historybs.com - Đọc truyện online

Chương 6

“Đi thôi, anh đưa hai mẹ con đi xem nhà mới.”

Kỳ Vọng dẫn hai mẹ con tôi đến một căn biệt thự sang trọng.

Cả tôi và Kỳ Tiểu Bảo đồng loạt thốt lên: “Wow!”

Kỳ Tiểu Bảo ôm lấy tay Kỳ Vọng, hôn tới tấp: “Con yêu ba nhất trên đời!”

Tôi cũng làm nũng, kéo tay anh: “Chồng giỏi quá đi!”

Rồi tôi kéo tay Kỳ Tiểu Bảo: “Đi nào con, mình đi khám phá nhà mới thôi!”

Thế là hai mẹ con hí hửng chạy vào nhà, bỏ quên Kỳ Vọng đứng ngơ ngác ở cửa. Anh cũng chẳng giận, chỉ mỉm cười nhìn theo với ánh mắt cưng chiều, phía sau anh là mấy vệ sĩ nghiêm nghị canh gác.

Vừa bước vào biệt thự, một hàng người giúp việc và quản gia đã đứng đợi sẵn, cúi chào:

“Mợ, cậu nhỏ.”

Trời ơi, đúng là oai phong lẫm liệt!

Kỳ Vọng bước tới, dặn dò: “Sau này cần gì cứ bảo quản gia.”

Anh đưa cho tôi một chiếc thẻ:

“Buồn thì đi mua sắm, dạo phố cho khuây khỏa nhé.”

“Mấy hôm nay anh hơi bận, xử lý xong việc sẽ dành thời gian cho hai mẹ con, được không em?”

Tôi cầm lấy thẻ, cười tít mắt: “Được chứ, được chứ!”

Cá và tay gấu không thể có cả hai, tôi hiểu mà!

Tối đó, sau khi Kỳ Tiểu Bảo ngủ say, Kỳ Vọng đẩy tôi vào cửa, hôn lấy hôn để. Giọng anh khàn khàn: “A Miên, hôm nay em gọi anh là gì?”

Tôi hơi ngại nhưng cũng chẳng giấu giếm: “Chồng.”

Mắt Kỳ Vọng sáng rực lên, áo quần trên người tôi cũng bị xé rách tả tơi. Cuối cùng, dù tôi có khóc lóc xin tha thế nào cũng vô ích.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Kỳ Vọng đã đi rồi.

Tôi hỏi quản gia: “Nhà họ Kỳ đối xử với Kỳ Vọng thế nào ạ?”

Quản gia mỉm cười: “Mợ yên tâm, ông chủ rất quý cậu cả. Vốn định bảo cậu cả dẫn mợ và cậu nhỏ về nhà tổ gặp mặt, nhưng cậu cả sợ hai người không quen nên từ chối.”

Tôi gật đầu, không nói gì thêm.

Hôm sau, đưa Kỳ Tiểu Bảo đến trường mẫu giáo xong, tôi rủ bạn đi mua sắm. Bỗng dưng tôi nổi hứng muốn kiểm tra số tiền trong thẻ của Kỳ Vọng.

Đầu tiên là kiểm tra thẻ cũ của anh. Không kiểm tra thì không biết, vừa kiểm tra đã hết hồn! Trong thẻ có tận 1 triệu 300 ngàn tệ! Đây mà gọi là nghèo á? Tôi đi làm mấy năm trời mới dành dụm được có 200 ngàn.

Kiểm tra tiếp thẻ kia. 10 triệu tệ!!! Chắc là tiền nhà họ Kỳ cho anh.

Tôi bắt đầu nghi ngờ Kỳ Vọng có bí mật gì giấu tôi, định bụng lần sau sẽ hỏi cho ra lẽ.

Nhưng trước mắt… đi shopping đã!

Chiếc túi hàng hiệu trước kia không dám mua? Mua!

Cái váy xinh yêu đã ngắm nghía mãi? Mua!

Bộ trang sức lấp lánh? Mua!

Đồ chơi Kỳ Tiểu Bảo thích? Mua!

Quần áo hợp với Kỳ Vọng? Mua!

Tóm lại là một buổi shopping cực kỳ đã đời.

Mấy anh vệ sĩ đi theo xách đồ muốn gãy cả tay. Cuối cùng, họ nhẹ nhàng đề nghị: “Mợ ơi, hay là… bảo cửa hàng giao tận nhà ạ?”

Lúc này tôi mới nhận ra mình mua hơi bị nhiều.

“Ờm… trời cũng tối rồi, về thôi.”

Về đến nhà thì thấy quản gia vừa đón Kỳ Tiểu Bảo từ trường về.

