Trước mồng mười tháng Giêng, cuối cùng thì Châu Chi Mai vẫn quấn quýt bên Heveto suốt một thời gian.
Hai nhà lại gần kề nhau nên phần lớn thời gian Châu Chi Mai đều ở bên nhà Heveto. Cùng xem phim, cùng chơi trò chơi, cùng nấu ăn, cùng… vận động trên giường.
Mỗi lần đắm chìm trong những khoảnh khắc dịu dàng đậm sâu ấy, Heveto lại luôn tự hỏi một điều.
Rốt cuộc, điều anh thực sự mong muốn là gì?
Dù hiện tại anh và cô đã chẳng thể tách rời, hoà vào nhau như một, nhưng trong lòng anh vẫn luôn bất an, luôn thấp thỏm giữa được và mất.
Đôi lúc, anh thậm chí ao ước mình có một khả năng siêu phàm, có thể thu nhỏ cô lại chỉ bằng đầu ngón tay, đặt trong lòng bàn tay, giấu kỹ trong người.
Nhưng Heveto không thể dễ dàng điều khiển Châu Chi Mai theo ý mình.
Cô luôn mang theo những ý nghĩ kỳ lạ, sinh động và độc lập, chẳng bao giờ chịu gò bó. Mới giây trước còn ôm cổ anh thì thầm yêu thương, giây sau đã tựa đầu lên gối ôm, say mê dõi theo từng phân cảnh phim hấp dẫn.
Dường như, có hay không có anh, thế giới của cô vẫn vận hành trọn vẹn và hài hòa.
Thế nhưng Heveto thì không. Toàn bộ sự chú ý, toàn bộ trọng tâm của anh đều đặt cả vào cô. Như một kẻ bệnh nặng đến giai đoạn cuối, thuốc cứu mạng duy nhất chỉ có thể là cô.
Dần dần, bóng tối cố chôn giấu nơi đáy lòng anh lại bắt đầu len lỏi lan rộng. Giống như dây leo không ngừng sinh trưởng, cho dù có chặt bỏ một nhánh, vẫn sẽ đâm chồi thêm vô vàn hoài nghi mới.
Vì vậy, anh càng điên cuồng muốn chiếm lấy cô, hoặc có thể nói đúng hơn, là muốn chiều chuộng cô đến tận cùng. Cách làm này quả thực luôn hiệu nghiệm, cô tiểu hồ ly bé nhỏ của anh chẳng bao giờ cưỡng lại được, dù là trên ghế sofa, dưới thảm sàn, tựa bên bệ cửa sổ hay quỳ trước gương, cô vẫn chẳng thể chống đỡ nổi.
Càng dịu dàng bao nhiêu, giọng rê.n rỉ của cô càng run rẩy bấy nhiêu. Như một bản hoà tấu kỳ diệu vang vọng trong không gian kín đáo, mà chỉ riêng anh mới có thể nghe thấy.
Hết lần này đến lần khác, mồ hôi đầm đìa, cùng với thứ mật ngọt không tên hòa quyện, anh đều tham lam hút cạn.
Là đồ chơi, hay là anh?
Giờ đây đã chẳng còn là câu hỏi lựa chọn nữa.
Heveto sẽ khiến cô đạt được k.hoái c.ảm chưa từng có. Dù cô lắc đầu, thì thầm “đủ rồi, đủ rồi”, anh vẫn luôn có thể khai phá thêm những khả năng tiềm ẩn trong cơ thể cô.
Thấy chưa, cuối cùng cô vẫn sẽ run rẩy trong sung sướng, phun trào nhiều hơn nữa, siết chặt lấy anh.
Thỉnh thoảng, Heveto vẫn tự vấn: liệu cô yêu thân thể anh, hay là yêu chính con người anh?
Nhưng câu hỏi ấy vốn dĩ đã thiếu logic, bởi dù là thân thể hay linh hồn, thì đều là anh. Quan trọng là, cô ở bên anh.
Như vậy là đủ rồi.
Về phần Châu Sách ở nhà bên, đối với chuyện con gái qua đêm không về, ông cũng chỉ đành mắt nhắm mắt mở cho qua.
Ngày nghỉ cuối cùng sau Tết, Heveto không còn hài lòng với việc chỉ quẩn quanh trong căn phòng.
