Cao Kim Lan gọi điện xong đi ra, nhìn thấy mặt Yến Chiêu sợ hãi nói: “Yến Chiêu, cháu còn lo cho con bé, nhìn mặt xem kìa, haiz, chảy nhiều máu quá.”
Dì giúp việc cũng chạy đến, tìm rượu sát trùng và băng gạc giúp băng bó, hỏi anh có thấy choáng không, tí nữa đến bệnh viện xem sao.
Yến Chiêu lắc đầu nói không sao.
Kiều Khương nhận lấy băng gạc trong tay dì giúp việc, không nói gì ngồi dậy lau quanh miệng vết thương của anh, Cao Kim Lan hỏi có phải đi bệnh viện khâu lại không, dì bảo cầm máu là tốt rồi, Yến Chiêu vẫn luôn lặp lại câu: “Không sao.”
Kiều Khương lau lau một vòng, cắt cuộn băng gạc ra rồi gập chúng lại, đặt lên trán anh, sau đó dùng băng dính dán lên.
“Đi rửa mặt.” Cô nói với anh rồi xoay người đi về phía toilet, dép dính cái gì dấp dính, không biết là máu hay là rượu, cô bỏ dép ra đi chân trần về phòng, vừa đi được vài bước đã bị Yến Chiêu bế ngang lên.
“Đi vào phòng à?” Anh hỏi, thấy cô không trả lời, ôm người đi vào trong phòng, gì anh cũng không hỏi, không hỏi vì sao Trương Đông Đao và hai nam chính lại thế này, cũng không hỏi vì sao lúc nãy Kiều Khương khóa cửa lại, lấy chai rượu đập lên đầu Trình Tất Dự.
Ở trong mắt anh, việc đó giống như Kiều Khương đang bao che cho con mình, cho nên không nhìn nổi anh bị tên khác bắt nạt.
Trong lòng Yến Chiêu đang rất ấm áp, nếu không phải đang ở trong hoàn cảnh này, anh chẳng nói gì mà sẽ hôn cô một lúc lâu. Kiều Khương nhảy từ ngực anh xuống, cởi áo tắm dài, tìm quần áo thay, xoay người thấy Yến Chiêu vẫn đứng đây, cau mày nói :
“Rửa sạch người anh đi.”
Yến Chiêu ừm một tiếng, bảo cô từ từ đã rồi chạy nhanh ra cửa, cầm đôi dép khác đeo vào cho cô, sau đó mới đi đến toilet rửa mặt.
Kiều Khương đi lên lầu hai, Trương Đông Đao đang gào lên với Trần Chúng Thăng ở trong phòng: “Sao cậu lại không nói, sao không nói?”
Trần Chúng Thăng vô lực giải thích: “Tớ không biết, không biết gì cả, bây giờ còn vẫn chưa tỉnh táo.”
“Trần Chúng Thăng tôi bị cậu hại chết, đời này không muốn nhìn thấy cậu…”
Trương Đông Đao khóc thở hổn hển:”Tôi chán ghét cậu, sao cậu lại khốn kiếp như vậy…”
Kiều Khương gõ gõ cửa: “Là tớ.”
Trần Chúng Thăng chạy đến mở cửa: “Kiều Khương, hôm qua tớ và Đông Đao không xảy ra chuyện gì cả, chỉ là uống say, chơi đố, tuy sau đó không biết xảy ra chuyện gì, nhưng tớ xác định, chưa làm tổn thương cậu ấy.”
Trương Đông Đao che mặt khóc: “Bây giờ nói thì làm gì, lúc nãy cậu vẫn câm.”
Kiều Khương đưa khăn giấy cho Trương Đông Đao: “Nhà Trình Tất Dự bị điều tra.”
Trương Đông Đao kinh ngạc ngẩng đầu: “Cái gì?”
