khá thân thiết với cậu chủ nhà họ Phạm đó, nhờ chút chắc không có vấn đề gì, tôi chỉ thấy thắc mắc, loại bí kíp võ công gì mà Quỷ Môn không có, phải chạy tới đây tìm thế?”
Nhan Như Ngọc nhếch miệng cười, không nói gì, thể hiện rõ thái độ ‘Không cùng chí hướng không chung đường’, nhưng Long Thiên lại là người thân thiết nhất với Nhan Như Ngọc ở Quỷ Môn, bởi hai người đều lập dị như nhau, chỉ có Long Thiên dám gọi đồ lang băm xấu xa ngay trước mặt anh ta, chính bởi vì điều này nên Nhan Như Ngọc mới kiềm chế không ra tay giết cái tên thối mồm thối miệng Long Thiên, ít ra anh cư xử với anh ta như một người bình thường chứ không giống với mấy kẻ muốn nhờ Nhan Như Ngọc giúp đỡ.