“Á, mẹ quên mất!” Mải mê shopping quá trời quá đất…

Tôi ôm Kỳ Tiểu Bảo vào lòng: “Xin lỗi con yêu nha, mẹ quên đón con rồi.”

Cậu lắc đầu: “Không sao đâu mẹ! Bác quản gia nói mẹ đi mua sắm, mẹ đi vui không ạ?”

“Vui lắm chứ! Xem mẹ mua gì cho con này!” Tôi vừa lôi đồ chơi với quần áo mới ra là Kỳ Tiểu Bảo nhảy cẫng lên vì sung sướng.

Đằng sau, quản gia mỉm cười, vừa quay video vừa gửi ngay vào nhóm chat nhà họ Kỳ.

Quản gia: “Hôm nay mợ đi shopping, mua bao nhiêu là đồ cho cậu nhỏ với cậu cả.”

Mẹ của Kỳ Vọng: “Toàn đồ hiệu rởm! Bao giờ Tiểu Vọng dẫn con bé về đây, tôi phải nâng cấp gu thẩm mỹ cho con bé mới được.” (Chuyển khoản 5 triệu tệ)

Ông nội của Kỳ Vọng: “Đây là chắt của tôi à? Ôi khuôn mặt này, giọng nói này… cưng quá đi mất!”

Ba của Kỳ Vọng: “Dù Kỳ Vọng mới về nhưng nên gánh vác trách nhiệm rồi. Mau tiếp quản gia tộc đi, để tôi còn bận ngắm cháu trai.]

Bà nội của Kỳ Vọng: “Mau dẫn về cho mọi người xem nào, nhà cửa cũng nên nhộn nhịp rồi.”

Em trai của Kỳ Vọng: “Đợi con về nước đã!”

Quản gia im lặng, chỉ chăm chú quay video.

Lần sau đi shopping, tôi phát hiện số tiền trong thẻ không những không giảm mà còn tăng lên.

***

Tối hôm đó, vừa dỗ Kỳ Tiểu Bảo ngủ xong thì điện thoại của Kỳ Vọng gọi đến.

“Kỳ Vọng?”

“Alo?”

Đầu dây bên kia chỉ có tiếng thở, lòng tôi dâng lên một nỗi lo lắng mơ hồ.

“Kỳ Vọng, anh sao vậy?”

“Anh ở đâu? Em đến ngay!”

“Không…” Giọng Kỳ Vọng khàn đặc.

Anh ngừng một lát, rồi thở dài:

“A Miên, ngày mai anh về.”

“Anh nhớ em.”

“Dạ, em và Tiểu Bảo đợi anh ở nhà nhé.”

Tôi ra ban công, líu lo kể chuyện mấy ngày qua cho anh nghe. Kỳ Vọng lặng im lắng nghe, thi thoảng đáp lại vài câu.

“Kỳ Vọng ơi, hôm qua mẹ anh kết bạn WeChat với em đó.”

“Mẹ chê gu thời trang của em dở tệ. Lúc đầu em tưởng mẹ là mẹ chồng khó tính, ai dè mẹ chuyển cho em mấy triệu liền! Mẹ bảo em cứ tiêu thoải mái, mua nhiều sẽ biết cách phối đồ.”

“Em thấy gu của mình cũng ổn áp mà. Nhưng được cho tiền thì không cãi lại làm gì, hihi.”

Kỳ Vọng khẽ cười: “Ừ, em cứ làm theo ý mình, không cần bận tâm người khác nói gì.”

“À mà này, em còn phát hiện ra quản gia với nhà anh có một nhóm chat riêng nữa! Quản gia toàn quay video sinh hoạt của em với Tiểu Bảo rồi đăng lên đó. Lúc đầu em hơi bực mình, nhưng xem phản ứng của mọi người xong thì hết giận luôn.”

“Kỳ Vọng, họ yêu quý em và Tiểu Bảo là vì anh đó.”

Kỳ Vọng im lặng một lúc lâu rồi mới đáp: “Ừ, anh rất cảm kích.”

“Kỳ Vọng, hiện giờ anh đang ở đâu vậy?”

Mấy ngày nay tôi nhận ra việc mà Kỳ Vọng bận rộn không liên quan gì đến gia tộc, nhà họ Kỳ cũng đang mong anh trở về. Cộng thêm việc thẻ của anh lúc nào cũng đầy tiền nhưng lại ít khi dùng, tôi bắt đầu nghi ngờ có liên quan đến sàn đấu ngầm.

“Anh… đang ở ngoại ô, trong căn nhà thuê ngày xưa.”

Không phải khu Tây Thành, mà là ngoại ô. Chính là căn nhà anh từng ở khi còn dính líu đến sàn đấu ngầm.