Kiều Khương thấy cô nàng không cầm khăn, tự mình lau lau mặt cho cô: “Là chú Trương bảo mình mang cậu đến đây, chắc chắn chuyện này có liên quan đến nhiều người, tớ không nghĩ nhà họ Trình đang xảy ra chuyện, anh ta còn đến đây tìm cậu.”
Có lẽ trong nhà xảy ra chuyện, lần đầu tiên anh ta bỏ hết mặt mũi, chủ động đi tìm Trương Đông Đao tìm kiếm sự an ủi, trăm ngàn lần không nghĩ tới, mở cửa lại thấy Đông Đao đang nằm trong lồng ngực Trần Chúng Thăng.
Trương Đông Đao ngơ ngác: “Tại sao lại như vậy?”
“Cậu muốn thế nào nói cho tớ.” Kiều Khương ném khăn giấy trong tay vào thùng rác, cầm cả bọc khăn giấy ném vào ngực Trương Đông Đao.
“Nếu cậu muốn tớ tha cho anh ta, tớ không báo cảnh sát, nếu không muốn tớ buông tha, tớ cho anh ta đi tù mọt gông.”
Ngoài cửa truyền đến tiếng còi xe cứu thương, Trương Đông Đao che miệng, nước mắt chảy ra:
“Anh ấy bị thương nặng không?”
“Anh ta chửi cậu như vậy, vẫn còn quan tâm việc này?”
Kiều Khương cũng không thấy lạ lắm, nhịn không được đưa mắt nhìn Trần Chúng Thăng ở bên cạnh, rõ ràng cậu bị thương không nhẹ, ngực đều bị đá tím, mặt cũng đầy máu.
“Kiều Khương, cậu thả người đi” Trương Đông Đao khóc lóc tủi thân: “Về sau tớ sẽ không gặp nữa.”
Bàn tay Kiều Khương đặt trên đầu Trương Đông Đao, xoa nhẹ hai cái:
“Được, cậu ở chỗ này đừng đi đâu, mình sẽ đi xử lý.”
Xe cứu thương khiêng Trình Tất Dự mang đi, Cao Kim Lan định lên theo, bị Yến Chiêu kéo xuống:
“Để cháu đi.”
Cao Kim Lan lo lắng nhìn anh: “Cháu? Đầu cháu vẫn đang bị thương mà.”
“Không sao đâu.” Yến Chiêu ngồi lên xe cứu thương, quay đầu lại nhìn, Kiều Khương vẫn đang trên lầu hai chưa xuống dưới, y tá đóng cửa xe lại, hỏi Yến Chiêu người bị thương vì vật gì, hôn mê bao lâu rồi.
Đến khi Kiều Khương xuống dưới, xe cứu thương vừa mới rời đi, Cao Kim Lan chạy đến cầm cánh tay cô: “Đông Đao không sao chứ con?”
“Không sao đâu mẹ.” Kiều Khương trấn an vỗ vỗ tay Cao Kim Lan :
“Mẹ, con đi ra ngoài một lát, mẹ ở đây.”
“Được.” Cao Kim Lan rất là lo lắng: “Đừng xảy ra chuyện gì nhé, mẹ sợ.”
“Sẽ không có việc gì đâu.” Kiều Khương cầm chìa khóa xe, lái xe thẳng vào thành phố, cô gọi điện cho trợ lý bảo cậu ta đưa luật sư đến bệnh viện trước, sau đó đến chỗ Trương Bằng Côn, gặp ông nói qua sự việc.
Trương Bằng Côn cưng chiều phục tùng cô công chúa nhà mình, nghe nói Trình Tất Dự đánh người, đầu tiên lo lắng Đông Đao bị thương, thấy Kiều Khương lắc đầu mới nhẹ nhàng thở ra.
“Được rồi, vất vả cho cháu, chuyện này về sau không cần tham dự nữa.”
“Lần này đến, là nói chuyện này.” Kiều Khương nói thẳng:
“Đông Đao hi vọng lần này không truy cứu, điều kiện sẽ không bao giờ gặp lại anh ta.”