Anh chợt nhận ra, tình yêu bình thường vốn không chỉ dừng lại trên giường. Họ có thể cùng đi xem một bộ phim, đi dạo phố, hay cùng nhau du lịch đến một nơi nào đó.
Vì thế, anh không kìm được mà bế cô dậy khỏi giường, hôn lên đôi mắt khép chặt của cô, dịu dàng dỗ dành: “Nếu em còn không dậy, anh không ngại làm thêm một lần nữa đâu.”
Nghe thế, Châu Chi Mai lập tức mở bừng mắt, rồi không nói không rằng, liền véo mạnh cánh tay rắn chắc của anh: “Heveto! Anh đừng có quá đáng quá đấy!”
Heveto cong môi cười khẽ, bắt đầu ân cần giúp cô mặc quần áo.
Thời điểm ra ngoài cũng không quá sớm, Heveto lái xe chở Châu Chi Mai vào trung tâm thành phố. Anh vẫn mặc chiếc áo khoác tân trung do chính tay cô làm, mặc cho cô từng phàn nàn, anh vẫn ung dung như chẳng hề để tâm.
Châu Chi Mai ngồi ở ghế phụ, kết nối điện thoại vào xe, bật những bản nhạc yêu thích. Cô buồn chán tự chụp vài tấm ảnh selfie, rồi không quên quay sang chụp cho anh mấy bức.
Heveto đeo kính râm đen, một tay cầm vô lăng, ánh nắng sớm nhẹ nhàng phủ lên khuôn mặt trắng trẻo, làm nổi bật từng đường nét sắc sảo.
Châu Chi Mai nhìn vào album, những tấm ảnh không cần chỉnh sửa cũng đã đẹp đến ngỡ ngàng, bỗng nhiên cô nhớ ra điều gì đó: “Heveto, hình như chúng ta chưa từng chụp ảnh chung thì phải.”
Nghe vậy, Heveto liền chuẩn bị tấp xe vào lề: “Giờ chụp nhé?”
“Anh lo mà lái xe cho đàng hoàng đi, mạng nhỏ của em còn trong tay anh đấy!”
Heveto dĩ nhiên sẽ không để Châu Chi Mai gặp bất cứ chuyện gì.
Có một điều chắc chắn: nếu như thật sự có chuyện xảy ra với cô, anh cũng sẽ không do dự mà đi theo cô.
Dù hiện tại họ chưa chính thức kết hôn, nhưng tình cảm chẳng khác gì vợ chồng. Trong lòng anh đã từng thề thốt: đời đời kiếp kiếp, cô nhất định phải ở bên anh. Dù có chết, thì cũng phải cùng chôn chung một mộ.
Cô là của anh.
Nhưng nói đúng hơn, anh mới là của cô. Bởi chỉ mình cô có thể dễ dàng thao túng cảm xúc anh, khống chế tâm hồn anh. Một cái nhấc tay, một cái nhíu mày của cô cũng đủ khiến anh sống không được, chết cũng chẳng xong.
Khi đến trung tâm thành phố, không khí náo nhiệt còn hơn tưởng tượng. Không khí Tết có thể đã vơi bớt, nhưng vì đông người nên vẫn náo nức rộn ràng.
Họ ăn trưa tại một nhà hàng sang trọng đầy phong vị, buổi chiều cùng nhau xem một bộ phim tình cảm được đánh giá cao, rồi đến chiều tối lại nắm tay nhau tản bộ trên phố đi bộ. Ghé một quán cà phê nhỏ cuối con hẻm yên tĩnh gọi hai ly cappuccino, ôm nhau và hôn nhau dưới giàn hoa giấy rực rỡ đang mùa nở rộ.
Gương mặt trẻ trung, ngoại hình nổi bật của cả hai luôn thu hút ánh nhìn của những người xung quanh.
Thậm chí có một nhiếp ảnh gia đường phố đã ngỏ ý muốn chụp cho họ một bộ ảnh đôi tình nhân.
Châu Chi Mai hào hứng quay sang hỏi Heveto: “Được không anh?”
Anh khẽ gật đầu, miễn là cô thấy vui.
