Kỳ Tiểu Bảo tan học lúc 4 rưỡi chiều. Xong việc ở công ty, tôi xin về sớm để đón cậu.
Kỳ Vọng đã đợi sẵn dưới công ty, tôi định về nhà thay đồ rồi mới đi đón Tiểu Bảo nhưng anh bảo không kịp.
“Xin lỗi em, anh quên chưa nói, trường mẫu giáo của Tiểu Bảo hơi xa chỗ này, mình phải đi taxi.”
“Không sao, đi thôi anh!”
Tôi biết trước đây họ sống ở khu Tây Thành, còn chỗ này là khu Bắc Thành. Nhưng không ngờ trường lại xa đến vậy, đi taxi mất những nửa tiếng. Phải chuyển trường cho Tiểu Bảo thôi, mấy hôm nữa tôi sẽ tìm trường gần nhà cho cậu, như vậy Kỳ Vọng đưa đón cũng tiện hơn.
Đến trường thì Tiểu Bảo vừa tan học. Cổng trường đông nghịt phụ huynh, tôi vội vàng xếp hàng. Tiểu Bảo đứng đầu hàng, mặt mũi đang ỉu xìu bỗng rạng rỡ hẳn lên khi thấy tôi.
Cậu giơ tay chỉ về phía tôi, giọng lanh lảnh:
“Mẹ! Mẹ của tớ kìa!”
“Mẹ ơi, mẹ đến đón con phải không?”
“Mẹ ơiiii!”
Giọng cậu vang to, nôn nao muốn chạy tới nhưng bị cô giáo giữ lại.
Tôi vẫy tay đáp lại, cố nói thật to: “Mẹ tới rồi đây!”
Tiểu Bảo nghe vậy càng reo hò phấn khích, rồi quay sang nhìn đứa nhỏ đứng sau bên trái, hất mặt lên đầy tự hào: “Mẹ tớ đến rồi!”
Cuối cùng cũng đến lượt tôi. Tiểu Bảo lao vào lòng tôi như một viên đạn nhỏ, tôi ngồi xuống ôm chặt lấy cậu.
“Mẹ ơi…” Giọng cậu nghẹn ngào xúc động.
Lòng tôi mềm nhũn, tôi bế thốc cậu lên không nỡ rời.
“Cô ơi, hôm nay Tiểu Bảo đi học có ngoan không?”
Cô giáo mỉm cười dịu dàng: “Tiểu Bảo ngoan lắm, tự ăn tự ngủ, chơi trò chơi còn được nhiều phiếu hoa hồng nữa. Hôm nay đến lớp, bé vui lắm, khoe với cô là ba kết hôn rồi, bé có một người mẹ cực kỳ xinh đẹp.”
Cô giáo nhìn tôi, ánh mắt đầy thiện cảm: “Mẹ Tiểu Bảo ơi, con trai chị giỏi lắm.”
Tiểu Bảo ngẩng đầu lên từ lòng tôi, mắt rưng rưng mà hạnh phúc thấy rõ: “Tạm biệt cô ạ.”
“Tạm biệt Tiểu Bảo.”
Tôi bế cậu ra ngoài. Kỳ Vọng đang đứng đợi, ánh mắt dịu dàng nhìn hai mẹ con.
“Ba ơi!” Tiểu Bảo reo lên.
Anh xoa đầu con trai: “Xuống tự đi nào con.”
Tiểu Bảo cười híp mắt, tuột xuống khỏi tay tôi rồi một tay nắm tay tôi, một tay nắm tay Kỳ Vọng: “Về nhà thôi!”
Về đến nhà, Tiểu Bảo tíu tít kể chuyện ở trường, từ ngày đầu tiên đi học đến giờ, chuyện gì cũng kể. Kỳ Vọng thấy muộn rồi nên vào bếp nấu cơm.
Kể một hồi, Tiểu Bảo bỗng nhiên hỏi: “Mẹ ơi, mẹ có thấy con ồn ào không?”
Tôi hôn chụt vào má cậu: “Không hề nha, Tiểu Bảo của mẹ là cậu bé ngoan ngoãn, dũng cảm nhất quả đất, mẹ yêu còn không hết ấy chứ.”
Tiểu Bảo lập tức nhào vào lòng tôi, cười khanh khách sung sướng.
Chơi với cậu một lúc, tôi định vào bếp phụ Kỳ Vọng thì anh bảo:
“Một mình anh làm được rồi, em ra ngoài chơi với Tiểu Bảo đi.”
