historybs.com - Đọc truyện online

Chương 2

5

Tôi cầm tiền trong tay, mặc luôn cái váy hoa giật được từ phòng con Linh, chạy ra tiệm làm tóc uốn ngay một kiểu sành điệu.

Con Linh có cam lòng không à?

Không cam lòng thì cũng phải nuốt vào bụng!

Không thì tôi phát điên kéo cả nhà tụi nó ra mà bêu riếu trước bàn dân thiên hạ!

Để xem là tôi mất mặt, hay tụi nó sống không nổi!

Tôi vừa đi vừa hướng thẳng đến quầy thịt nơi anh Hòa làm nghề mổ heo.

Từ xa đã thấy một đám chị em ngoài ba mươi đang vây quanh quầy thịt.

Tôi rướn cổ ngó vào xem có gì hot, còn chưa kịp nhìn rõ, thì cả đám xô tới đẩy tôi lọt thỏm lên hàng đầu.

Tôi đứng đơ người.

Người đang chặt thịt to cao lực lưỡng, mái che quầy làm hơi thấp, che mất gương mặt, nên ban đầu tôi không nhìn rõ.

Chỉ thấy anh ta cởi trần, làn da nâu khỏe mạnh, cơ bắp rắn chắc, ngực đẩy cả cái tạp dề cao su căng phồng lên.

“Ực—”

Tôi nuốt nước bọt.

Trời ơi!

Đúng gu tôi luôn rồi!

Anh ta thấy tôi đứng đực ra không nói gì thì hơi bực, cúi đầu nhìn: “Cô muốn mua gì?” – giọng trầm khàn.

Vừa chạm mắt, cả hai đều sững lại.

Tôi nhìn thấy mặt anh thì não tôi như tắt sóng: “Mua… người.”

Anh Hòa nhíu mày: “Hả?”

Tôi ho khan hai tiếng để che đi sự lúng túng, nhưng mắt thì cứ lỡ dính lấy làn da nâu sạm của anh.

Thấy tôi không trả lời, anh dứt khoát gom hết thịt còn lại trên bàn—chắc phải hơn chục cân—gói gọn vào túi rồi đẩy tới trước mặt tôi.

“Bán hết rồi, xin lỗi nhé.”

Mấy bà chị xung quanh tiếc rẻ lắc đầu bỏ đi, còn anh thì nhét túi thịt to đùng đó vào tay tôi.

Tôi thử đỡ lấy nhưng nặng quá, “rầm” một cái rớt thẳng lên quầy.

Tôi ngượng chín mặt: “Tôi… tôi không mua thịt.”

Anh Hòa gật đầu “ừ” một tiếng, rồi “rầm” một cái, phang con dao xuống khúc gỗ chặt thịt dày cả tấc.

“Cô đến để hủy hôn?”

“Hả?”

Anh hơi cau mày, vén tấm rèm bên cạnh, ánh mắt đen nhánh nhìn thẳng vào tôi: “Chuyện cô nhảy sông, tôi đều biết cả.

Cô không muốn lấy một thằng đồ tể như tôi, tôi hiểu.

Vậy coi như đám cưới đó hủy.”

Cái gì cơ?!

Ai cho hủy hả?!

Tôi suýt nữa nhảy dựng lên, đập tay một phát xuống đống thịt heo: “Cưới! Cưới ngay! Cưới liền tức khắc!”

6

Hòa – người suốt ngày mổ heo – lần đầu tiên trong đời lại bị một cô gái nhỏ chỉ cao tới ngực mình làm cho bối rối.

Nhìn tôi hết lần này đến lần khác, cuối cùng mặt đỏ tới mang tai mới lắp bắp: “Thịt heo… em cứ mang về ăn đi.”

Tôi nhìn miếng ba chỉ mỡ nạc đan xen, rồi lại liếc qua gương mặt xấu hổ của Hòa.

Mắt đảo một vòng, nước mắt đã bắt đầu lưng tròng.

“Anh biết đó, em từ nhỏ sống ở quê, giờ tuy được đón về nhà nhưng ba mẹ chẳng thương, chẳng ai yêu quý.

