historybs.com - Đọc truyện online

Chương 72: Chương 72

Trước khi tiếng chuông giao thừa vang lên, Châu Chi Mai bị Heveto bế dậy khỏi giường, thân thể rã rời vì mệt mỏi.

Châu Chi Mai thực sự đã kiệt sức. Cô vừa mới nằm xuống nghỉ được một lát, lại phải vùng dậy. Dĩ nhiên, đó là điều cô chủ động yêu cầu.

Cả một năm chỉ mong chờ khoảnh khắc này, dù có mệt đến đâu, cô cũng nhất định phải gượng dậy.

“Ngoan nào, nếu mệt quá thì ngủ một chút đi.” Heveto bây giờ cũng biết cách dỗ người. Giọng anh trầm nhẹ, dáng vẻ khiêm nhường, đôi mày hơi cụp xuống, ánh mắt dịu dàng đầy thiện ý.

Châu Chi Mai nghe vậy liền lườm anh một cái: “Anh còn dám nói!”

Cô định đá anh, nhưng lại bị anh dùng một tay ôm trọn bàn chân.

Bàn tay anh còn lớn hơn cả lòng bàn chân cô, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng bóp lấy gan bàn chân như cố tình chọc ghẹo.

Châu Chi Mai nhột, lập tức rút chân lại.

Cô sợ người đàn ông này lát nữa lại nổi thú tính mà l.iếm ngón chân cô thì khổ.

Heveto lặng lẽ khoác áo ấm cho cô, cúi người mang vớ và giày, rồi bế cô xuống lầu.

“Bùm bùm bùm.”

“Bùm bùm bùm.”

Trong làng đã có không ít người bắt đầu đốt pháo hoa. Tiếng pháo nổ rộn ràng, ánh sáng rực rỡ phủ đầy bầu trời đêm khiến không khí Tết càng thêm đậm đà.

Vừa xuống đến nơi, Châu Chi Mai như bừng tỉnh, sai Heveto khiêng mấy thùng pháo hoa ra, bắt anh lần lượt xếp dọc theo con đường nhỏ trước cửa nhà.

Đàn ông mà, sinh ra là để sai vặt. Ban đầu còn chưa quen, nhưng sai riết thì quen thôi.

Còn mười lăm phút nữa là đến giao thừa, Châu Chi Mai lấy ra mấy loại pháo hoa nhỏ có tạo hình tinh xảo. Những loại này không cần đặt cách xa, âm thanh cũng không lớn. Cô châm dây nụ rồi lặng lẽ chờ chúng bung nở thành những đóa hoa sáng chói.

Châu Chi Mai nhớ hồi nhỏ mình rất thích chơi pháo hoa, từ pháo ném, que bắn tiên nữ đến đủ loại pháo sáng, chỉ cần có thể bừng nở trong đêm, cô đều yêu thích không rời.

Có một năm vào đêm giao thừa, khi chuẩn bị châm pháo, cô vô tình làm cháy tóc mình, từ đó chẳng dám đụng đến lửa nữa. Nhưng cô rất nhanh đã nghĩ ra một cách tuyệt vời: lấy cây nhang dùng để cúng tổ tiên, đốt một đầu, rồi dùng nó châm dây pháo.

Châu Sách năm nào cũng bỏ không ít công sức và tiền bạc để đốt pháo. Với ông, tiếng pháo càng lớn thì năm mới càng phát đạt.

Ông biết Châu Chi Mai thích pháo hoa, nên vào dịp sinh nhật cô, còn mời hẳn một nhà thiết kế pháo hoa nổi tiếng trong nước đến làm một màn trình diễn riêng cho cô.

Hiện tại, Châu Sách đã say mèm, ngáy o o trong cái lạnh của đêm giao thừa. Châu Chi Mai cũng không nỡ gọi ông dậy.

Sau khi châm một loạt pháo hoa, Châu Chi Mai chạy nhanh về phía Heveto, được anh ôm chặt vào lòng.

Hai người cùng nhau ôm lấy nhau, ngắm nhìn bầu trời bừng sáng bởi pháo hoa.

Quấn quýt không rời.

Đây là lần đầu tiên Heveto trải nghiệm cái Tết truyền thống của Trung Quốc.