Trương Bằng Côn không nói gì, cúi đầu nhìn cốc cà phê trên bàn: “Sao đảm bảo được sau này nó sẽ không đến làm phiền Đông Đao nữa?”
“Luật sư của cháu đang ở bệnh viện.” Kiều Khương đứng lên: “Đòi tiền hay là ngồi tù, cháu nghĩ Trình Tất Dự sẽ đưa ra lựa chọn.”
“Kiều Khương, cháu giỏi quá, có dũng có mưu, nếu về sau ở Hoàng Thân không tốt, hãy đến Vân Thịnh, Vân Thịnh luôn mở cửa chào đón.” Trương Bằng Côn cười nói.
“Cảm ơn chú Trương, nếu về sau không tốt sẽ đến nhờ cậy chú.”
Kiều Khương khách sáo nói rồi tạm biệt, xoay người rời đi.
Cô lái xe đến bệnh viện đúng lúc trợ lý gọi điện đến: “Trình Tất Dự đã tỉnh, ở phòng bệnh trên lầu 4, luật sư vẫn đang nói chuyện, anh ta nghe xong không nói gì…còn nữa, Lý Hiệu Lan cũng đến ạ.”
Kiều Khương dừng chân: “Cất tài liệu đi, cứ ở đó, Lý Hiệu Lan sẽ nói giúp anh ta.”
“Được.”
“Yến Chiêu đâu?” Cô hỏi.
“Ai ạ?” Trợ lý sửng sốt, sau đó mới nghĩ lại: “À, anh ấy ở bên cạnh.”
“Bảo người xuống đây.” Kiều Khương cúp điện thoại, dựa vào cửa xe hút thuốc, cửa bệnh viện người đến người đi, cô chán ghét màu trắng ở chỗ này, ghét áo blouse trắng, càng ghét bầu không khí trầm buồn.
Yến Chiêu đi xuống thấy Kiều Khương hơi bất ngờ: “Sao em lại đến đây? Trợ lý của em nói, chuyện này không tính?”
Anh không rõ lắm vì chuyện này loanh quanh lòng vòng, Kiều Khương cũng không muốn cho anh biết, cô dập thuốc, vỗ vỗ cửa xe: “Anh lái xe.”
Yến Chiêu ngồi lên xe, nghiêng đầu nhìn cô, Kiều Khương dựa vào ghế phụ, từ trong túi lấy ra một xấp tiền ném vào ngực anh.
Yến Chiêu xoay người nhìn về phía cô: “Có ý gì?”
“Không có ý gì cả.” Kiều Khương kéo khoá túi vào: “Anh bị thương, chỗ tiền này mua thuốc bổ.”
Yến Chiêu đưa tay tay nhấc cô từ ghế phụ qua, véo eo ngồi vào lòng mình, đôi mắt đen láy nhìn cô: “Trong lòng em nghĩ gì?”
“Đền bù tổn thất cho anh.” Dáng vẻ Kiều Khương bình tĩnh: “Lần sau đừng có lấy chuyện này ra áp chế tôi.”
“Anh là loại người như vậy?” Yến Chiêu bực tới mức ngực cũng phập phồng.
“Nhận nó, tôi coi như không phải.”
Kiều Khương nâng nâng cằm:”Trên xe có ghi âm, sau này nói lại cũng không được.”
Yến Chiêu tức giận đến ngứa răng, giữ gáy cô, ngửa đầu cắn lên môi.
“Kiều Khương.”
“Em ỷ vào anh thích em có phải không?!”
Kiều Khương nghiêng đầu: “Khó chịu liền biến.”
Yến Chiêu đối với cô thật sự vừa yêu vừa hận, đôi mắt đen nhánh nhìn cô vài giây, ấn người vào ngực ôm thật chặt.
“Anh khó chịu.” Bàn tay to rộng vỗ về lưng cô, giọng nói mệt mỏi: “Nhưng cũng không muốn biến.”