Dù có đem miếng thịt này về, em cũng không được ăn đâu.”

Lông mày Hòa nhíu lại.

“Vậy… anh đưa em chút tiền, để em tự mua gì ăn nhé.”

Nói rồi anh lục túi, móc ra một xấp tiền lẻ lẫn lớn, tuy không phải số nhiều nhưng chắc cũng gần hai trăm.

Không nói không rằng, anh dúi ngay vào tay tôi.

Tay anh có vết chai, khi chạm vào tay tôi thì tôi lại thấy như có dòng điện chạy qua—anh giật nảy mình, vội rụt tay về.

Tai đỏ ửng, lần này lan đến tận cổ.

Tôi không ngại ngần, nhét tiền luôn vào túi.

Tiền đã là của vợ chồng thì đưa cho tôi giữ là đúng rồi.

Nhưng tiền thì phải lấy, thịt thì tôi cũng không bỏ.

Tôi ngước đôi mắt tội nghiệp nhìn Hòa.

“Ở nhà em ăn uống khổ lắm, lâu lắm rồi… em chưa được ăn miếng thịt nào.”

Thật ra thì… tôi vừa ăn sạch một con gà hôm qua.

Đúng là đang diễn.

Hòa đứng đơ: “Vậy…”

Tôi nhanh chân đi vòng sang bên, hít hít mũi, bàn tay trắng nhỏ đặt lên cánh tay rắn chắc của anh.

Lúc đó, khoảng cách giữa tôi và cơ ngực của vị “nam thần mổ heo” chỉ còn đúng… mười phân!

“Hay là… mình về nhà anh đi, ăn xong rồi em về.”

“Hả? Không… không ổn lắm đâu.”

Tôi lập tức rưng rưng nước mắt, ngước mặt lên cho anh thấy cái má tôi tự tát hôm qua vẫn còn ửng đỏ.

“Anh… anh chê em hả?”

“Không phải, chỉ là… em đến nhà anh, người ta đàm tiếu thì không hay.”

Tuy Hòa cao lớn vạm vỡ, nhưng lại cực kỳ tinh tế.

Nhìn vậy, sau này cưới về rồi, tôi dạy dỗ một chút là ổn áp khỏi bàn.

“Có sao đâu, tiếng tăm em cũng nát rồi còn gì.”

Tôi vươn tay, ôm chặt lấy cánh tay anh, hơi ấm từ người anh xuyên qua lớp áo mỏng khiến người tôi nóng bừng.

Anh sợ tay mình còn dính mỡ, muốn né ra để khỏi làm bẩn áo tôi, nhưng vừa cựa quậy thì chạm phải chỗ mềm mại, mặt anh đỏ lựng, đơ người không dám nhúc nhích.

“Vậy… vậy được rồi.”

7

Hòa – anh chàng cao to vạm vỡ – đúng là người có tiền thật sự.

Nhà có trại nuôi heo riêng, dưới tay còn mấy công nhân, mỗi ngày đều đích thân xuống chợ thị trấn bán thịt.

Tặc lưỡi, đúng là vừa giỏi vừa siêng.

Hy vọng anh giữ vững phong độ như vậy dài dài.

Trên đường về nhà anh, anh chở tôi bằng xe đạp, còn ghé chợ mua bánh ngọt với trái cây.

Cả sôcôla nhập khẩu, mấy đồng một hộp, mà anh vung tay mua hẳn hai hộp to.

Tôi thì không thấy gì đặc biệt, nhưng lúc anh xách túi đưa cho tôi, mấy bà xung quanh nhìn tôi bằng ánh mắt khác hẳn.

Trong mắt mấy bả như hiện lên dòng chữ to tướng: “Con dâu phá của”.

Tôi ngồi yên sau yên xe, đưa tay ôm lấy eo anh.

Cơ bụng anh căng chắc, cảm nhận rõ ràng qua lớp áo.

Phần hông lại nhạy cảm, tôi chỉ mới chạm nhẹ mà cả người anh đã khẽ run.