“Nếu có việc gì thì cứ nói với Tiểu Bảo, nó hiểu chuyện lắm, không cần chiều quá đâu.”
Tôi lắc đầu:
“Thôi, em với Tiểu Bảo vào phụ anh nấu ăn cho vui.”
“Tiểu Bảo ơi, lại đây nào!”
“Dạ!” Tiểu Bảo cầm máy bay đồ chơi chạy vào.
Căn bếp nhỏ xíu, ba người chen chúc nhau chật ních.
Kỳ Vọng nhìn cảnh này, tay cầm dao thái rau khẽ run lên. Anh nghĩ, hai quyết định đúng đắn nhất đời mình chính là nuôi Tiểu Bảo và cưới cô.
***
Những ngày tháng yên bình cứ thế trôi qua.
Cuối tháng, tôi vừa tìm được trường mới định bàn với Kỳ Vọng thì anh đã nói trước ý định chuyển trường cho Tiểu Bảo.
“Chắc đây gọi là tâm đầu ý hợp nhỉ?” Tôi cười nói.
Kỳ Vọng gật đầu: “Ừ.”
Chuyển trường xong, đến chiều tôi đón Tiểu Bảo cũng tiện hơn hẳn. Cậu cực kỳ ngoan ngoãn, hiểu chuyện, lại chẳng mấy khi mè nheo.
Bình luận lại hiện lên:
“Tiểu Bảo đúng là thiên thần nhỏ, như món quà trời ban cho Kỳ Vọng, mang đến hy vọng và níu giữ anh ta lại với cuộc sống này.”
“Cậu bé này cũng từng trải lắm chứ bộ, mới một tuổi đầu đã theo Kỳ Vọng vào sàn đấu ngầm, Kỳ Vọng đánh nhau trên sàn đấu xong lại phải trông con dưới khán đài, haha.”
“Nếu không phải có kẻ chơi xấu, muốn hại Tiểu Bảo ở dưới khán đài, thì Kỳ Vọng cũng đã không nhận ra mình không thể tiếp tục sống như vậy. Cuối cùng tự phế một tay, rời bỏ sàn đấu, đúng là họa phúc khôn lường.”
“Không sao đâu, Kỳ Vọng sắp đổi đời rồi, theo mạch truyện thì nhà họ Kỳ sắp tìm thấy anh ta đấy.”
Nhà họ Kỳ sắp đón Kỳ Vọng về sao? Nghĩ đến đó, lòng tôi bỗng dâng lên một cảm xúc khó tả, vừa xúc động lại vừa lo lắng.
Dạo này Kỳ Vọng luôn dậy sớm hơn tôi hai tiếng, chuẩn bị bữa sáng, đưa Tiểu Bảo đi học rồi mới về gọi tôi dậy đi làm.
Lúc đầu, anh chỉ đứng ngoài cửa gọi. Dần dần, anh lại đến tận giường. Từ véo má, giờ đã thành hôn lên trán tôi. Tôi càng ngày càng quen với sự gần gũi ấy, tận hưởng sự quan tâm, chăm sóc của anh.
Trong phòng tôi có một con gấu bông bị rách bụng, bông lòi ra ngoài, để trên bệ cửa sổ cũng lâu rồi. Thế mà một hôm trước khi đi ngủ, tôi chợt thấy bụng gấu đã được khâu lại, căng tròn êm ái, còn thơm mùi nước xả vải nữa.
Không biết từ bao giờ, sàn nhà không cần tôi lau, quần áo cũng chẳng phải giặt. Ngay cả những hôm lười gội đầu, Kỳ Vọng cũng bê ghế nhỏ vào phòng tắm gội đầu giúp tôi, sau đó còn sấy khô, tỉ mỉ thoa dầu dưỡng tóc nữa. Mỗi lần những ngón tay ấm áp, khô ráo của anh luồn vào mái tóc tôi, tim tôi lại đập loạn nhịp.
Cuối tuần nào anh cũng vào bếp làm bánh ngọt, vừa xinh xắn vừa ngon miệng. Kỳ lạ là anh chưa từng hỏi tôi thích ăn gì, vậy mà món nào trên bàn, bánh nào anh làm cũng đều hợp khẩu vị của tôi hết.