Anh nghiêng đầu thơm môi cô: “Nếu em muốn bồi thường cho anh, về sau tối cho anh ôm ngủ, đêm qua anh mất ngủ, nhớ đến em ngủ không được.”
Kiều Khương dựa vào đầu vai anh, nghe tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực, điều hòa lạnh thổi ra ở trong xe cũng không thể tiêu bớt khí nóng trên người anh, gương mặt dán vào nóng bỏng, độ ấm xuyên qua làn da thấm vào trong lòng cô.
Cơn bức bối trong lòng lập tức phai nhạt.
Nói cho cùng, Yến Chiêu là gì đây.
Cô nâng cằm, nhìn ngắm gương mặt kia, ngũ quan bình thường như bao người, chỉ có đôi mắt đen láy, cười lên răng rất trắng, làm cho làn da càng đen hơn, một tên ngốc thật thà, bị cô bắt nạt không biết bao nhiêu lần, vẫn còn ôm chặt người mình dỗ dành.
“Trước kia có phải có người dùng chuyện này lừa gạt em?”
Yến Chiêu vuốt ve mặt cô: “Anh sẽ không gạt em, cũng không lấy chuyện này uy hiếp, nếu em không tin, tìm luật sư lúc nãy, bảo anh ta viết giấy, anh sẽ ký tên, gì cũng để em quyết hết.”
Kiều Khương không nói lời nào, đôi mắt đào hoa an tĩnh nhìn anh.
“Vậy anh thề cho em nhé.” Yến Chiêu giơ lên tay: “Tôi là Yến Chiêu, đời này nếu dám uy hiếp hay tổn thương Kiều Khương, trời liền đánh…”
“Buổi tối qua mười giờ đến đây.” Kiều Khương nói.
Kỳ ghỉ của cô còn gần một tháng nữa, Yến Chiêu không biết.
“Cái gì?” Yến Chiêu sửng sốt, một lát sau mới phản ứng lại, nghĩ ra Kiều Khương đã đồng ý lời anh nói lúc trước ——’ về sau tối cho anh ôm ngủ. ‘
“Thật sao?” Anh vui vẻ không khép được miệng, giữ hai má cô hôn sâu, hôn đến mức Kiều Khương không thở nổi, cau mày đầy đẩy, không cẩn thận đụng đến miệng vết thương của anh, vậy mà tên này cũng không cảm thấy đau, càng ôm eo cô thật chặt. Dù sao ở đây cũng là cổng bệnh viện, người đến người đi, Kiều Khương còn ngồi trên người Yến Chiêu lâu như vậy, bên ngoài cũng có người thấy, còn chỉ chỉ trỏ trỏ, Kiều Khương hất cằm bảo anh: “Ôm về chỗ.”
“Ừm.”
Lúc Yến Chiêu đặt cô về ghế phụ, Kiều Khương nhớ đến lần đầu tiên hai người gặp nhau, khi đó tên chó má này bế người cô ném một cái thô lỗ, đâu có nhẹ nhàng thong dong như lúc này, nhìn cô ánh mắt cũng trắng ra, đáy mắt nóng bỏng cùng tình yêu. Yến Chiêu vừa mới buông cô ra, cổ áo đã bị Kiều Khương kéo, cô nghiêng người lại gần, tay trái nhẹ nhàng vỗ bốp lên mặt anh:
“Đồ chó.”
Yến Chiêu: “……”
Anh không hiểu làm sao hỏi: “Sao tự nhiên lại đánh?”
“Lần đầu tiên thấy tôi, vì sao có thái độ đó?” Kiều Khương lôi chuyện cũ ra.
Yến Chiêu: “…… Vì lúc đó thái độ với anh cũng không tốt.”
Vừa nói xong, thấy mặt Kiều Khương lạnh xuống, anh cúi đầu hôn hôn môi cô: “Được rồi được rồi, là thái độ của anh không tốt, trách anh.”
Anh cài dây an toàn vào cho cô, khóe miệng cong lên cười cười, trước khi ngồi về ghế lái, lại hôn hôn má cô.