Từ vành tai tới sau gáy đều đỏ bừng lên.

Tôi thấy thú vị, liền muốn chọc anh chơi.

Người tôi ngả ra trước, áp mặt lên lưng anh, còn cố tình thổi nhẹ luồng khí vào sau tai.

Kết quả, chiếc xe đạp chạy bon bon bỗng lắc lư thành đường chữ S trên con đường đất.

“Đừng phá nữa!”

Tôi cười khúc khích, dí tay chọc vào eo anh: “Anh cho em nhiều tiền thế, lại còn mua bao nhiêu đồ, người ta nhìn vô chắc nghĩ em là con nhỏ phá gia chi tử.

Còn chưa cưới mà em đã tiêu tiền của anh thế này rồi đó.”

Hòa hừ một tiếng.

“Tiền của anh, anh muốn tiêu cho ai thì tiêu.

Anh thích mua cho em, kệ người ta.”

“Nhưng em tiêu xài hoang lắm á.

Nhỡ em xài hết tiền của anh thì sao?”

“Thì kiếm lại chứ sao.”

Cứ vậy vừa nói chuyện, vừa cười đùa về tới nhà anh.

Nhà đàn ông độc thân mà lại gọn gàng sạch sẽ hơn tôi tưởng nhiều.

Tôi tính đi nấu cơm, nhưng anh không nói không rằng ấn tôi ngồi xuống ghế nằm ngoài sân, kéo bàn lại gần, rửa trái cây xong xuôi, bày cả đống bánh ra trước mặt tôi.

Tôi còn chưa kịp phản ứng.

Anh hơi đỏ mặt: “Để anh nấu, em nghỉ đi.”

Rồi đi rửa tay, vác củi vô bếp, bắt tay vào nấu nướng.

Tôi nằm trên ghế vừa nhâm nhi nho ba hào một cân, vừa khoái chí nghĩ đúng là nhặt được bảo bối.

“Hòa ơi, lại đây chút!”

Nghe tiếng tôi gọi, anh từ trong bếp ló đầu ra: “Sao thế?”

Tôi nháy mắt với anh: “Nho này mua đắt quá trời, chua ghê gớm luôn.”

Anh hơi nghi hoặc, bước lại cầm chùm nho xem kỹ: “Không thể nào, lần trước anh cũng mua loại này, người ta bảo bao ngọt.”

“Thật đó! Chua lắm luôn, không tin anh thử đi!”

Tôi dúi một quả vào miệng anh.

Anh hơi ngẩn người: “Ngọt mà.”

Tôi giả vờ khó hiểu: “Ủa? Sao lại ngọt nhỉ? Thử thêm cái nữa coi!”

Rồi tôi liên tiếp nhét thêm vài quả vào miệng anh.

Lúc này anh mới nghi nghi: “Em… cố ý phải không? Hả?”

Tôi cười ngu ngơ: “Ngọt không?”

Anh đưa tay định chạm vào tôi, rồi lại rút về, gò má đỏ đến mức như sắp nhỏ máu.

“Ngọt.”

8

Chẳng mấy chốc, mùi thịt ba chỉ kho thơm lừng đã lan khắp sân.

Anh nấu cơm, làm một nồi thịt kho tàu to tướng, còn chiên cho tôi ba quả trứng ốp la béo ngậy.

Ăn xong ở nhà Hòa, anh lại chở tôi về tận cửa.

Trên đường, tôi không ngại ngần gì mà nói thẳng luôn: “Chuyện cưới là chốt rồi đấy.

Nhưng tiền cưới tuyệt đối không được đưa cho ba mẹ tôi, nếu không tôi sẽ chẳng thấy nổi một xu.

Cái vòng vàng cũng phải có, đến ngày cưới anh giữ lấy rồi đeo thẳng vào tay tôi.

Mọi việc cưới hỏi anh lo nhanh nhanh lên, chứ cái nhà này tôi ở thêm ngày nào là chịu không nổi ngày đó.”

Hòa chẳng nói một lời phản bác, chỉ lặng lẽ đạp xe.