Tôi càng ngày càng dựa dẫm vào anh. Chính vì thế, tự nhiên tôi lại thấy lo: Liệu sau này khi anh được nhà họ Kỳ nhận về, gặp gỡ những người giỏi giang hơn, thậm chí là gặp cả nữ chính, anh có còn…
Vừa lúc đó, Kỳ Vọng dỗ Kỳ Tiểu Bảo ngủ xong, đi ra từ phòng ngủ phụ.
“Kỳ Vọng.” Tôi gọi anh.
“Hửm?” Anh bước tới gần, nhấc bổng tôi lên đặt ngồi trên đùi.
Tôi vòng tay ôm cổ anh, ngập ngừng: “Nếu sau này anh giàu có…”
Anh cắt ngang: “Tất cả đều là của em.”
Rồi Kỳ Vọng hôn lên má tôi: “A Miên, đừng lo lắng mấy chuyện đó. Giờ anh đối xử với em thế nào, thì sau này chỉ có tốt hơn thôi.”
“Vậy anh hứa… sau này sẽ luôn nghe lời em nhé?”
Tôi thầm nghĩ: Đừng chống lại nam chính nha anh!
Kỳ Vọng cười rạng rỡ: “Anh hứa sẽ luôn nghe lời em.”
Tôi ấp úng: “Vậy anh…”
“Anh sao?”
Tôi quay mặt đi, lí nhí như muỗi kêu: “Anh có thích em không?”
Kỳ Vọng nghiêng tai: “Hửm? Anh không nghe rõ.”
Tôi cắn môi, lặp lại: “Anh có thích em không?”
Chưa kịp nghe câu trả lời thì mấy dòng bình luận đã nhảy ra trước mắt:
“Anh ta thích cô muốn chết đi được ấy! Cô không biết mỗi đêm anh ta đều… Ôi thôi, ngại chết mất!”
“Ôn Miên ơi, tôi ghét tật ngủ say như chết của cô ghê! Cô có bao giờ thắc mắc sao sáng dậy môi mình đau, tay mình mỏi không? Là do Kỳ Vọng đấy! Đồ ngốc!”
“Nghĩ đến cảnh Kỳ Vọng quỳ bên giường Ôn Miên, vừa hôn nhẹ vừa cố kìm nén là tôi lại buồn cười. Phản diện đừng có hèn mọn như thế chứ!”
“Biết sao được, Ôn Miên thích hình tượng chồng nhà người ta, nên đành phải diễn tiếp thôi.”
Cánh tay anh bất ngờ siết chặt eo tôi làm tôi giật mình nhìn lên.
Ngay sau đó, môi anh đã áp xuống. Nụ hôn nồng nàn và mãnh liệt, cứ như muốn nuốt trọn tôi vậy.
Giọng Kỳ Vọng run run, hơi thở nóng bỏng phả vào tai tôi: “Em có thích anh không, A Miên?”
Tôi ngửa mặt lên, hít thở đều rồi đáp chắc nịch:
“Có, thích lắm.”
“Gặp anh lần đầu tiên là đã thích rồi.”
Kỳ Vọng ôm chặt lấy tôi, giọng nói vừa vui mừng vừa chân thành:
“A Miên, anh cũng vậy.”
“Anh thích em.”
Một nụ hôn cuồng nhiệt lại bùng cháy. Kỳ Vọng bế tôi vào phòng ngủ.
Anh vừa đặt tôi xuống giường, tôi chợt nhớ ra một điều, vội đẩy anh ra.
Mọi động tác của Kỳ Vọng đều dừng lại, đôi mắt vẫn đong đầy dục vọng.
“A Miên, em sợ à?”
Anh hôn lên khóe môi tôi: “Không sao, lần sau cũng…”
Tôi ngắt lời anh: “Kỳ Vọng, lúc em ngủ, anh đã làm gì?”
Thật sự là tôi chẳng cảm nhận được gì cả. Nhưng thỉnh thoảng khi tỉnh dậy thấy phòng có mùi thơm thoang thoảng. Giờ nghĩ lại, chắc là anh dùng mùi hương để che giấu.
Đồng tử Kỳ Vọng co lại: “Em…”
Tôi cố tình hù anh: “Có vài lần em tỉnh dậy rồi.”
Kỳ Vọng hốt hoảng:
“A Miên, anh xin lỗi.”
“Anh không cố ý, anh chỉ…”
Tôi đặt tay lên môi anh, không hiểu sao anh lại căng thẳng thế: “Em không ghét.”
Anh dò hỏi, giọng nói đầy bất an: “Không ghét anh thật sao?”
Tôi gật đầu: “Nhưng em… muốn xem thử, được không?”
