Lúc nhận ra người trong lòng đã ngất đi, Kỳ Vọng mới miễn cưỡng lấy lại chút lý trí, cố gắng kiềm chế bản thân.
Anh nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Ôn Miên, liên tục hít thở sâu, mồ hôi lấm tấm trên trán, đuôi mắt đỏ hoe.
“Ôn Miên.”
“Là em tự trêu anh.”
“Đừng hối hận đấy.”
Giọng Kỳ Vọng khàn đặc, mang theo chút cố chấp.
Anh bế Ôn Miên lên, đi về phía phòng ngủ. Sau đó anh vắt khăn ướt, quỳ bên giường, tỉ mỉ lau mặt và cổ cho cô.
Khi ngón tay chạm đến xương quai xanh của Ôn Miên, anh khựng lại như bị điện giật, nhưng ánh mắt lại không thể dời đi.
Nhìn Ôn Miên đang say ngủ, trong mắt Kỳ Vọng đan xen dục vọng và xấu hổ. Anh đang giằng xé, mâu thuẫn với chính mình.
Cuối cùng, anh ngửa đầu thở dài: “Chỉ một lần này thôi, được không em?”
Kỳ Vọng cúi xuống, đặt lên trán Ôn Miên một nụ hôn nhẹ. Xong xuôi, anh kéo chăn đắp kín cho cô.
Anh xoay người, quay lưng về phía Ôn Miên. Bóng lưng rộng lớn dần khom xuống, bờ vai khẽ run lên vì xúc động.
Đèn trong phòng ngủ vẫn sáng rất lâu. Kỳ Vọng len lén liếc nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường, khóe miệng anh cong lên một nụ cười mãn nguyện.
“A Miên…” Anh thì thầm.
Bình luận đã nổ tung, tiếc là Ôn Miên đang say giấc nồng, chẳng hay biết gì.
“Ủa ủa, Kỳ Vọng lạ nha! Hình tượng chồng nhà người ta dịu dàng đâu rồi? Sao tự nhiên thấy hơi… biến thái vậy?”
“Tôi mới lật lại phần giới thiệu nè, anh ta đâu phải chồng nhà người ta! Biến thái đấy!!! Dịu dàng chỉ là vỏ bọc thôi! Trời ơi! Tôi bị lừa rồi huhu!”
“Tôi đã nói rồi mà! Một người điềm đạm, dịu dàng như vậy sao có thể là phản diện được, lớn lên trong hoàn cảnh đó sao có thể thật sự lương thiện!”
“Thôi thôi, tất cả chúng ta đều bị lừa hết rồi, Ôn Miên còn bị lừa đau hơn.”
“Nhìn Kỳ Vọng vậy, có phải anh ta đã thích Ôn Miên từ lâu rồi không? Chứ một người sống ở khu Tây Thành, một người ở khu Bắc Thành… Chắc chắn là Kỳ Vọng cố tình đến đó bày quầy bán hàng!”
“Chúc mừng bạn ở trên, bạn đoán trúng phóc rồi đó.”
“Trời má, tôi đã bỏ lỡ cái gì vậy trời! Để tôi quay lại đọc từng chữ một coi.”
***
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi vẫn nhớ rõ mọi chuyện đêm qua.
Tôi ngẩn ngơ nhìn trần nhà, cảm giác ngượng ngùng xen lẫn bối rối cứ thế ập đến. Muốn hét lên cho đã nhưng lại sợ Kỳ Vọng với Kỳ Tiểu Bảo nghe thấy, đành cuộn tròn trong chăn lăn qua lăn lại trên giường.
Mãi cho đến khi tiếng chuông báo thức reo lên lần thứ ba, tôi mới lết xác ra khỏi giường chuẩn bị đi làm.
Tôi thở hắt ra một hơi, tự nhủ: “Không sao không sao, có giấy đăng ký hẳn hoi, hoàn toàn hợp pháp mà! Không phải ngoại tình, chẳng có gì phải căng thẳng cả!”
Vừa chỉnh trang lại mái tóc, chuẩn bị ra ngoài rửa mặt thì vừa hay Kỳ Vọng cũng từ ngoài về. Anh vẫn mặc chiếc áo cổ lọ hôm qua, tay áo xắn lên để lộ đường nét cơ bắp săn chắc.