“Ừ, nghe em hết.”

Đường về nhà vắng, đèn đường mờ mờ, người qua lại cũng không nhiều.

Xe dừng trước cổng, Hòa vừa xoay người định đi, thì tôi níu tay anh lại.

Anh quay đầu nhìn tôi, còn tôi thì dõng dạc dặn dò: “Mai em còn đến nhà anh ăn cơm.

Nhớ qua đón em.”

“Ừ, được.”

Anh trèo lên xe, đạp mấy cái đã xa dần.

Tôi nhìn theo đôi giày anh đang đi—đế gần như bung keo, vẫn chưa chịu mua mới.

Vậy mà chỉ vì tôi nói muốn cưới, anh đã nhét cho tôi mấy trăm bạc.

Đồ ngốc!

Tôi vừa bước vào nhà, cả ba người kia đã nhìn tôi bằng ánh mắt khó chịu.

Tôi không thèm vòng vo: “Tôi đồng ý lấy Hòa rồi.

Bắt đầu chuẩn bị đi, càng sớm càng tốt.”

Ông Quốc với bà Mai không hiểu sao tôi lại đổi ý nhanh như vậy, nhưng nghĩ đến đống sính lễ thì lập tức hớn hở lao vào lo liệu.

Mọi chuyện tiến triển coi như thuận lợi—cho đến ngày cưới.

Phúc—người hàng xóm từng hứa hôn từ nhỏ—đi công tác lâu ngày mới về, chặn tôi lại ngay trong phòng.

“Vũ… lần đầu của em, cho anh đi.”

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước
Chương sau


Tiểu thuyết cùng thể loại

Anh đùa đủ chưa
Anh đùa đủ chưa
Truyện ngôn tình sắc Anh đùa đủ chưa : Một mối tình được đính ước từ khi còn rất nhờ, nhưng lời hứa ngây ngô của cô bé đã khắc sâu vào trí nhớ của cậu bé. Liệu…
7 Ngày Ân Ái
7 Ngày Ân Ái
Ba năm trước, ngay đêm trước đám cưới, nàng bị hắn cường bạo. Nàng đau khổ vì bản thân không còn trong sạch, nên bỏ đi biệt tích không lời nhắn gửi. Ba năm sau, nàng gặp lại…
Anh Ấy Muốn Gương Vỡ Lại Lành
Anh Ấy Muốn Gương Vỡ Lại Lành
Vì bị Omega kích thích tin tức tố nơi công cộng mà đến kỳ mẫn cảm, cậu được anh trai của bạn thân giúp đỡ. Thế là vì ‘hội chứng chim non’, cậu đã theo đuổi người ta…
“Chị Vợ”. Theo Anh Về Nhà Nào
“Chị Vợ”. Theo Anh Về Nhà Nào
Tóm tắt truyện “Chị Vợ”. Theo Anh Về Nhà Nào “Phan Quân Khánh. Chúng ta dừng lại đi. Tôi không có rảnh để tiếp tục cuộc chơi với cậu.” “Anh nhắc lại một lần nữa. Dù anh có…
365 Cách Hôn Nồng Nhiệt: Đông Thiếu Chơi Đủ Chưa
365 Cách Hôn Nồng Nhiệt: Đông Thiếu Chơi Đủ Chưa
“Vật nhỏ, lại đây!” “Không muốn!” Vợ tức giận thì làm sao bây giờ? Tổng giám đốc đại nhân tài đại khí thô, mỗi ngày cuồng bày tỏ tình yêu! Hôm nay tặng xe sang, ngày mai tặng…
Anh Đến Cùng Rạng Đông
Anh Đến Cùng Rạng Đông
Đọc truyện ngôn tình Anh Đến Cùng Rạng Đông – Mạch Ngôn Xuyên là một cau chuyện mang tính phiêu lưu mạo hiểm nhưng cũng không kém phần thực tế và sâu sắc của Tưởng Xuyên và Tần…

Historybs.com – Đọc truyện online mới nhất: truyện full, truyện hot