Hơi thở Kỳ Vọng dồn dập hơn: “Đương nhiên là được.”
Anh đứng dậy cởi áo, để lộ thân hình rắn chắc. Sau đó, anh quỳ xuống giường.
“A Miên.”
Kỳ Vọng lặp lại những hành động lúc trước. Đôi mắt anh đỏ rực như mắt sói, nhìn tôi chằm chằm, nhưng vẫn ngoan ngoãn chờ đợi tôi lên tiếng.
Tôi chìa tay ra: “Lại đây.”
May sao hôm sau lại là cuối tuần. Tôi ngủ nướng đến tận trưa mới dậy, nhìn ra cửa sổ thấy Kỳ Vọng đang dẫn Kỳ Tiểu Bảo chơi dưới sân. Định gọi Tiểu Bảo thì thấy có một người đàn ông mặc vest bảnh bao tiến lại gần họ, trông giống người nhà họ Kỳ.
Kỳ Vọng ngẩng đầu lên nhìn thấy tôi. Anh liền lấy điện thoại ra nhắn tin: “Anh có chút việc phải xử lý, Tiểu Bảo sẽ tự về, em đừng lo.”
Rồi anh cúi xuống nói gì đó với Tiểu Bảo. Cậu ngoan ngoãn gật đầu rồi tự mình đi về phía nhà.
Tôi hơi lo nên chạy ra đón, vừa xuống cầu thang đã thấy Tiểu Bảo chạy tới, mắt sáng long lanh: “Mẹ ơi, mấy chú kia nói họ là người nhà của ba!”
Rồi cậu lại reo lên: “Mẹ ơi, ba cũng có ba mẹ!”
Tôi nắm tay cậu: “Ừ, về nhà thôi con.”
Ba ngày sau, Kỳ Vọng vẫn chưa về. Anh nhắn tin bảo tôi chăm sóc Tiểu Bảo thêm vài hôm, cho cậu nghỉ học mẫu giáo cũng được, đợi anh giải quyết xong việc sẽ về.
Chắc anh đang lo chuyện nhận lại thân phận, dù sao nhà họ Kỳ cũng là gia tộc giàu có mà. Tôi vừa mong anh về, vừa có chút lo lắng.
Tôi đưa Tiểu Bảo đến công ty, tuy cậu rất ngoan nhưng vẫn bị vài người không thích. Ví dụ như sếp của tôi, Lâm Đàm.
Ông ta cực kỳ ghét nhân viên đi làm đúng giờ về đúng giờ, mà xui cái tôi lại là kiểu người như vậy. Nhưng tôi luôn hoàn thành công việc đúng hạn, ông ta cũng chỉ dám nói móc mỉa vài câu chứ chẳng làm gì được.
Lần này thì ông ta tóm được điểm yếu của tôi rồi. Chỉ vì tôi đưa Kỳ Tiểu Bảo đến công ty, ông ta đã lải nhải không dưới ba lần: “Đây là công ty chứ không phải trường mẫu giáo. Nếu ai cũng mang con đến thì còn ra thể thống gì nữa!”
Rồi ông ta ném cho tôi một xấp tài liệu dày cộp: “Cô xử lý cái này đi, ngày mai nộp cho tôi.”
Rõ ràng là muốn tôi tăng ca! Ông ta thừa biết tôi muốn đưa con về nhà sớm! Muốn xé xác Lâm Đàm ra làm tám mảnh ghê!
Hôm nay khi tôi nộp tài liệu, ông ta chỉ xem lướt qua rồi ném xuống bàn, mặt mũi sa sầm: “Ôn Miên, cô ly hôn rồi phải không?”
Tôi hít một hơi thật sâu: “Không.”
Lâm Đàm trợn mắt: “Con trai cô ở công ty ba ngày liền rồi đấy. Gần đây cô làm việc sa sút quá, nhìn bản báo cáo này đi, loạn xì ngầu hết cả lên. Ôn Miên, cô tự kiểm điểm lại bản thân đi.”
Kiểm điểm cái gì chứ? Kỳ Tiểu Bảo ngoan ngoãn ngồi im re cả ngày, không khóc không quấy, đến cả đi vệ sinh hay ăn bánh cũng rón rén sợ làm phiền người khác.
Tôi vừa thương vừa bất lực, vậy mà cậu còn quay ra an ủi tôi: “Được ở bên mẹ, con vui lắm.”
Tôi cũng thấy ngại nên làm việc gấp đôi luôn rồi còn gì.