Quá trình chụp hình thuận lợi hơn cả mong đợi. Dù trên gương mặt Heveto chẳng mấy khi xuất hiện nụ cười, nhưng với vẻ ngoài hoàn hảo cùng ánh mắt dịu dàng mỗi khi nhìn Châu Chi Mai, anh đã thể hiện thứ tình cảm chân thành còn sâu lắng hơn mọi kiểu tạo dáng gượng ép. Về phần Châu Chi Mai, cô vốn xinh đẹp lanh lợi, từng cử chỉ từng động tác đều mang vẻ yêu kiều tựa như tinh linh đang khiêu vũ.
Cả nhiếp ảnh gia cũng không ngớt lời khen ngợi.
Châu Chi Mai và nhiếp ảnh gia còn trao đổi thông tin, chờ khi nào ảnh gốc được gửi sẽ lưu lại làm kỷ niệm.
–
Sau Tết, phần lớn người dân bắt đầu lần lượt rời khỏi làng, người thì thuận theo dòng đời, người thì vật vã cùng thế giới.
Tất nhiên, Heveto cũng phải quay lại công việc.
Gần như ngay khi Heveto vừa rời đi, Châu Chi Mai cũng chuẩn bị hành lý để lên đường đến Tô Châu.
Heveto rời đi để xử lý các công việc liên quan đến tập đoàn, còn Châu Chi Mai thì tiếp tục chuyên tâm rèn luyện tay nghề thêu của mình.
Trước khi đi, Heveto vẫn không quên ôm lấy Châu Chi Mai đầy lưu luyến. Anh thích áp trán mình vào trán cô, nhẹ nhàng dụi má vào má cô, rồi khẽ hỏi: “Em có muốn cùng anh sang nước M một chuyến không?”
Anh nói lần này đi có thể phải mất khoảng một tháng.
Châu Chi Mai hơi bất ngờ: “Lâu vậy sao?”
“Phải xử lý việc của tập đoàn. Có thể… lão Augus cũng sắp chết rồi.” Heveto nói rất nhẹ nhàng, như thể chỉ là chuyện nhỏ không đáng bận tâm.
Lão Augus – chính là cha ruột của Heveto.
Thân thể ông ta mỗi ngày một yếu đi, giờ đã không còn ăn uống gì được nữa, chỉ sống nhờ vào truyền dịch dinh dưỡng.
Tuy Châu Chi Mai chưa từng gặp mặt bất kỳ ai trong gia đình mà Heveto gọi là “người thân”, nhưng cô không hề xa lạ với gia tộc đó.
Hiện tại, Heveto gần như một tay che trời trong gia tộc, vốn không cần phải lo lắng gì. Nhưng hai năm gần đây, anh liên tục qua lại Trung Quốc, thậm chí còn chuyển cả trụ sở tập đoàn sang đây, điều này đã khiến không ít người trong ban lãnh đạo bất mãn.
Heveto cũng chưa từng nói cho Châu Chi Mai biết rằng người anh ba – Simmons – từng bị đưa vào viện tâm thần, giờ đã trốn khỏi hòn đảo đó.
Có lẽ… Simmons từ đầu đến cuối đều không điên. Hắn chỉ giả vờ mắc bệnh tâm thần để đánh lừa Heveto, tránh bị diệt tận.
“Chi Chi, nếu anh chết rồi… em có nhớ anh không?” Heveto đột nhiên buông ra một câu như thế.
Câu hỏi gì mà kỳ quặc thế chứ?
Châu Chi Mai cau mày, không vui vung tay đánh Heveto một cái, nhưng chỉ là vỗ nhẹ lên lồng ng.ực rắn chắc đầy đặn của anh.
Heveto giữ lấy bàn tay thơm ngát của Châu Chi Mai, đặt lên má mình, nhẹ nhàng vu.ốt ve: “Em vẫn chưa trả lời anh. Em có nhớ anh không?”
“Tại sao lại phải đưa ra giả thiết đó?” Châu Chi Mai rõ ràng không vui, “Em không thích câu hỏi này.”
“Anh cần một câu trả lời.” Giọng anh kiên quyết.
“Được, vậy thì em nói cho anh biết.” Châu Chi Mai giằng tay khỏi sự kiềm giữ của Heveto, khoanh tay trước ngực, vẻ mặt lạnh nhạt, “Nếu anh chết rồi, em sẽ tìm một người đàn ông khác. Anh ấy chắc chắn sẽ đẹp trai hơn anh, tính tình cũng tốt hơn, sẽ không vô cớ phát điên như anh.”
