Ngày mẹ tôi về với đất, người đến tiễn không đông. Mẹ tôi chỉ có mình tôi, và tôi cũng chỉ có mẹ. Từ nhỏ, quanh tôi đã vắng bóng họ hàng, bạn bè. Nên khi bà mất, tôi cũng chẳng biết báo tin cho ai.
Gia đình Lữ Tống đến. Anh biết tôi thích náo nhiệt, biết mẹ tôi cũng vậy. Anh mời cả một đoàn hát tuồng đến diễn trước mộ bà.
Đi cùng mẹ Lữ Tống còn có Dương Cẩm, cô em Pháp ngọt ngào mà Lữ Tống từng xem mắt. Mẹ anh kể với tôi khi Lữ Tống đi làm, rằng bà đã sắp xếp buổi xem mắt đó, vì bà không muốn con trai mình sống cô độc.
Nhưng hóa ra, Dương Cẩm đã có bạn trai người Pháp. Cô ấy nhận lời xem mắt chỉ vì Lữ Tống nhờ diễn một vở kịch, anh muốn chọc tức tôi vì chuyện tôi đi xem mắt với người khác. Mẹ của Lữ Tống biết chuyện, mắng anh là đồ nhỏ nhen.
Tôi cười: “Đúng vậy.”
Lữ Tống ôm tôi chặt hơn: “Anh nhỏ nhen, thế em là gì? Năm nay em xem mắt bao nhiêu lần rồi?”
Tôi đếm ngón tay, rồi giơ cả bàn tay ra.
“Năm lần?” Anh nhíu mày.
Tôi lắc đầu: “Năm mươi lần.”
Mẹ của Lữ Tống nghe vậy thì vỗ đùi, mắt tròn xoe: “Trời đất! Con dâu tài thật!”
Tang lễ xong xuôi, tôi nằm dài trên giường mẹ tôi. Cầm chiếc điện thoại tôi mua cho bà vài năm trước, bật lên, vô tình thấy một đoạn video dài hàng tiếng đồng hồ.
Mấy phút đầu chỉ toàn cảnh mẹ loay hoay với camera, xoay tới xoay lui. Đến phút thứ bảy lẻ sáu giây, khuôn mặt bà mới hiện rõ trong khung hình. Trời ơi, bà gầy quá! Mặt hóp lại, tóc bạc trắng cả đầu. Tôi bịt miệng, nước mắt cứ thế trào ra.