historybs.com - Đọc truyện online

Chương 160 Long Thiên ư?”

Long Thiên tiếp tục hỏi: “Không lẽ gặp phải chứng bệnh nào thử thách được anh rồi mà phải ôm chân phật như thế?”  

             Nhan Như Ngọc trả lời chậm rãi: “Tôi muốn cứu một người”.  

             Long Thiên lặng người, thế mà bị anh đoán trúng rồi, vụ này đúng là mới mẻ nha, Nhan Như Ngọc có trái tim bồ tát chủ động cứu người từ khi nào vậy.  

             Mặc dù tò mò người kia có địa vị to lớn như thế nào, nhưng Long Thiên vẫn biết điểm dừng, không hỏi nữa, anh hiểu tính Nhan Như Ngọc, nếu muốn nói thì anh ta sẽ tự mở lời, không muốn thì cậy miệng thế nào cũng chẳng chịu nói.  

             Long Thiên thoải mái nói: “Được rồi, tối nay anh ở lại đây đi, mai tôi dẫn anh đi gặp người nhà họ Phạm, nếu họ đồng ý thì anh có thể đến tầng thứ nhất võ quán tìm sách luôn”.  

             Nhan Như Ngọc quay người trở về phòng khách, Vương Manh Manh đã giúp anh ta lo liệu đồ đạc xong xuôi, cô nhóc này đúng là đồ mê trai, chỉ mong sao Nhan Như Ngọc ở lại lâu dài.  

             Long Thiên nghĩ một lát rồi hỏi: “Anh từng đánh nhau với Tần Tung Hoành, khả năng so với hắn ta thế nào?”  

             Nhan Như Ngọc dừng chân nói: “Cao thủ cấp Địa, năng lực rất mạnh, không dám chắc 100%, chỉ dám nói tỷ lệ thắng tầm 60%, nhưng kỹ năng dùng thương của hắn ta thật sự là xuất quỷ nhập thần, so với anh kẻ tám lạng người nửa cân, dù có thua thì cũng không bị lép vế về mặt công pháp và chiêu thức”.  

             Long Thiên mất kiên nhẫn hắng giọng nói: “Nếu không phải cái người sư phụ nửa vời kia của tôi không để tôi học mấy thứ đó, tôi cũng muốn tới tầng thứ nhất lựa một quyển công pháp có tiêu đề ngầu một chút để luyện”.  

             “Công Tôn vô địch theo đạo nhân, không phải là để đạt đến trình độ vô chiêu thắng hữu chiêu sao? Ông ta muốn anh đi theo con đường giống ông ta, vấn đề là đến bản thân ông ta cũng mơ hồ không hiểu ‘nhân’ là gì, như tôi thấy, bá đạo, nhân đạo, nho đạo, vương đạo đều vậy, quá mơ hồ rắc rối, thà rằng thuận theo thiên đạo, cứ nâng cao năng lực của bản thân lên cấp Thiên đi rồi tính. Tốn công anh nghe lời ông ta, anh nói xem bản thân đã kẹt ở cấp Địa bao nhiêu năm rồi, chả biết nên nói anh ngu ngốc hay cố chấp nữa”, Nhan Như Ngọc cười lạnh, có thể lúc còn sống Công Tôn vô địch đã hiểu thấu nhân đạo là gì, Nhan Như Ngọc thật sự không dám nghĩ đến viễn cảnh một người nham nhở nói năng nhảm nhí như Long Thiên học theo mấy vị cao nhân nghiên cứu nhân đạo.  

             Long Thiên cười nói: “Không thể không nghe lời sư phụ Công Tôn mà”.  

             Nhan Như Ngọc hừ mũi khinh bỉ, theo cách nhìn của anh ta, trên đời này cao thủ nhiều vô số, đến lúc mắc bệnh đều phải khúm núm tới tìm anh ta, mấy năm qua anh đã gặp không ít cao thủ cấp Địa, có cả cao thủ cấp Thiên, ai cũng vậy, một khi đến tìm anh ta giúp đỡ, hầu hết đều vứt bỏ hết cái oai của cao thủ mà vẫy đuôi chạy đến chỗ anh ta như một con chó.  

             Ai dám nói học y không thể lên mặt với thiên hạ nào, ăn nói hàm hồ.  

             “…”  

             Sau khi bị Long Thiên đả thương, Ảnh Tử vẫn luôn trị thương ở biệt thự mà Tần Tung Hoành sắp xếp, Long Thiên ra tay cực ác độc, không hề biết thương hoa tiếc ngọc là gì, nếu không phải Trương Tử Thành tới kịp thì e là anh đã cho bông hoa kiều diễm này tàn đời luôn rồi, đáng tiếc biết bao.  

             Cô ta bị gãy ba cái xương sườn, chân cũng tàn phế, mặc dù Tần Tung Hoành đã tốn rất nhiều tiền mời đủ các vị thần y tới chữa, nhưng muốn lành lại trong thời gian ngắn là điều không thể, dù gì bị gãy chân gãy tay cũng phải mất gần ba tháng mới hồi phục chứ đừng nói đến vết thương nặng như thế này.  

             Rất rõ ràng, Tần Tung Hoành thiên vị Ảnh Tử, nếu không đã không cứu riêng mình cô ta, hy sinh mười một võ sĩ cảm tử trong trận đấu ở núi Trung Nam, nhưng vẫn cử Trương Tử Thành đi ứng cứu lúc cô ta gặp nguy hiểm, điều này khiến cho cô ta rất cảm kích, thầm nghĩ đợi sau khi vết thương lành hẳn, sẽ càng trung thành với hắn ta hơn nữa.  