***

Trong căn nhà thuê tối om, đồ đạc lèo tèo, ánh sáng duy nhất le lói đến từ màn hình điện thoại của Kỳ Vọng. Anh ngồi bệt dưới sàn, dựa lưng vào chân giường, người đầy thương tích.

Mấy ngày qua, anh đi giải quyết những khoản nợ nần còn sót lại từ hồi còn trên sàn đấu.

Năm 18 tuổi, Kỳ Vọng gia nhập sàn đấu ngầm. Từ một kẻ vô danh tiểu tốt, anh dần trở thành cao thủ bất bại. Càng nhiều người đặt cược vào anh, tiền kiếm được càng nhiều, nhưng thương tích trên người cũng chồng chất theo.

Dần dần, anh có quyền lựa chọn, nhưng cũng vì thế mà càng khó rút lui. Mối quan hệ chằng chịt, anh bị cuốn vào vòng xoáy đó không lối thoát.

Có lần sau một trận thua, đối thủ đã lén lút hãm hại Kỳ Tiểu Bảo khi cậu mới một tuổi rưỡi. Lần đó khiến Kỳ Vọng kinh hoàng tột độ.

Chuyện tương tự không phải lần đầu, cũng chẳng phải lần cuối. Chỉ khác là trước kia bọn họ nhắm vào anh, giờ thì chuyển sang con anh.

Đêm đó, Kỳ Vọng ngồi lặng thinh rất lâu. Cuối cùng, anh quyết định bỏ nghề kiếm tiền nhanh nhưng nguy hiểm chết người này.

Trớ trêu thay, anh vừa mới nhận lời đầu quân cho một ông trùm sừng sỏ. Đó là lựa chọn sau cả một quá trình đắn đo suy nghĩ. Bây giờ nuốt lời, anh coi như đắc tội với ông ta.

Hợp đồng với sàn đấu vẫn còn hiệu lực, anh buộc phải tự phế một tay – đồng nghĩa với việc chấm dứt sự nghiệp võ sĩ.

Gần như toàn bộ số tiền dành dụm được, anh phải dùng để đổi lấy chút bình yên. Vậy mà vẫn có kẻ đến quấy rối, mời anh “tái xuất giang hồ”. Thậm chí có kẻ còn mê mẩn vẻ ngoài của anh, muốn bao nuôi anh. Bất đắc dĩ, Kỳ Vọng phải dẫn Tiểu Bảo dọn nhà đến hai lần.

Nhưng lần này, người tìm đến lại chính là ông trùm.

“Tên lính đánh thuê kia từ nước ngoài về rồi.”

“Kỳ Vọng, lúc đầu là cậu tự tìm đến tôi, xin tôi cho cậu một cơ hội. Cuối cùng cậu lại nuốt lời, hại tôi mất cả trăm triệu, còn biến tôi thành trò cười cho thiên hạ.” Ông trùm nghiến răng ken két.

Kỳ Vọng thản nhiên: “Ông muốn gì?”

“Đánh với hắn.”

Kỳ Vọng liếc nhìn bàn tay phải của mình.

Giọng ông trùm đột ngột gằn lên:

“Vậy thì dùng mạng mà đánh!”

“Chỉ một trận này thôi, tôi sẽ tha cho cậu.”

Đây chính là món nợ mà anh phải trả. Hơn nữa… anh đã tìm được gia đình rồi. Những chuyện lằng nhằng này nên được chôn vùi vào dĩ vãng.

Cuối cùng, Kỳ Vọng gật đầu.

Trở lại sàn đấu sau bao ngày, máu trong người anh lại sôi sục. Nhưng lần này không phải vì bất kỳ ai, mà là vì chính anh. Anh muốn trở về nhà họ Kỳ một cách đường đường chính chính, muốn yêu Ôn Miên, yêu Tiểu Bảo bằng một trái tim trong sạch.

Cuối cùng, với lối đánh diệt địch một ngàn, tự thương tám trăm, anh thắng trận đấu và nằm viện mấy ngày.

Xuất viện rồi, anh lại lần nữa trở về căn nhà tồi tàn kia. Điện thoại ting ting báo có bài đăng mới từ blogger mà anh theo dõi.

Vẫn là nét vẽ đơn giản mà sống động, vẫn là phong cách đáng yêu ấm áp như mọi khi. Hôm nay là bức tranh về gia đình.

Bức đầu tiên chỉ có ba người: anh, Ôn Miên và Tiểu Bảo. Bức thứ hai đông vui hơn với tám người, thêm ba mẹ, em trai và ông bà anh. Bức thứ ba còn có thêm ba mẹ và em gái Ôn Miên nữa. Dòng chú thích chỉ vỏn vẹn sáu chữ: “Yêu ai yêu cả đường đi”.