Cách đó không lâu, thể xác anh vừa được thoả mãn. Thế nhưng lúc này đây, trái tim anh lại như được lấp đầy lần nữa, căng tràn một cảm xúc khó tả.

“Đẹp không anh?” Châu Chi Mai ngước lên nhìn Heveto, ánh mắt mong chờ.

“Ừm.” Heveto gật đầu dịu dàng, theo phản xạ dùng cằm cọ nhẹ lên thái dương cô.

Thực ra, mấy hôm trước khi lần đầu nghe tiếng pháo, Heveto theo phản xạ tưởng là tiếng súng. Cả người anh lập tức căng lên, ánh mắt đầy cảnh giác.

Nhưng rất nhanh, anh nhận ra đó chỉ là tiếng pháo. Khi ấy anh nhìn sang Châu Chi Mai, thấy cô không hề sợ hãi hay hoảng loạn, như thể đây là chuyện hết sức bình thường.

Kể từ khi Châu Chi Mai trở về nước, trạng thái của cô rõ ràng thoải mái hơn rất nhiều so với lúc ở nước M. Cô không còn lo đi trên đường sẽ gặp cướp, không còn sợ đụng độ với người vô gia cư, càng không có chuyện cướp bóc trắng trợn hay nổ súng bừa bãi.

Cũng vì môi trường thay đổi, sự phòng bị của cô với anh cũng vô thức mà giảm đi.

Có lẽ, đó chính là ý nghĩa lớn lao của hai chữ “quốc thái dân an” với người bình thường.

Đúng vào lúc giao thừa, cả làng như được nhuộm ánh sáng bởi pháo hoa từ khắp các nhà. Đêm đen rực rỡ như ban ngày.

Lời chúc năm mới vang vọng như sấm, làm người ta không khỏi choáng ngợp.

Đây cũng là lần đầu tiên Heveto được tận mắt chứng kiến một màn pháo hoa rực rỡ đến vậy. Có lẽ chẳng thể gọi là ngay hàng thẳng lối, nhưng lại giống như muôn hoa đua nở trong tiết xuân, mỗi bông pháo đều lộng lẫy đến lạ kỳ, độc đáo không trùng lặp.

Từ phía sau, Heveto ôm chặt lấy Châu Chi Mai, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, đôi mắt hơi ươn ướt.

Trước kia, Heveto chưa từng cảm nhận được hơi ấm gia đình, càng không hiểu niềm vui của những ngày lễ Tết. Thế nhưng giờ đây anh có được tình yêu, như con thuyền cô độc lênh đênh giữa biển khơi cuối cùng cũng tìm thấy bến đỗ.

Bình yên, hạnh phúc, trái tim anh dường như đã được lấp đầy.

“Chúc mừng năm mới.” Châu Chi Mai quay người lại, ánh mắt tràn đầy dịu dàng, nhìn anh mỉm cười.

Heveto mặc bộ áo dài cổ đứng kiểu Tân Trung Hoa do chính tay Châu Chi Mai may. Dáng người cao lớn như giá treo áo trời sinh, tỉ lệ đầu và cơ thể hoàn hảo, từng đường nét cơ thể đều rắn chắc vừa đủ.

Tất nhiên, ngay cả khi không mặc gì… anh vẫn rất đẹp.

Châu Chi Mai đã dặn đi dặn lại rằng theo phong tục truyền thống của Trung Quốc, quần áo mới phải đợi đến mồng Một Tết mới được mặc. Cô nói đó là một loại cảm giác thiêng liêng của nghi thức.

Nhưng Heveto thì đã không thể đợi nổi, như một đứa trẻ, vừa có quần áo mới liền mặc ngay, còn soi gương liên tục. Sau đó lại chạy tới trước mặt cô, đi qua đi lại đầy vẻ tự đắc, như thể đang khoe khoang rằng mình có đồ mới để mặc.

Tiếng pháo hoa vang rền trời đất vẫn chưa dứt, nên lời chúc mừng năm mới của Châu Chi Mai cũng phải hét to lên.

Chưa kịp để Heveto đáp lại, cô đã nhanh như ảo thuật lấy từ trong túi áo ra một chiếc vòng tay nam.