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau giữa không trung. Cảnh tượng nóng bỏng tối qua bất chợt ùa về trong đầu. Tôi nhớ lúc đó mình đã nắm chặt lấy cánh tay rắn chắc của anh…
Mặt tôi nóng bừng lên, đang định lùi lại thì Kỳ Vọng vừa cởi giày vừa nói: “Bữa sáng anh nấu xong rồi, anh vừa đưa Tiểu Bảo đến trường. Em rửa mặt xong thì ra ăn sáng nhé, lát anh đưa em đến công ty.”
Tôi theo phản xạ nhìn về phía phòng ngủ phụ, cửa mở toang, Kỳ Tiểu Bảo không có ở đó. Nhưng xui thay, tôi lại nhìn thấy quần lót nam tứ giác màu đen treo hững hờ trên giá ở cuối giường.
Tối qua… hình như… chắc là… không có đâu nhỉ? Mà cũng không chắc nữa, tại tôi say mà.
Đang ngẩn ngơ thì Kỳ Vọng bước tới, nhẹ nhàng kéo tôi ra khỏi cửa, đẩy vào nhà vệ sinh.
“Ngoan nào, rửa mặt đánh răng đi.” Anh mở vòi nước ấm, bóp kem đánh răng rồi đi ra ngoài, chắc là biết tôi đang ngại nên anh muốn cho tôi chút không gian riêng.
Sau một hồi chần chừ, thấy sắp muộn làm rồi, tôi đành gạt bỏ hết sự xấu hổ, nhanh chóng rửa mặt đánh răng.
Ra ngoài thì thấy bữa sáng đơn giản mà ngon miệng đã được bày sẵn trên bàn. Tôi ngồi xuống ăn ngay, nhưng trong lòng vẫn cứ lăn tăn một chuyện: “Sao hôm qua Tiểu Bảo không đi học?”
Kỳ Vọng nhìn tôi, giọng nhẹ tênh: “Nó cãi nhau với bạn nên không chịu đi. Anh xin nghỉ hai ngày cho con.”
“Cãi nhau chuyện gì thế?”
“Có đứa học được mấy lời xấu xa trên mạng, mắng Tiểu Bảo, thế là nó đánh nhau với bạn một trận.”
Tôi giật bắn mình, buột miệng hỏi: “Mắng gì cơ?”
Kỳ Vọng ngập ngừng một chút rồi mới nói: “Mắng nó có mẹ sinh không có mẹ nuôi.”
Nghe xong, cổ họng tôi nghẹn lại, cả tay đang cầm bánh mì cũng khựng lại. Ra là vậy, thảo nào hôm qua Tiểu Bảo cứ tíu tít như chim sẻ.
“Chiều nay em tan làm sớm, em đi đón Tiểu Bảo nhé.”
Ánh mắt Kỳ Vọng thoáng chút cảm kích, anh mỉm cười dịu dàng: “Cảm ơn em.”
Ăn sáng xong, tôi vội vàng đến công ty. Kỳ Vọng đưa tôi đến tận sảnh, còn hỏi: “Trưa anh mang cơm đến cho em nhé?”
“Thế có phiền anh quá không?”
Kỳ Vọng cười, lắc đầu: “Không phiền chút nào, dù sao anh cũng rảnh.”
“Tuyệt quá!” Phải công nhận, tay nghề nấu nướng của Kỳ Vọng đỉnh của chóp luôn.
“Vậy em đi đây.”
Tôi vẫy tay chào Kỳ Vọng rồi bước vào thang máy. Chấm công xong, tôi ngồi vào bàn làm việc, bắt đầu công cuộc “câu giờ”. Tôi lén lút mở Weibo, ôi chao, 99+ tin nhắn.
Đọc tin nhắn xong, tôi bắt đầu soạn bài đăng mới.
Ngoài công việc văn phòng này, tôi còn là một blogger nho nhỏ, dùng tranh vẽ đơn giản để ghi lại những khoảnh khắc thường ngày, thỉnh thoảng nhận quảng cáo kiếm thêm.
Dạo này bí ý tưởng quá, fan hâm mộ giục rần rần. May sao đang có chủ đề về Kỳ Vọng, đúng bài luôn!