Kiều Khương không biết anh đang cười ngây ngô cái gì, mở một bài nhạc, tựa lưng vào ghế nghiêng đầu, nhắm mắt lại.
Cô không ngủ, bài hát tiếng Anh vang lên trong xe, trong đầu cô xẹt qua lời bài hát con bướm say rượu kia, theo sau, khóe môi cong cong vòng lên một độ cung.
Cao Kim Lan lo lắng cả buổi trưa, thấy Kiều Khương về nhà, lúc này mới thở dài một hơi.
Phòng ở lầu một đã được thu dọn sạch sẽ, Trương Đông Đao xuống dưới ăn gì đó rồi lại đi lên lầu, Trần Chúng Thăng vẫn luôn ở bên cạnh.
Kiều Khương về đến nhà tắm xong ăn uống, không lên lầu nhìn một lần, Cao Kim Lan không yên tâm, bảo cô lên xem sao, Kiều Khương như không có việc gì:
“Không sao đâu, hai ngày nữa là tốt thôi.”
Trương Đông Đao tính tình đã vậy, không chuyện gì có thể lay động được công chúa, không có tính xấu đỏng đảnh tiểu thư, nếu có thật sự tức giận, cũng rất nhanh tỉnh táo lại.
Hơn nữa, còn có Trần Chúng Thăng bên cạnh, Kiều Khương không cần phải lo lắng.
Cao Kim Lan không nói nhiều nữa, bảo dì giúp việc gọt trái cây mang lên, chờ dì đi rồi, lúc này mới hỏi Kiều Khương: “Con với Yến Chiêu ….có chuyện gì”
Bà cũng không thấy lạ, hôm nay Yến Chiêu ôm Kiều Khương đi tới đi lui. Cô cũng không bài xích, hai người không rõ ràng lắm, chỉ là lúc sáng quá loạn nên cũng không tiện hỏi.
“Mẹ không thích Yến Chiêu?” Kiều Khương buông di động.
“Không phải.” Cao Kim Lan xua xua tay: “Mẹ chỉ hỏi một chút, hôm nay vì con vỡ đầu chảy máu, nhìn cũng biết nó thật sự thích con, nên mẹ muốn hỏi hai đứa sao lại thành thế này, mẹ thấy con cũng thích nó.”
“Con thích Yến Chiêu?” Kiều Khương nhướng mày: “Mẹ nhìn thấy từ đâu?”
“Con không thích, mà giúp người ta băng bó vết thương?” Cao Kim Lan chỉ chỉ vào phòng Trương Đông Đao ở: “Mẹ còn thấy sau khi Yến Chiêu bị thương, dáng vẻ của con tức đến nỗi vọt vào cầm chai rượu đập lên đầu Trình Tất Dự kêu thảm thiết như thế, con nói cho mẹ, con không thích nó, thì là gì?”
“Con ngứa mắt Trình Tất Dự, khó chịu nên đánh cậu ta.” Kiều Khương cầm một quả quýt trên bàn bắt đầu bóc vỏ.
“Được, mẹ không hỏi nữa.”
Cao Kim Lan vỗ vỗ vai cô: “Đứa nhỏ Yến Chiêu này khá tốt, rất thật lòng với con.”
Bà chỉ lo Kiều Khương mới đầu cảm thấy mới mẻ, một thời gian sau lại vứt bỏ Yến Chiêu, nhưng không nói ra, chỉ khẽ thở dài.
Kiều Khương không nói gì, cúi đầu lột từng múi quýt, sau đó đặt vào trong tay Cao Kim Lan: “Mẹ, chọn phim xem đi.”
Cô không bao giờ nói đến cảm tình của mình với người khác, cũng không nói hết nỗi buồn bên trong, trước mặt người khác cô đã quen đóng cửa lòng mình, cho dù người này là mẹ cô.
Cao Kim Lan rất rõ chuyện này, nhưng bất lực, chỉ gật gật đầu: “Được.”
