“Em tới ngay.”
Giọng Kỳ Vọng nghe lạ lắm, hình như có gì đó không ổn. Tôi không dập máy, vội vàng dặn dò quản gia chăm sóc Tiểu Bảo rồi lái xe ra ngoại ô.
Cánh cửa vừa mở ra, tôi chết lặng khi nhìn thấy Kỳ Vọng. Anh tiều tụy và tan vỡ, tim tôi như bị ai bóp nghẹt.
“Kỳ Vọng, anh làm sao vậy?” Tôi hốt hoảng chạy tới, ngồi xổm xuống trước mặt anh.
Kỳ Vọng khóc, nhưng sự vui vẻ, cảm xúc cuồn cuộn lại dâng trào trong mắt anh.
“A Miên, anh yêu em.”
Tôi không hiểu chuyện gì đã xảy ra với anh, nhưng lúc này tôi chỉ muốn ôm anh vào lòng. Nghĩ là làm, tôi vòng tay ôm lấy Kỳ Vọng. Anh cũng siết chặt lấy tôi, vùi đầu vào hõm cổ.
“A Miên.”
“A Miên.”
Anh cứ gọi tên tôi mãi. Tôi đáp lại từng tiếng gọi, nhưng nước mắt anh vẫn không ngừng rơi. Tôi nâng khuôn mặt anh lên, hôn nhẹ lên má.
“Kể cho em nghe chuyện gì đã xảy ra được không?”
Ánh mắt anh chân thành đến nao lòng. Không chút do dự, anh kể lại mọi chuyện trong những ngày qua.
“A Miên, thật ra anh… không tốt như em nghĩ.”
“Anh không dịu dàng, tâm trạng cũng hay thất thường.”
“Anh cứng đầu, cố chấp, lại còn tham lam.”
“Anh không dám để em biết.”
“Em thích anh như thế nào, anh sẽ tiếp tục diễn như thế ấy.”
Tôi đặt ngón tay lên môi anh, lắc đầu.
“Dù anh như thế nào, em vẫn thích anh.”
“Không sao rồi, Kỳ Vọng.”
“Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”
Kỳ Vọng gật đầu: “Ừ, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”
Thấy tôi rơi nước mắt, anh dịu dàng hôn lên những giọt lệ. Hôn rồi lại hôn, hơi thở của chúng tôi quyện vào nhau, tôi ngồi lên đùi Kỳ Vọng.
“A Miên, chỗ này bẩn.”
Tôi nhìn anh:
“Ra xe đi.”
“Em nhớ anh, Kỳ Vọng.”
Vừa dứt lời, môi tôi đã bị anh bịt chặt, không nói thêm được lời nào nữa.
Trong xe, không gian nhỏ hẹp càng khiến không khí nóng bỏng, ngột ngạt. Cả hai cứ thế đắm chìm, quên hết mọi thứ xung quanh.
***
Nhà họ Kỳ tổ chức một bữa tiệc linh đình chào đón Kỳ Vọng trở về. Giữa bữa tiệc, nam nữ chính tay trong tay xuất hiện.
Mấy dòng bình luận lại lướt qua:
“Tôi nghĩ Kỳ Vọng, ít ra thì… chắc cũng… ờ, anh ta chẳng thèm nhìn nữ chính kìa!”
“Ok ok, yên tâm rồi.”
Nhưng tôi thì chẳng yên tâm chút nào, cứ thấy lòng nao nao.
Kỳ Vọng thấy sắc mặt tôi kém, lo lắng hỏi ngay: “Sao thế? Em không khỏe à?”
Tôi trừng mắt: “Sau này anh có định tìm mẹ khác cho Tiểu Bảo không?”
Kỳ Vọng ngẩn người ra, chưa hiểu chuyện gì: “Hả?”
Kỳ Tiểu Bảo hét lên:
“Con không muốn ai khác làm mẹ con hết!”
“Ba không được tìm người khác, con có mẹ rồi!”
“…”
Kỳ Vọng bất lực nhìn hai mẹ con: “Không đâu, tuyệt đối không.”
Kỳ Tiểu Bảo đứng về phía tôi, tuyên bố: “Mẹ yên tâm, con chỉ có mẹ thôi, nếu ba dám tìm người khác thì chúng ta bỏ ba!”
Tôi gật đầu phụ họa: “Ừ, bỏ ba!”
Ai ngờ câu nói đùa này lại thành thảm họa tối nay. Khi bị Kỳ Vọng ép xuống giường, ánh mắt anh vừa bất an vừa cứng đầu.
“A Miên, em định bỏ anh thật sao?”
“Anh chỉ yêu mình em, sao em cứ không tin anh?”
“A Miên, đừng bỏ anh…”
Anh vừa nói vừa dùng lực, khiến tôi nghẹn lời.
“Tiền của anh, người của anh, tất cả đều là của em.”
“Đừng bỏ anh.”
Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh cứng đầu như vậy, nhưng không hề thấy ghét mà chỉ thấy xót xa. Tôi vòng tay ôm cổ anh, thở dốc.
“Kỳ Vọng…”
“Không bỏ anh đâu.”
“Em muốn anh.”
Mắt Kỳ Vọng sáng rực lên.
“Ừ, muốn.”
“???”
Sao anh chỉ nghe đúng cái mình muốn nghe thế nhỉ!
Cuối cùng, tôi gần như ngất lịm, mơ màng nghe thấy giọng nói của Kỳ Vọng: “A Miên, anh yêu em, rất rất yêu.”
Tôi lơ mơ đáp lại: “Em cũng yêu anh.”