Đó chính là chiếc vòng bạc cô từng tặng anh trước kia.

Chiếc vòng từng bị đứt gãy, nhưng sau khi được sửa chữa và cải tiến, giờ trông lại càng tinh xảo hơn.

Châu Chi Mai nhẹ nhàng nâng cổ tay Heveto lên, đeo chiếc vòng ấy vào cho anh lần nữa.

Ngay sau đó, cô lại cố ý đưa tay mình lên trước mặt anh, rõ ràng, trên ngón áp út của cô, là một chiếc nhẫn sáng lấp lánh.

Trong mắt Heveto lập tức ánh lên sự bất ngờ, anh ôm chầm lấy Châu Chi Mai.

“Em còn nói mình không ăn trộm sao?” Anh khẽ cắn vành tai cô, giọng trầm khàn.

Châu Chi Mai nhếch môi cười ranh mãnh, nhướng mày đáp: “Tất nhiên là không trộm, vì em lấy nó một cách quang minh chính đại.”

“Con hồ ly nhỏ ranh mãnh.”

Heveto bế bổng Châu Chi Mai lên, bước thẳng về biệt thự của anh.

Không nghi ngờ gì nữa, cái Tết này định sẵn sẽ là một cái Tết ngập tràn hạnh phúc và đam mê.

Pháo hoa sáng rực cả trời đêm, che lấp đi mọi tiếng thở d.ốc nồng nhiệt của họ, trở thành bản hoan ca tuyệt vời hơn bất kỳ lời chúc tụng nào.

Không cần phải kiềm chế sự cuồng nhiệt, cô cũng chẳng cần phải cắn chặt môi nữa.

Châu Chi Mai chưa từng thấy ai lại có thể ghen với cả một món đồ chơi nhỏ như vậy.

Chỉ vài tiếng trước, đầu ngón tay của Heveto đã ấn vào một chỗ khiến cô phải hít mạnh một hơi.

“Nó cũng từng chạm vào chỗ này sao?” Giọng anh đầy ghen tuông, âm điệu khàn đục, hàm răng hơi siết lại.

Nói cái gì thế chứ?

Một điểm nhỏ nhô lên, gần như là công tắc nguy hiểm nhất trên cơ thể cô.

Heveto luôn dùng đầu lưỡi để m.ơn tr.ớn nơi đó không biết bao nhiêu lần. Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc món đồ chơi rung bé xíu kia cũng từng dừng lại ở vị trí ấy, trái tim anh như bị ai đó cắn một cái, không chí mạng, nhưng cũng đủ khiến anh lạnh người.

Thế là anh cúi thấp xuống, đầu lưỡi càng ra sức, mãnh liệt hơn cả món đồ chơi máy móc.

Châu Chi Mai nghi ngờ một cách hợp lý: “Heveto, anh không phải đang ghen với đồ chơi đấy chứ?”

Heveto không đáp.

Nhưng tiếng l.iếm mú.t vang dội chính là câu trả lời rõ ràng nhất.

Làm gì có ai nhỏ mọn đến thế chứ?

Châu Chi Mai bất lực, vung tay cho anh một cái bạt tai, bảo anh đừng điên nữa.

“Bốp!” – tiếng tay giáng xuống vang lên giòn tan, cái bạt tai ấy không may lại rơi trúng má Heveto.

Châu Chi Mai sững người trong giây lát, ban đầu cô định vỗ vai anh thôi, ai ngờ lại ngẩng đầu lên quá nhanh – nơi khoé môi còn vương lại chất lỏng trong suốt.

Rất nhanh, dấu năm ngón tay nhỏ xíu in lên làn da trắng mịn của anh, để lại dấu vết rõ ràng.

Như minh chứng cho tình yêu mãnh liệt, tỏa sáng như một hình xăm quyến rũ.

Heveto không hề nổi giận. Trái lại, anh nắm lấy bàn tay Châu Chi Mai, cúi đầu ngửi lấy hương thơm dịu nhẹ nơi lòng bàn tay cô, ánh mắt sâu thẳm mê đắm nhìn cô không rời.

Châu Chi Mai suýt chút nữa quên mất, bản chất sâu trong con người Heveto vẫn là một kẻ điên cuồng khó đoán, một cái tát đầy gay gắt chỉ càng khiến anh thêm phấn khích.