Mặc kệ là ai tương lai sẽ ở bên cạnh Kiều Khương, bà chỉ hi vọng sau này cô có thể vui vẻ, hạnh phúc.
Yến Chiêu đến vào lúc mười rưỡi tối, Kiều Khương đang nằm trên giường xem notebook, sếp tổng mới nhập một lô máy móc chữa bệnh từ Đức về, cuối tháng này hàng sẽ về đến xưởng. Trước đó đã có vài khách hàng liên hệ đến để mua số thiết bị này, nhưng lúc đó chi phí quá cao, bệnh viện không chọn chúng, nên sếp tổng vẫn chưa nhập về. Cô đang tìm kiếm thiết bị cùng dòng, phân tích ưu khuyết điểm.
Lúc Yến Chiêu mở cửa đi vào, ngồi bên cạnh yên lặng nhìn cô, đợi hơn mười phút, thấy Kiều Khương vẫn nhìn vào notebook, anh không nhịn được nữa, kéo thiết bị trong tay cô ra, ôm người nằm đè xuống giường.
“11 giờ, nên đi ngủ, ngày mai xem tiếp.”
Anh cúi đầu hôn xuống, Kiều Khương đưa tay lên cản miệng: “Không phải bảo ôm ngủ à?”
Yến Chiêu: “……”
Anh liếm lòng bàn tay cô, Kiều Khương ngứa ngáy rút về, anh ngang ngược hôn xuống, như dã thú đoạt lấy, Yến Chiêu dùng một tay cởi áo thun ra, cơ thể rắn chắc áp xuống, hơi thở nặng hề mút cắn môi lưỡi cô.
Anh kéo tay Kiều Khương ấn xuống dưới, đè nặng tay cô xoa nắn cây gậy thịt đã cương cứng, giọng anh ách:
“Cứng thế này thì ngủ làm sao được.”
Trên người Kiều Khương rất thơm, là mùi dầu gội đầu, mùi sữa tắm, còn có mùi tinh dầu body, những hương thơm này đều làm cho Yến Chiêu điên cuồng mê muội, áo ngủ tơ tằm bị vén lên, hai luồng vú trắng nõn lộ ra, cô gái eo nhỏ chân dài, vú vừa to lại trắng, ở giữa là núm vú màu hồng nhạt.
Yến Chiêu cắn cắn đầu ti, thở hổn hển như trâu, râu lướt qua làn da làm Kiều Khương ngứa ngáy khó nhịn ưỡn ngực thở dốc, cơ bắp ngạnh bang bang ép xuống làm cô như tắc thở, dương v*t cương cứng đặt trên đùi, quy đầu nóng đến hun người.
Người đàn ông há to miệng nuốt vào hơn nửa thịt vú, nuốt cắn liếm láp, bên tay khác xoa bóp vú bên kia, ngón cái thi thoảng gảy gảy đầu ti đang cứng lên, Kiều Khương chảy rất nhiều nước, cô đẩy đầu Yến Chiêu xuống dưới, cơn ngứa ngáy chạy dọc theo từng chỗ anh lướt qua, kích thích như có dòng điện chạy qua xương sống, người đàn ông cúi đầu hôn hôn mắt rốn tròn tròn của cô, rồi một đường đi xuống, hôn đến giữa hai chân.
Kiều Khương tách chân ra, một bàn tay vẫn đặt trên đầu anh, ngón trỏ gõ gõ đỉnh đầu: “Liếm.”
Yến Chiêu ngẩng đầu lên ngậm lấy môi cô mút một cái, sau đó tách hai chân cô ra ép ở hai bên sườn, cúi đầu xuống ngậm lấy hai cánh hoa môi, lông mao của cô đã được cạo sạch sẽ, môi âm hộ múp míp thịt, nước dâm từ bên trong chảy ra ướt nhẹp. Anh hút mạnh vào một cái, Kiều Khương rùng mình, hai đùi không tự chủ được kẹp chặt.