             Tần Tung Hoành đột nhiên xuất hiện trước đầu giường, Ảnh Tử thẫn thờ một lát, sau đó định ngồi dậy chào hỏi, Tần Tung Hoành đưa tay giữ cô ta lại, nói: “Nghỉ ngơi cho tốt, tôi đến thăm xem cô thế nào thôi”.  

             Ảnh Tử gật đầu, ngẩng lên nhìn Tần Tung Hoành, mặc dù hắn ta cố gắng duy trì thái độ bình thường nhưng sắc mặt hơi tái, cô ta ngạc nhiên hỏi: “Cậu chủ, cậu bị thương ư?”  

             Tần Tung Hoành cười khổ, rốt cuộc vẫn không giấu được cô, nói: “Đánh nhau với một cao thủ cấp Địa, bị thương nhẹ, không phải chuyện gì to tát”.  

             “Long Thiên ư?”, Ảnh Tử đoán mò, trong mắt ánh lên sự căm hận, tên đó đánh cô ta bị thương thì thôi, giờ còn khiến cả cậu chủ bị thương, nếu không phải do năng lực chênh lệch quá lớn, cô ta chắc chắn sẽ khiến anh chết không toàn thây.  

             “Không phải, xem ra có vẻ là người của Quỷ Môn”, Tần Tung Hoành lắc đầu, vươn tay vuốt nhẹ khuôn mặt của Ảnh Tử, đổi chủ đề nói: “Mấy người Trương Tử Thành chết rồi, cô có hận tôi không?”  

             “Không, có thể chết vì cậu chủ là vinh hạnh của bọn họ”, Ảnh Tử đáp, bọn họ đều là võ sĩ cảm tử, không xông pha liều chết, sống để làm gì, không phải để giúp chủ nhân giết người và bán mạng ư?  

             Tần Tung Hoành bất lực nói: “Nếu như không phải biết nhà họ Đỗ đã cài người vào đó, tôi đã không nỡ để bọn họ chết như vậy”.  

             Ảnh Tử kinh ngạc: “Trong mười hai võ sĩ cảm tử có người của nhà họ Đỗ?”  

             Tần Tung Hoành cười lạnh nói: “Ít nhất có một nửa, trước giờ bọn họ không yên tâm về tôi, bắt tôi làm đao phủ cho họ, còn sắp xếp người giám sát tôi, mấy việc này trước giờ đều do Đỗ Như Ngọc bày ra, cô ta muốn mượn đao giết người, vậy nên tôi liền mượn tay Long Thiên giải quyết đám người của cô ta, không phải là học theo cách làm của cô ta đó ư?”  

             “Nhưng làm như vậy không sợ Đỗ Như Ngọc trách tội nhà họ Tần ư?”, Ảnh Tử lo lắng hỏi, tuy nhà họ Đỗ không có địa vị vững chắc ở thế tục, nhưng nếu muốn tiêu diệt nhà họ Tần thì dễ như trở bàn tay, đế quốc thương nghiệp thì đã sao, đối với những dòng dõi ngầm thì họ chỉ như con kiến dễ dàng bị bóp chết mà thôi.  

             Tần Tung Hoành nhìn ra cửa sổ: “Nhà họ Đỗ đã chèn ép nhà họ Tần bao nhiêu năm rồi nhỉ? Đã đến lúc thời thế thay đổi, nếu như không có gì ngoài ý muốn xảy ra, Long Thiên sẽ là mấu chốt để phá vỡ cục diện này”.

Phím tắt:←

Phím tắt:→



Tiểu thuyết cùng thể loại

Ốc Sên Nhút Nhát
Ốc Sên Nhút Nhát
Tỉnh dậy sau tai nạn, chuyện làm tôi ngỡ ngàng nhất là mình đã cưới anh, người tôi từng thương thầm. Nhưng cưới nhau rồi, “tôi” lại ghét anh cay đắng, còn bám riết lấy em trai anh.
Hình Như Bạn Trai Của Tôi Không Phải Người
Hình Như Bạn Trai Của Tôi Không Phải Người
Khi Giang Mạt mở mắt ra, cô phát hiện mình đang ngồi trong một quán cà phê. Kỳ lạ là cô không còn nhớ gì cả, toàn bộ ký ức đã bị xóa sạch. Ngồi đối diện cô…
Mật Ngọt Trong Tim Anh - Khước Nha
Mật Ngọt Trong Tim Anh - Khước Nha
Mật Ngọt Trong Tim Anh – Khước Nha là truyện ngôn tình hay về mối tình thầm lặng của Ngu Vãn và Lục Thức. Nhà họ Ngu và nhà họ Giang thân nhau mấy đời. Ngu Vãn từ…
Lửa Trong Mưa
Lửa Trong Mưa
Bảy năm trước, con gái nuôi của cha mẹ tôi, em gái thứ hai của tôi, Mạnh Nhược Thi, đã gây tai n*n khi lái xe trong tình trạng say rượu rồi bỏ trốn. Cha mẹ tôi, cả…
36 Chiêu Ly Hôn
36 Chiêu Ly Hôn
Kết hôn bốn năm, tôi chưa từng nghĩ tới, ông xã yêu lại nói với tôi, chúng ta ly hôn đi! Được rồi, nếu muốn ly hôn, vậy ly hôn đi! Nhưng vì sao, khi tôi muốn ly…
Bạn Cùng Bàn Có Kẹo Không?
Bạn Cùng Bàn Có Kẹo Không?
Ngao Minh An tính tình có phần kỳ quặc, nhưng sâu bên trong lại là một người nhạy cảm, luôn khao khát được yêu thương (CÔNG) X Lê Thâm Việt một người mà chẳng biết phải giới thiệu…

Historybs.com – Đọc truyện online mới nhất: truyện full, truyện hot