“Là đồ chơi khiến em sung sướng hơn, hay là lưỡi của anh?” Heveto cố chấp muốn có một câu trả lời.

Điều này thật sự không thể so sánh được.

Một bên là rung động cơ học, một bên là cảm xúc da thịt. Hoàn toàn là hai trải nghiệm khác biệt.

Châu Chi Mai đỏ bừng mặt, một chân còn đang giẫm lên cơ bụng cứng rắn của Heveto, bị anh giữ chặt, không nhúc nhích được.

“Anh… anh… được rồi mà!” Châu Chi Mai gần như bị anh làm cho phát hoảng.

“Vậy sao? Nhưng sao anh lại cảm thấy em đang qua loa với anh?” Heveto vừa nói vừa bế cô lên, đưa món đồ chơi nhỏ vào tay cô: “Ngoan, em tự làm cho anh xem đi.”

Anh muốn tận mắt thấy phản ứng thật của cô, để có thể so sánh trực tiếp.

Lần này thì Châu Chi Mai thực sự tức đến đỏ mặt, cô tung một cú đá thẳng vào người anh, “Heveto! Anh thử điên thêm một lần nữa xem!”

Về sau, Heveto không còn điên nữa, bởi vì anh đã tìm được một cách chơi thú vị hơn.

Món đồ chơi rung nhẹ kích thích nơi mẫn cảm của cô, còn anh thì ôm chặt cô từ phía sau, như hòa vào cùng một nhịp điệu.

Trước gương, cô tựa lưng vào lồng ng.ực anh, hình ảnh phản chiếu cho thấy rõ ánh mắt mơ màng của cô, lẫn sự hòa quyện giữa hai cơ thể, cùng những rung động liên hồi của món đồ chơi nhỏ.

Trên sàn nhà là những dấu vết hỗn độn, vài giọt chất lỏng trong suốt văng lên mặt gương. Châu Chi Mai cắn chặt môi, cảm giác như bị anh siết chặt đến nghẹt thở.

Cô thật không dám tưởng tượng, nếu là một món đồ chơi có thể đưa vào trong thì Heveto sẽ còn ghen tuông đến mức nào?

Chẳng lẽ… cũng muốn cùng “vào” với nó?

Vậy thì e rằng cô sẽ chết chìm trong đêm nay mất.

Sau khoảnh khắc giao thừa, bước sang mùng Một – một ngày mới tinh khôi bắt đầu.

Heveto ôm Châu Chi Mai trở về phòng anh.

Châu Chi Mai rốt cuộc cũng đã “sợ” anh. Tay cô cầm một sợi xích mảnh, khẽ kéo nhẹ, người đàn ông mang vòng da nơi cổ liền quỳ xuống trước mặt cô.

Dần dần, tiếng pháo và pháo hoa ngoài kia cũng tắt hẳn, căn phòng tối mờ chỉ còn vang lên những tiếng thở dồn dập trầm thấp.

Heveto giữ tay sau lưng, cơ ngực căng đầy như sắp xé rách lớp áo. Khoé môi anh vương nụ cười mơ hồ, đôi mày hơi nhướng lên, trông vừa ngỗ ngược lại vừa ngang tàng.

“Anh thật là… bi.ến t.hái.” Châu Chi Mai cắn môi, không nhịn được đá nhẹ vào ngực anh. Cô thật sự không hiểu tại sao anh lại có những sở thích kỳ quái như thế.

Heveto nhắc khẽ: “Đá vào mặt anh.”

“Ý anh là muốn em tát anh à?”

Heveto chỉ cười, không trả lời.

Nếu thật sự như vậy có lẽ lại càng hợp ý anh hơn.

“Bốp.” Một tiếng vang lên rõ ràng, Châu Chi Mai quất sợi roi da vào người anh, rồi buông tay ném cây roi sang một bên, ôm lấy anh.

“Đồ ngốc… anh không cần phải dùng nỗi đau để chứng minh sự tồn tại của mình.”