Kiểm điểm? Kiểm điểm cái đầu ông ấy!
Chuyện Kỳ Vọng mãi chưa về đã đủ bực mình rồi. Tôi tức quá, lời xin nghỉ việc cứ chực chờ ở cổ họng.
“Kiểm điểm cái gì?” Giọng nói quen thuộc bỗng vang lên ở cửa.
Tôi quay phắt lại, thấy cánh cửa mở ra. Kỳ Vọng bước vào, vest phẳng phiu, ánh mắt lạnh lùng, khí chất ngút trời khiến người ta vừa nhìn đã muốn quỳ xuống.
Trợ lý chạy đến, thì thầm với Lâm Đàm: “Đây là cậu cả mà nhà họ Kỳ mới tìm về được, cũng là… chồng của Ôn Miên! Tổng giám đốc Chu phải mất mấy ngày trời mới liên hệ được với nhà họ Kỳ, đang ký dở hợp đồng!”
Mặt Lâm Đàm biến sắc: “Ôn Miên này…”
Kỳ Vọng đã đến trước mặt tôi, nắm chặt tay tôi: “Anh về muộn, để em chịu khổ rồi.”
Tôi vốn không thấy khổ, nhưng nghe anh nói vậy, tự nhiên thấy mũi cay cay. Tôi mếu máo mách lẻo: “Ông ta bắt nạt em!”
Ánh mắt băng giá của Kỳ Vọng quét sang Lâm Đàm, mang theo uy lực vô hình.
Lâm Đàm tái mặt, vội vàng đứng dậy thanh minh: “Hiểu lầm thôi, tất cả chỉ là hiểu lầm.”
Đúng lúc này, Kỳ Tiểu Bảo đi vệ sinh về, thấy Kỳ Vọng liền òa khóc nức nở: “Ba ơi!”
Cậu chạy đến ôm chặt chân Kỳ Vọng, nước mắt nước mũi tèm lem: “Ba ơi, ông xấu xa này bắt nạt mẹ. Ngày nào ông ta cũng gọi mẹ vào phòng mắng mẹ, chỉ vì con ở công ty ăn cơm của họ huhu… Ba ơi, hai mẹ con khổ quá.”
Ôi trời, hơi quá rồi đấy Kỳ Tiểu Bảo! Tôi thầm nghĩ, rồi làm nũng dụi đầu vào ngực Kỳ Vọng: “Chồng ơi, em không muốn đi làm nữa, em muốn nghỉ việc.”
Kỳ Vọng khựng lại một chút, rồi dịu dàng ôm eo tôi, tay kia bế Kỳ Tiểu Bảo lên.
Lúc này, tổng giám đốc Chu mới hớt hải chạy tới: “Cậu Kỳ…”
Kỳ Vọng lạnh lùng nhìn ông ta: “Quý công ty quá lớn, vợ tôi không đủ phúc hưởng thụ.”
Nói rồi, bất chấp lời níu giữ của tổng giám đốc Chu, anh dắt tay tôi và bế Tiểu Bảo rời đi trước ánh mắt ngỡ ngàng của cả công ty.
Tôi nghe loáng thoáng tiếng hỗn loạn phía sau, hình như tổng giám đốc Chu đang mắng Lâm Đàm té tát: “Tin tức mù tịt, não cũng không có à? Cứ ghim Ôn Miên làm gì? Dẫn con đến có ảnh hưởng gì đến ông không? Dạo này nhiều người phản ánh ông bắt tăng ca vô lý đấy. Lâm Đàm, thu xếp đồ đạc rồi cút!”
Ha ha, đã quá!
Độc giả cũng phấn khích bình luận:
“Tôi là kẻ quê mùa, tôi thích cảnh anh hùng cứu mỹ nhân lắm!”
“Kỳ Vọng ngầu bá cháy! May mà bây giờ thân phận khác rồi, chứ hồi ở sàn đấu, ông sếp tồi đó đã bị đánh vỡ mồm rồi.”
“Ôn Miên khổ tận cam lai rồi, bao giờ đến lượt tôi đây? Thôi, sếp ngốc gọi tăng ca rồi.”
“Kỳ Vọng về nhà họ Kỳ rồi, sắp sửa đấu đá với nam chính trên thương trường. Mà tất cả chỉ vì… anh ta muốn cướp nữ chính về làm mẹ cho Kỳ Tiểu Bảo.”
“…”
Này, tôi vẫn còn ở đây mà!