Yến Chiêu đè gắt gao hai bên đùi, đầu lưỡi to dày cắn cắn ở nhụy hoa, đưa lưỡi vào thăm dò bên trong, liếm một tấc từ dưới lên trên, liếm đến khi Kiều Khương thở dốc rên rỉ, một bàn tay cô bắt lấy tóc anh, khoái cảm đánh sâu, cô muốn dịch lùi mông, nhưng không thể rời ra một chút. Anh tìm được viên hạch nhô lên ở âm đế, giống như đang mút núm ti, cắn cắn rồi mút vào viên thịt nhỏ, Kiều Khương cố nhịn nuốt xuống tiếng kêu, nhưng thân thể lại phản đối kịch liệt, quá phê, cả nửa người phía trên như nhấc lên, Yến Chiêu thấy cô sung sướng như vậy, lại càng dùng sức liếm mút viên đậu nhỏ, đánh vòng đi vòng lại, chưa đầy một phút, Kiều Khương bóp cổ tay anh run rẩy cao trào.
Một dòng nước dâm trào ra ngoài, Yến Chiêu há miệng cắn cánh hoa môi, liếm từ dưới lên trên, bao lại một khối âm đế mút vào nuốt cắn, tiếp theo đó cắm một ngón tay vào bên trong, tìm được một khối thịt mềm, ngón tay anh bắt đầu moi động.
Tốc độ của anh rất nhanh, lực đâm cũng mạnh, vừa chọc vào đã làm Kiều Khương cao trào phun nước, nhưng không sợ vậy, anh cũng chẳng thu tay về, Kiều Khương bị khoái cảm này làm điên lên, lấy chân đá anh, tiếng la hét mang theo tiếng khóc như nức nở: “Yến Chiêu, dừng lại…… buông tay!”
“Gọi anh là gì?” Anh rút ngón tay về, lấy cái mũi cao thẳng chọc chọc vào âm đế.
Kiều Khương đã run kịch liệt, kêu một tiếng: “A Đại.”
Yến Chiêu hôn hôn cô, trong miệng đều là hương vị của nước dâm, Kiều Khương nghiêng đầu không cho hôn, anh liền giữ cằm cô, há to miệng đưa lưỡi vào mút cắn, bàn tay to nắm chặt tay cô ấn ở cây gậy thịt của mình chơi đùa.
“Kiều Khương.” Anh cắn cánh môi cô: “Mút cho anh một lần.”
“Muốn cắn bỏ?” Kiều Khương nhẹ thở.
“Không muốn.”
Anh nắm dương v*t to dài của mình, di di từ dưới chân cô lên trên eo, còn ở mắt rốn chọc chọc một cái: “Nhỏ thật.”
Miệng cũng rất nhỏ.
Khả năng Kiều Khương nuốt vào phải há to dùng sức hết cỡ, vừa nghĩ như vậy, cây gậy đã cứng đến phát đau, quy đầu phấn khởi chảy nước dấp dính.
“Bao.” Kiều Khương nghiêng đầu, ý bảo anh mở tủ đầu giường ra.
Yến Chiêu “Ừm” một tiếng, lấy bao từ trong ngăn kéo, đeo vào cho mình, sau đó anh nắm lấy tay Kiều Khương, làm cho cô cầm cây gậy của mình, một chút một chút cắm vào trong động nhỏ.
Kiều Khương bị căng đến ưỡn thẳng eo, cô ngẩng cổ cao cao, hơi thở vẫn chưa đều trở lại, người đó lại hôn môi cô, sau đó trầm bụng xuống, cắm cả cây gậy thịt vào trong.
“A……” Cô không chịu nổi kêu lên một tiếng, cả cơ thể căng lên, đôi mắt đào hoa bị đ*t cho thất thần, xinh đẹp quyến rũ. Yến Chiêu nắm lấy cằm cô, cúi đầu cắn mút môi lưỡi, cong eo nâng lên rồi hạ xuống, dương v*t thô dài hùng hổ thọc sâu vào trong động.