Heveto lúc này chẳng khác gì một con chó hoang bị xiềng xích, ánh mắt vẫn còn ánh lên vẻ dữ tợn tiềm ẩn, nhưng khi nhìn về phía Châu Chi Mai  lại tràn đầy sự mong mỏi như chờ đợi được thương xót: “Chi Chi… nói rằng em yêu anh đi.”

Anh luôn như vậy, dù cô có nói bao nhiêu lần đi nữa, anh vẫn nhất định muốn nghe cô nói ra.

Là vì thiếu cảm giác an toàn sao?

Châu Chi Mai khẽ thở dài, đưa tay tháo vòng da nơi cổ anh, cúi đầu nhẹ nhàng cắn vào cổ động mạch lớn của anh: “Anh còn muốn em nói bao nhiêu lần nữa?”

Heveto không có câu trả lời chính xác. Anh chỉ biết tình yêu anh cần còn nhiều hơn thế.

Giống như một con bạc, khi đã thắng một khoản, lại càng muốn đặt cược thêm, mong đổi lấy phần thưởng lớn hơn.

“Lấy anh nhé?” Heveto bỗng thốt lên.

Châu Chi Mai không chút do dự: “Không.”

Cô chưa từng có quá nhiều khát khao với hôn nhân. Với phụ nữ mà nói, hôn nhân không phải là điều tất yếu.

Heveto im lặng.

Chủ đề ấy dường như cũng không cần thiết để tiếp tục nữa.

Châu Chi Mai mệt mỏi, quay người lại, chìm vào giấc ngủ.

Trái tim của Heveto như bị ai đó khoét một nhát sâu hoắm. Rõ ràng đã được lấp đầy đến tận cùng, nhưng lại giống như một quả bóng, càng căng tràn bao nhiêu, lại càng lo sợ sẽ bị nổ tung bất cứ lúc nào.

Rõ ràng mọi thứ đã đẹp đến vậy… nhưng vì sao vẫn cứ lo được lo mất?

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

Anh Đến Cùng Rạng Đông
Anh Đến Cùng Rạng Đông
Đọc truyện ngôn tình Anh Đến Cùng Rạng Đông – Mạch Ngôn Xuyên là một cau chuyện mang tính phiêu lưu mạo hiểm nhưng cũng không kém phần thực tế và sâu sắc của Tưởng Xuyên và Tần…
“Chị Vợ”. Theo Anh Về Nhà Nào
“Chị Vợ”. Theo Anh Về Nhà Nào
Tóm tắt truyện “Chị Vợ”. Theo Anh Về Nhà Nào “Phan Quân Khánh. Chúng ta dừng lại đi. Tôi không có rảnh để tiếp tục cuộc chơi với cậu.” “Anh nhắc lại một lần nữa. Dù anh có…
Anh Ấy Muốn Gương Vỡ Lại Lành
Anh Ấy Muốn Gương Vỡ Lại Lành
Vì bị Omega kích thích tin tức tố nơi công cộng mà đến kỳ mẫn cảm, cậu được anh trai của bạn thân giúp đỡ. Thế là vì ‘hội chứng chim non’, cậu đã theo đuổi người ta…
Anh đùa đủ chưa
Anh đùa đủ chưa
Truyện ngôn tình sắc Anh đùa đủ chưa : Một mối tình được đính ước từ khi còn rất nhờ, nhưng lời hứa ngây ngô của cô bé đã khắc sâu vào trí nhớ của cậu bé. Liệu…
7 Ngày Ân Ái
7 Ngày Ân Ái
Ba năm trước, ngay đêm trước đám cưới, nàng bị hắn cường bạo. Nàng đau khổ vì bản thân không còn trong sạch, nên bỏ đi biệt tích không lời nhắn gửi. Ba năm sau, nàng gặp lại…
365 Cách Hôn Nồng Nhiệt: Đông Thiếu Chơi Đủ Chưa
365 Cách Hôn Nồng Nhiệt: Đông Thiếu Chơi Đủ Chưa
“Vật nhỏ, lại đây!” “Không muốn!” Vợ tức giận thì làm sao bây giờ? Tổng giám đốc đại nhân tài đại khí thô, mỗi ngày cuồng bày tỏ tình yêu! Hôm nay tặng xe sang, ngày mai tặng…

Historybs.com – Đọc truyện online mới nhất: truyện full, truyện hot