Nước mắt Kỳ Vọng cứ thế rơi xuống. Anh ngồi bệt xuống sàn, lòng ngập tràn cảm giác nghẹn ngào, yếu đuối.

Anh theo dõi blogger này đã lâu. Chữ của cô, tranh của cô, lúc nào cũng tràn đầy hy vọng và hơi ấm. Một người sống trong bóng tối như anh, khao khát ánh mặt trời biết bao.

Anh nhận ra Ôn Miên chính là blogger đó từ khi nào nhỉ?

Hình như là từ lần đầu tiên cô đến mua bánh kếp. Trong nhật ký của cô có đăng ảnh vòng thạch anh hồng mới mua, anh nhìn cái là nhận ra ngay.

Nhưng anh vẫn chưa dám chắc, nên mấy hôm sau lại ra chỗ cũ bán hàng. Quả nhiên, bài đăng mới của blogger lại xuất hiện hình ảnh bánh kếp.

May mắn thay, cô có ý với anh. Kỳ Vọng không ngốc, anh hiểu rõ.

Trong cuộc sống nghèo nàn của anh, cuối cùng cũng có thứ khiến cô để ý. Thật may mắn làm sao!

Sau đó, trên trang của blogger bắt đầu xuất hiện hình ảnh của anh, của Tiểu Bảo. Đó là lần đầu tiên anh cảm nhận được sức mạnh của ngôn từ, cho anh dũng khí đối mặt với cuộc đời đầy rẫy khó khăn.

Cuối cùng, Kỳ Vọng gọi điện cho Ôn Miên.

Anh nói: “Anh nhớ em.”

Trong căn nhà tối om, chỉ le lói ánh sáng từ màn hình điện thoại. Kỳ Vọng suy sụp hoàn toàn, vừa nghe giọng Ôn Miên, vừa xem lại những dòng nhật ký của cô.

Từng câu chữ dịu dàng, ấm áp khiến nước mắt anh rơi xuống màn hình.

Cô chẳng hề hay biết gì, vậy mà những lời tâm sự của cô lại có sức mạnh kéo anh ra khỏi vực thẳm tuyệt vọng.

Anh yêu cô, yêu nhiều lắm.

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước
Chương sau


Tiểu thuyết cùng thể loại

Anh Đến Cùng Rạng Đông
Anh Đến Cùng Rạng Đông
Đọc truyện ngôn tình Anh Đến Cùng Rạng Đông – Mạch Ngôn Xuyên là một cau chuyện mang tính phiêu lưu mạo hiểm nhưng cũng không kém phần thực tế và sâu sắc của Tưởng Xuyên và Tần…
Anh đùa đủ chưa
Anh đùa đủ chưa
Truyện ngôn tình sắc Anh đùa đủ chưa : Một mối tình được đính ước từ khi còn rất nhờ, nhưng lời hứa ngây ngô của cô bé đã khắc sâu vào trí nhớ của cậu bé. Liệu…
7 Ngày Ân Ái
7 Ngày Ân Ái
Ba năm trước, ngay đêm trước đám cưới, nàng bị hắn cường bạo. Nàng đau khổ vì bản thân không còn trong sạch, nên bỏ đi biệt tích không lời nhắn gửi. Ba năm sau, nàng gặp lại…
“Chị Vợ”. Theo Anh Về Nhà Nào
“Chị Vợ”. Theo Anh Về Nhà Nào
Tóm tắt truyện “Chị Vợ”. Theo Anh Về Nhà Nào “Phan Quân Khánh. Chúng ta dừng lại đi. Tôi không có rảnh để tiếp tục cuộc chơi với cậu.” “Anh nhắc lại một lần nữa. Dù anh có…
Anh Ấy Muốn Gương Vỡ Lại Lành
Anh Ấy Muốn Gương Vỡ Lại Lành
Vì bị Omega kích thích tin tức tố nơi công cộng mà đến kỳ mẫn cảm, cậu được anh trai của bạn thân giúp đỡ. Thế là vì ‘hội chứng chim non’, cậu đã theo đuổi người ta…
365 Cách Hôn Nồng Nhiệt: Đông Thiếu Chơi Đủ Chưa
365 Cách Hôn Nồng Nhiệt: Đông Thiếu Chơi Đủ Chưa
“Vật nhỏ, lại đây!” “Không muốn!” Vợ tức giận thì làm sao bây giờ? Tổng giám đốc đại nhân tài đại khí thô, mỗi ngày cuồng bày tỏ tình yêu! Hôm nay tặng xe sang, ngày mai tặng…

Historybs.com – Đọc truyện online mới nhất: truyện full, truyện hot