Heveto bỗng khẽ cười, trong mắt thoáng hiện chút cô đơn, nhưng dường như anh nhanh chóng buông bỏ.
Anh vốn không thể yêu cầu cô phải chôn cùng mình.
Anh còn chẳng nỡ để cô chết.
Đối với câu trả lời của cô, kỳ lạ thay anh không hề tức giận, ngược lại cảm thấy rất hợp tình hợp lý.
Điều anh chắc chắn là, nếu thật sự anh chết, anh sẽ hóa thành ác quỷ không buông tha cho ai, suốt ngày quanh quẩn bên cô.
Nếu cái chết đến thật, điều anh mong muốn chỉ là cô có thể hạnh phúc.
–
Thực tế, kể từ khi Heveto bắt đầu công tác, gần như ngày nào anh cũng giữ liên lạc với Châu Chi Mai.
Dù là nhắn tin, gọi điện hay gọi video, họ chưa từng để một ngày nào trôi qua trong im lặng.
Sau khi đến Tô Châu, Châu Chi Mai thuê một phòng trong khách sạn.
Cô chuyên tâm học nghề, chăm chỉ và nghiêm túc. Mỗi lần ngồi vào khung thêu là hàng giờ liền vùi đầu, hoàn toàn không bị thế giới bên ngoài làm phiền.
Hai nước có sự chênh lệch múi giờ.
Thông thường, Châu Chi Mai sẽ gọi cho Heveto vào khoảng tám, chín giờ tối. Lúc đó cô vừa trở về khách sạn, ăn tối xong, tắm rửa xong, đang cuộn tròn trong chăn.
Còn Heveto, thường vào thời điểm đó đã bắt đầu công việc, nhưng anh chưa bao giờ ngần ngại dành thời gian cho cô. Thậm chí, đó là khoảng thời gian anh mong đợi nhất trong ngày.
Mở video lên, anh mặc vest chỉn chu ngồi trước bàn làm việc, còn cô thì nằm dài trên giường khách sạn.
Tính ra, họ đã xa nhau nửa tháng rồi.
Châu Chi Mai bất chợt thấy nhớ Heveto, nhớ vòng tay ôm ấm áp của anh.
“Anh có thể về sớm hơn không?” Châu Chi Mai hỏi.
“Nhớ anh rồi à?” Đầu bên kia, Heveto hơi nhướng mày. Hôm nay anh mặc một chiếc sơ mi đen, cổ áo cài hờ hững, trông vô cùng phóng khoáng.
“Vâng, nhớ thật đấy.” Châu Chi Mai chẳng ngần ngại, “Giờ mà được chạm vào cơ ngực đầy đặn của anh thì tốt biết mấy.”
Trong video, Heveto đưa tay, thong thả cởi từng chiếc cúc áo sơ mi trước mặt cô.
Rất nhanh, bờ ngực vạm vỡ đầy sức hút của anh hiện rõ trước mắt cô. Gợi cảm, quyến rũ đến mê người.
Châu Chi Mai nuốt nước bọt, bỗng thấy miệng khô lưỡi rát.
Cô quá hiểu cảm giác chạm vào cơ thể anh sẽ tuyệt vời thế nào. Nhưng chỉ nghĩ thôi sao mà đủ?
“Heveto… em muốn xem thêm.”
“Xem gì?”
Mặt Châu Chi Mai nóng bừng, cô cười đầy tinh quái: “Cởi thắt lưng đi, tháo quần âu ra, cho em xem thứ mà em muốn xem ấy.”
“Chi Chi, em nói rõ đi nào. Em rốt cuộc muốn xem cái gì?” Ống kính khẽ nghiêng, hiện ra gương mặt đẹp đến kinh ngạc của Heveto. Đôi mắt xanh sâu thẳm phủ một làn sương mờ mịt h.am m.uốn, hơi nheo lại, đầy mê hoặc.
Lần đầu tiên, Châu Chi Mai nhận ra, hóa ra chỉ cần nhìn qua video thôi… cũng đủ khiến người ta rạo rực.
Cuối cùng, cô mạnh dạn thốt ra điều mình khao khát.
Và anh, không chút do dự, sẽ thỏa mãn tất cả.